Từ khi Thẩm Thanh Nhã xuất viện, cậu vẫn chưa đi thăm bà lần nào.
Tài xế chắc chắn sẽ nói với Thẩm Sơ Hành chuyện cậu đi thăm mẹ Thẩm, nhưng biết thì biết vậy thôi, không sao cả.
Tên ngốc kia vẫn chưa hành động, cậu phải làm chút gì đó mới được.
Thẩm Sơ Hành sống ẩn cư, nhưng mẹ của hắn thì sống ở mảnh đất phồn hoa trong thành phố.
Trước khi đến nơi cậu gọi cho Thẩm Thanh Nhã, sau đó để vệ sĩ và tài xế đợi dưới lầu, cậu tự đi lên lầu.
Thẩm Thanh Nhã sống một mình trên tầng 30, ngay cả phong cách trang trí trong phòng cũng rất lạnh lùng, chẳng khác gì nhà mẫu kiểu Bắc Âu.
Vân Ngạn nhận ly pha lê Thẩm Thanh Nhã đưa, ngồi đối diện bà.
Hai người im lặng một lát, cuối cùng đồng thanh nói.
“Tay của mẹ lành ra sao rồi ạ?”
“Vết thương của con không sao chứ?”
Nói xong, hai người đều sửng sốt một hồi, rồi lại bật cười.
“Tay của mẹ đang hồi phục rất tốt.” Mẹ Thẩm nói: “Trước đây bác sĩ nói tổn thương tới dây thần kinh, cho nên sau này mẹ đi Đức tìm bác sĩ chuyên khoa thần kinh xem thử, hiện tại hồi phục khá tốt. Nhưng mẹ nghe Sơ Hành nói tay của con bị tổn thương không ít dây thần kinh… Nó còn hỏi mẹ chuyện bác sĩ bên Đức kia, muốn hỏi bác sĩ vài vấn đề.”
“… Thật ạ.”
“Ừm.” Mẹ Thẩm gật đầu: “Bác sĩ nói vấn đề của con không lớn, cần phải uống thuốc một thời gian mới thấy hiệu quả, còn nói nó chuyện bé xé ra to… Do nó quan tâm cho con.”
Vân Ngạn rũ mắt nhìn cái ly trong tay, tâm tình có chút phức tạp.
Thì ra Thẩm Sơ Hành vẫn luôn âm thầm theo dõi tình hình của cậu.
Khi phát hiện ra tay của cậu bị tổn thương dây thần kinh nào đó, cậu vẫn luôn chờ Thẩm Sơ Hành đến gặp mình, quan tâm đến cậu một chút, nhưng cậu không đợi được.
Vân Ngạn bất đắc dĩ cười nói: “Có vẻ, mẹ biết giữa con với Sơ Hành xảy ra chuyện gì rồi.”
Thẩm Thanh Nhã im lặng một lúc, mới gật đầu.
“Mẹ biết chuyện anh ấy nghe lén con có phải không?” Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn bà: “Trước đây con chú ý tới, có hai lần mẹ nói chuyện với con, đều vô thức nhìn con từ trên xuống dưới một lần… là để xác nhận có thiết bị nghe lén hay không?”
Thẩm Thanh Nhã mím môi, cúi đầu: “Đúng vậy.”
“Cho nên… Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy làm vậy, đúng không ạ?”
“Ừ.” Thẩm Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn cậu: “Nhưng đây là lần đầu tiên nó thời thời khắc khắc nghe lén.”
Vân Ngạn im lặng nhíu mày, cho nên, cậu phải cảm ơn chủ tịch Thẩm đối xử đặc biệt với bản thân, đúng không?
Thẩm Thanh Nhã thấy cậu không vui, giải thích: “Mẹ biết chuyện nó nghe lén, bởi vì đây là thủ đoạn quen thuộc của mẹ với nó.”
Vân Ngạn chú ý tới, bà dùng từ “mẹ với nó”.
“Những chuyện xảy ra lúc nó còn nhỏ khiến mẹ với nó không bao giờ cảm thấy an toàn. Con cũng biết chuyện của ba Sơ Hành, nhưng có thể con không biết, người hại chết ba nó là chú hai của nó.”
Sau bao năm, nhắc lại chuyện này, vẻ mặt của Thẩm Thanh Nhã vẫn tràn ngập đau khổ, bà cau mày, chậm rãi kể lại chuyện năm đó.
“Chú hai của Sơ Hành là Vương Túc Sanh, mẹ nghĩ có thể con đã nghe nói về người này. Mẹ với Vương Túc Sanh là bạn học hồi đại học, nhờ hắn nên mẹ mới quen ba của Sơ Hành. Vương Túc Sanh là một người toàn diện, tốt bụng với mọi người, hắn rất thích cười và vui đùa, tất cả mọi người cũng thích hắn, hắn gần như chưa bao giờ xung đột với người khác chứ đừng nói đến việc hại người khác… Trước khi xảy ra chuyện đó, mọi người vẫn cho là vậy.”
“Khi Sơ Hành còn nhỏ, mẹ với ba của nó rất bận, có thời gian cũng chỉ nghĩ đến nhau, rất nhiều lần quên mất cảm nhận của Sơ Hành, mà lúc ấy, tại gia tộc, người đối xử tốt với nó nhất, thân với nó nhất, chính là Vương Túc Sanh.”
Vân Ngạn nghe đến đây ánh mắt lóe lóe.
“Người bắt đầu chuyện nghe lén không phải mẹ với nó, mà là Vương Túc Sanh.”
“Khi đó hắn biểu hiện giống kẻ ăn chơi trác táng, luôn nói với người khác gì mà hắn không xen vào sản nghiệp của Vương gia, mọi việc đều có anh của hắn lo… Sau đó rảnh rỗi hắn sẽ chạy đến nhà chúng ta, nói là rất thích Sơ Hành, sợ nó một mình buồn chán, thỉnh thoảng sẽ dẫn nó ra ngoài chơi, lúc ra ngoài, luôn đi bằng xe của ba Sơ Hành.”
“Có thể nói, lúc ấy, bên cạnh Sơ Hành, trừ mẹ và ba của nó, Vương Túc Sanh là người thân với nó nhất, thậm chí có thể thân hơn cả mẹ với ba nó.”
“Nhưng ai ngờ được, lúc chúng ta không phát hiện ra bất cứ thứ gì, Vương Túc Sanh đã lắp thiết bị giám sát trong nhà và xe của chúng ta. Bởi vậy hắn có thể biết rõ nhất cử nhất động của chúng ta, cuối cùng… trong tình huống chúng ta không hề đề phòng, ăn trộm rất nhiều bí mật mà lẽ ra hắn không nên biết, còn tạo ra vụ tai nạn xe kia.”
“Đương nhiên, đây là chuyện sau này chúng ta mới phát hiện, nhưng từ đó về sau… Sơ Hành gần như không thể tin bất kỳ ai nữa. Cũng vì chuyện này, Sơ Hành bắt đầu điên cuồng học nghiên cứu tất cả các sản phẩm liên quan đến điện tử, mục đích ban đầu chỉ là để bản thân không bị tổn thương.”
Thẩm Thanh Nhã nói một hồi, mắt bà gần như đỏ lên, bà uống ngụm nước để che giấu, nói tiếp: “Có thể con không biết, vụ tai nạn xe kia, chân của Sơ Hành không bị thương nặng đến thế.”
Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn bà.
“Lúc ấy Sơ Hành chủ yếu bị thương xương sườn, thật ra chân của nó chỉ có mắt cá chân phải bị thương thôi.”
“… Gì ạ?”
Thẩm Thanh Nhã cau chặt mày, bà không thể nói tiếp, bà cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng khi nói ra, giọng nói vẫn nghẹn ngào: “Là Vương Túc Sanh thông đồng với bác sĩ, khiến cái chân không bị thương của nó, cắt cụt.”
Vân Ngạn gần như choáng váng tại chỗ, không biết bản thân đã nín thở từ lúc nào, xót xa tột cùng.
Vừa đau lòng, vừa cảm thấy lửa giận lòng mình bốc lên dữ dội, nhưng cậu không biết phải phát tiết như nào. Cậu ngồi trên sô pha, nắm chặt ly pha lê, bất tri bất giác đôi mắt đã đỏ hoe.
“Thế là từ đó về sau, Sơ Hành có chấp niệm cực đoan với việc ‘biết hết mọi thứ’. Nó sợ những thứ nó không biết sẽ khiến nó bị thương.”
“Nó không tin bất kỳ lời nói của ai, không tin bất luận tin tức truyền tai nào, nó chỉ tin những thứ tận mắt nhìn thấy, những ‘chân tướng’ tự mình tìm ra. Cũng vì nguyên nhân đó, nó không biết cách đối xử với tình cảm của người khác, rất khó để nó thích ai đó, càng khó để nó mở rộng cửa lòng, nó cũng không muốn mở lòng.”
“Mà con, là trường hợp đặc biệt.”
Hầu kết của Vân Ngạn di chuyển lên xuống.
Thẩm Thanh Nhã đưa tay ra nắm lấy tay cậu, đôi mắt ngân ngấn nước: “Mẹ… Mẹ biết bản thân không phải người mẹ tốt, nhưng mẹ muốn thay nó cầu xin con, tha thứ cho nó được không? Mẹ biết chuyện này rất khó tha thứ… Nhưng mà, có thể cho nó thêm một cơ hội không?”
“Nó rất quan tâm đến con, có thể còn quan tâm hơn so với con tưởng tượng, cho nên, cho nó thêm một cơ hội, được không? Con có thể dạy nó, mẹ nghĩ rồi nó sẽ biết rõ như thế nào mới là cách đối xử với người yêu, như thế nào mới có thể giữ con bên cạnh.”
….
“Được.” Vân Ngạn đồng ý với bà.
Nhưng hắn vẫn chưa xin lỗi cậu.
Nhanh nhanh nhanh, nhanh đến xin lỗi đi.
Chỉ cần xin lỗi, cậu lập tức tha thứ cho hắn.
…
Không có nghe lén, Vân Ngạn với Thẩm Thanh Nhã nói chuyện rất lâu.
Hai người ăn cơm tối với nhau xong Vân Ngạn mới về nhà,
Lúc về tới nhà đã hơn 9 giờ tối, Vân Ngạn thầm nghĩ dù sao tên ngốc Thẩm Sơ Hành cũng không để ý tới cậu, hôm nay mệt mỏi cả ngày nhất định phải đi ngủ sớm chút.
Nhưng vừa mới vào cửa cậu đã bị quản gia gọi lại.
“Vân thiếu, Thẩm thiếu… đang đợi cậu ở thư phòng.”
“Hả?” Vân Ngạn nhướng mày: “Trễ thế này rồi, anh ấy muốn nói cái gì?”
“Cái này… Thẩm thiếu chỉ nói sau khi ngài trở về thì nói ngài đến thư phòng.” Quản gia thấy cậu không vui, hơi do dự, nói tiếp: “Buổi chiều sau khi ngài rời khỏi chỗ bắn trận giả, Thẩm thiếu đã đến thư phòng chờ ngài, không ngờ ngài về trễ như vậy… Ngài đi một chuyến đi.”
… Ra giá thật đấy.
Vân Ngạn bĩu môi: “Cháu về phòng, có chuyện gì thì bảo anh ấy tìm cháu.”
Quản gia: “Ơ, Vân thiếu…”
Vân Ngạn không quay đầu lại, đi thẳng.
Hừ, đau lòng thì đau lòng, tật xấu này không thể để mặc được.
Trở về phòng, Vân Ngạn nằm trên giường một lát, lại thấy tâm phiền ý loạn.
… Anh ấy muốn nói cái gì… Còn một hai phải gặp ở thư phòng.
… Đệt mày suy nghĩ gì chứ! Mặc kệ anh ấy!
Vân Ngạn xoa xoa ngực, tự nói bản thân phải bình tĩnh, đi tắm trước đã!
Nhưng cậu chưa kịp bước xuống giường đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu ngồi ở mép giường, Vân Ngạn thầm nghĩ, chắc không phải là quản gia đến khuyên răng đâu nhỉ? Vì vậy giọng điệu không tốt hô: “Vào đi!”
Nhưng vài giây sau, cậu vẫn chưa thấy ai đẩy cửa.
Trong lòng Vân Ngạn chợt căng thẳng vô cớ, lại nói: “Cửa không khóa…”
Vừa dứt lời, cậu nhìn thấy tay nắm cửa xoay xoay, cửa mở.
Người đàn ông có dáng người cao dài đứng ngoài cửa, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên áo trông vừa dịu dàng vừa u sầu.