“Tại sao anh… muốn đứng lên?”
Nụ hôn kết thúc, Vân Ngạn dựa vào cửa thở hổn hển hỏi, hai mắt ầng ậng nước.
Cánh tay ôm cậu không ngừng siết chặt, xém khiến cậu nghẹt thở, nhưng trong lòng lại thỏa mãn đến kỳ lạ.
“Anh chỉ… muốn đi cùng em, đến nơi em muốn đến.”
Câu trả lời rất đơn giản, nhưng lại khiến người khác đau lòng.
Vị chua xót nơi chóp mũi không kìm nén được nữa, Vân Ngạn vội vàng cắn chặt đôi môi mềm mại trước mặt, sợ một giây sau cậu sẽ òa khóc mất thôi.
Chiều hôm đó, Vân Ngạn với Thẩm Thanh Nhã nói rất nhiều điều với nhau, bà cũng nói với cậu lý do tại sao Thẩm Sơ Hành không muốn đứng lên.
“Từ nhỏ tính tình của Sơ Hành đã lạnh lùng, không thích nói chuyện lắm, cũng không có nhiều bạn bè trong trường, sau khi cắt chân, nó ở nhà dưỡng thương nửa năm, sau khi trở lại trường tất cả bạn bè đều ghẻ lạnh nó.”
“Ngôi trường Sơ Hành học lúc đó có rất nhiều con cháu nhà giàu, lúc kết giao nhiều ít phải xét đến gia thế. Nhà họ Vương lúc ấy rất nổi bật, rất nhiều người vội vàng chạy tới nịnh bợ, Sơ Hành ở trường cũng không ngoại lệ. Nó ghét nhất là mấy kẻ đạo đức giả thực dụng… Cho nên sau khi ba nó qua đời, nó thì bị mất một chân… Con có thể tưởng tượng tình huống lúc đó.”
Con người là vậy, nâng cao dẫm thấp, sau khi một người đã từng kiêu ngạo ngã khỏi đám mây, cái thứ chó mèo gì cũng thấy bản thân có thể dẫm đạp người đó.
“Hơn nữa, còn có con lớn của Vương Túc Sanh, Vương Triệt, là anh của Vương Trừng, người nổ súng lúc trước. Vương Túc Sanh kết hôn sớm, Vương Triệt bằng tuổi với Sơ Hành, nhưng thiên tư của Vương Triệt không cao, luôn bị Sơ Hành đè ép, lúc trước vì chuyện cha của nó thân với Sơ Hành nên luôn ghi hận trong lòng, sau khi xảy ra chuyện, nó là đứa dẫn đầu khi dễ Sơ Hành trong trường, nếu có người dám đối xử tốt với Sơ Hành, nó cũng sẽ khi dễ người đó, rất nhanh, không có ai dám tiếp cận Sơ Hành nữa.”
“Ba nó thì mặc kệ nó, cũng từ đó mẹ bắt đầu nghi ngờ Vương Túc Sanh.”
Nói ngắn gọn, chính là bạo lực học đường, xuất phát từ chính sự bắt nạt của “người thân”.
Ban đầu Vân Ngạn còn nghĩ là khi đó bọn nhỏ cũng chưa lớn mấy, ít nhất cũng có một vài đứa phải là đứa trẻ thuần khiết tốt bụng, Thẩm Sơ Hành ưu tú từ nhỏ, nói như thế nào thì hắn cũng phải còn vài bạn bè, không ngờ rằng lại lòi ra một tên Vương Triệt.
“Ban đầu Sơ Hành rất kiên cường, lúc đó nó chủ động yêu cầu đi gắn chân giả, khi đó chân giả không thể so với hiện tại, khá cồng kềnh, cũng không thoải mái. Sau khi miệng vết thương tốt hơn, Sơ Hành không muốn ngồi xe lăn nữa, bắt đầu tập sử dụng chân giả, miệng vết thương ma sát với chân giả khiến nó bị đau, nhưng nó không nói, nó muốn một ngày nào đó, nó có thể đến trường giống như những người bình thường khác.”
“…Nó luyện tập rất lâu, nhưng không ngờ là, ngày đầu tiên nó đến trường đã….”
“Vẫn là Vương Triệt, nó dẫn người tới, ở chỗ đông người công khai chặn đường Sơ Hành, mắng nó là đứa tàn phế, đánh nó, hơn nữa… trước mặt nhiều học sinh đi qua đi lại như vậy, tháo chân giả của nó xuống… sau đó đạp nát.”
Lúc Thẩm Thanh Nhã nói đến chuyện này, trong mắt bà vẫn còn tồn tại một nỗi đau khắc sâu vào xương tủy.
Khi Vân Ngạn nghe được chuyện này, cậu giận đến run người, nghĩ thầm, nếu cậu ở đó, cậu nhất định sẽ chỉnh chết cái tên Vương Triệt kia, còn có Vương Túc Sanh, hai cha con bọn họ nên bị trói lại cho vào máy xay thịt!
Nếu không gặp được, bạn vĩnh viễn cũng không biết, nhân tính có thể ác đến mức nào.
May mắn thay, Vương Túc Sanh đã vào tù, nghe nói sau đó hắn phát điên rồi tự sát trong tù, còn Vương Triệt vì chuyện ngoài ý muốn nên bị liệt nửa thân trên, hiện tại chỉ có thể mang thân tàn sống trong tòa nhà cũ nát cho đến hết đời.
Bây giờ Vân Ngạn mới rõ tại sao Thẩm Sơ Hành không muốn đứng lên.
Bởi vì lúc hắn muốn đứng lên, muốn nhận được sự đồng tình của những “người bình thường” đó, chính những người này lại khiến trái tim hắn đóng băng.
Vào ngày đó, hầu hết tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, cho nên từ đó về sau, Sơ Hành không bao giờ muốn trở thành “người bình thường” nữa, hắn căm hận những người đó, càng khinh thường việc phải làm bạn với những người như vậy.
Ngay cả khi hắn đứng lên, hắn cũng muốn vượt qua tất cả mọi người, khiến cho bọn họ phải hối hận về những sai lầm mà họ đã gây ra.
Hiện tại, cuối cùng Vân Ngạn mới hiểu sự tàn nhẫn của Thẩm Sơ Hành khi hắn nhắc tới việc “cắt bỏ chân còn lại”.
Bởi vì dù đau đến mức nào đi nữa, cũng không bao giờ đau bằng lúc hắn bị người khác khi dễ.
Bây giờ Vân Ngạn nghĩ là, Thẩm Sơ Hành không trở thành phần tử nguy hiểm cho xã hội mà chỉ là người cầm quyền bí ẩn sau màn, thực sự đã là chuyện kỳ tích.
“Lúc đó, thật sự không có… thật sự không có người nào đứng ra bảo vệ anh ấy ạ?”
“…Có.” Thẩm Thanh Nhã nghĩ nghĩ, gật đầu.
“Vậy người đó đâu?”
Thẩm Thanh Nhã dường như nhớ lại chuyện không vui nào đó, lắc đầu.
Vân Ngạn không hỏi tiếp, nếu thật sự có người khiến cho Thẩm Sơ Hành cảm thấy thêm một chút hy vọng, hắn sẽ không lựa chọn rời khỏi trường học, dành cả tuổi thanh xuân của mình trong bóng tối và cô đơn.
Nguyên nhân khác khiến hắn không muốn đứng lên, chính là để ngụy trang.
Trước khi đưa kẻ thù đến đường cùng, Thẩm Sơ Hành và Thẩm Thanh Nhã phải ngụy trang thành kẻ yếu không nơi nương tựa. Đối với Thẩm Sơ Hành mà nói, không có “thân phận” nào tốt hơn “một kẻ tàn phế sa sút ý chí và tinh thần”.
Đương nhiên sau khi biết được tất cả chuyện này, nhìn Thẩm Sơ Hành đang đứng trước mặt, cậu càng cảm thấy ấm áp hơn.
Nhiều năm ngồi xe lăn vì những khúc mắc trầm trọng đó, nhưng hắn vẫn sẵn sàng đứng dậy một lần nữa để “cùng em đi đến nơi em muốn đến”, đeo chân giả đã từng đem đến cho hắn hồi ức đau thương.
Phạm quy rồi!
Thẩm Sơ Hành khi đứng lên trông đẹp trai đến nỗi khiến người ta nhũn cả chân, Vân Ngạn biết hắn đã tập thể hình suốt thời gian qua, nhưng cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ lúc hắn dùng những thiết bị đó. Mà bây giờ, Thẩm Sơ Hành mặc âu phục bày ra dáng vẻ tốt nhất của hắn, dáng người tam giác tiêu chuẩn, đôi chân dài đến mức kỳ cục, cơ bắp co dãn, khiến Vân Ngạn không nhịn được muốn giở trò.
Huống chi, hắn dùng bộ dáng đáng thương chờ người chà đạp nhìn cậu, đúng là dụ người phạm tội!!!
Vân Ngạn ôm lòng muốn chà đạp mỹ nhân hôn tới, không ngờ cuối cùng người bị chà đạp lại là cậu.
Ban đầu Thẩm Sơ Hành còn có thể dịu dàng, nhưng sau khi cảm giác được ý đùa của Vân Ngạn, hắn càng ngày càng không thể khống chế bản thân.
Lực trên eo càng ngày càng mạnh, Vân Ngạn cảm giác tay của hắn đang xoa ngực cậu, ngón tay bám trên vai hắn nắm chặt, vì để tiếp nhận nụ hôn này mà nhón chân lên, không khí trong ngực từng chút từng chút hao hết, Vân Ngạn có hơi choáng váng, nghe Thẩm Sơ Hành khàn khàn nói bên tai cậu: “Ngạn Ngạn, không cần dung túng anh như vậy, anh không nhịn được đâu…”
“Vậy thì đừng nhịn…”
Nhưng thời điểm cả người lẫn tâm Vân Ngạn đều kêu gào tiến thêm bước nữa, Thẩm Sơ Hành bỗng buông cậu ra.
Vân Ngạn ngạc nhiên nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe.
Thẩm Sơ Hành giảm bớt lực cánh tay, xoa xoa mặt Vân Ngạn, rồi lại lưu luyến tách khỏi cậu, cố gắng làm dịu lồng ngực phập phồng, rồi để Vân Ngạn trở về lồng ngực của mình, giải thích với cậu: “Anh chưa chuẩn bị gì hết… anh sợ em bị thương.”
Vân Ngạn phì cười.
… Thật ra… không chuẩn bị gì cũng được, luôn có biện pháp mà…
Nhưng cậu chưa kịp nói gì, bởi vì khi nhìn nhau, cậu nhìn thấy nỗi sợ hãi và tự chán ghét bản thân ẩn sâu trong đôi mắt của Thẩm Sơ Hành.
Cậu đau lòng cọ cọ đầu vào hõm cổ Thẩm Sơ Hành, khẽ vuốt lưng hắn, cười nói: “Vậy thì lần sau anh phải chuẩn bị cho tốt… nếu không thì…”
“Làm anh*.”
*Gốc là “cường anh” (cường trong cường bạo).
…
Cuối cùng người hiếu thắng như Vân Ngạn bị đè trên cửa hôn nửa ngày, đến khi miệng sưng lên mới được buông ra, không chút khách sáo dựa vào ngực người nào đó, mê hoặc nhéo cơ bắp người nào đó, thoải mái dễ chịu đến mức không muốn nói chuyện.
“Vân Ngạn…” Thẩm Sơ Hành gọi cậu, ôm tay cậu lắc lắc, trầm giọng hỏi cậu: “Hiện tại… em đã tha thứ cho anh chưa?”