Translator: Nguyetmai
Anh nhanh chóng nhắn lại: “Không có ảnh chụp chung à?”
Khương Cửu Sênh nghĩ một lúc, cảm thấy đây cũng là một dạng phúc lợi cho fan, bèn ôm lấy chó, nhờ Đàm Mặc Bảo chụp hình giúp mình.
Đàm Mặc Bảo ôm mèo nhà mình, vẻ mặt vô cùng mong đợi: “Em chụp cùng được không?”
Khương Cửu Sênh không có lý do gì để từ chối.
Đàm Mặc Bảo nhiệt tình chạy đi tìm nhân viên của salon, bày đủ loại tư thế, chụp một lần gần mười mấy tấm ảnh mới thôi. Khương Cửu Sênh chọn ra vài tấm ảnh gửi cho Thời Cẩn.
Thời Cẩn hỏi cô: “Bên cạnh em là ai vậy?”
Khương Cửu Sênh suy nghĩ rồi đáp: “Fan hâm mộ.”
Tin nhắn của cô gửi đến chưa đến mười giây, Thời Cẩn đã gọi điện thoại đến, tựa hồ rất sốt sắng: “Lỡ như là fan cuồng thì sao? Sênh Sênh, em đừng đến gần cô ta quá.”
Khương Cửu Sênh không biết đáp lại ra sao, dù sao Thời Cẩn cũng là fan cuồng đấy thôi.
Anh nghĩ là cô đang giận, bối rối giải thích: “Ý tôi là, không phải tất cả các fan cuồng đều sẽ không hại em như tôi.”
Anh cẩn trọng nói, “Không phải tôi muốn can thiệp vào việc của em đâu.”
“Tôi biết mà.” Cô mím môi cười, “Tôi có quen cô ấy, cô ấy không phải người xấu đâu.”
Anh không nói gì thêm, chỉ dặn cô về nhà sớm vì gần đến giờ ăn của Bác Mỹ rồi.
Khương Cửu Sênh đồng ý.
Cô vừa cúp máy, Đàm Mặc Bảo đã sấn đến, nở nụ cười kiểu fan cuồng: “Sênh gia, gửi hình cho em với được không?”
Tâm trạng Khương Cửu Sênh khá tốt, cười khẽ, sự lạnh lùng trong mắt xưa nay cũng trở nên ấm áp: “Được thôi.”
Úi giời ơi! Sắp biết cả số wechat của ông xã rồi!
Đàm Mặc Bảo kích động đến mức muốn bóp con mèo nhà mình thành một đống lông. Khương Cửu Sênh chào tạm biệt cô ấy, lại mua thêm chút thức ăn và đồ chơi cho chó rồi dẫn Bác Mỹ về.
Đàm Mặc Bảo ngồi trước cổng salon, đưa mắt nhìn “ông xã” rời đi mà ôm phần áo trước ngực vừa được “ông xã” ký tên, trong lòng vô cùng kích động. Cô ấy ngồi thụp xuống đất, vừa vuốt lông mèo vừa đăng bài lên weibo.
Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 006: Đây là một nhà bốn người chúng tôi, ông xã tôi tốt lắm luôn!
Bên dưới còn đính kèm thêm mấy tấm ảnh, trong đó có hai cô gái, một con phốc sóc và một con mèo nhà.
Vừa đăng bài lên weibo xong, còn chưa kịp đăng bất kỳ bình luận nào, điện thoại cô lại vang lên. Đàm Mặc Bảo nhìn số hiển thị trên màn hình di động, cau mày đấu tranh tư tưởng mất một lúc mới bắt máy.
Đầu bên kia lại bắt đầu giảng đạo.
Đàm Mặc Bảo ngoáy tai, cười phớ lớ, đáp: “Con không phải trẻ con mà, ở riêng cũng bình thường thôi.”