“Khụ khụ khụ!”
Ninh Chiếu bị sặc phun cả trà ra, ho một trận mãnh liệt, thiếu chút nữa đem cả phổi ho ra luôn, qua một hồi lâu mới khôi phục, hắn ấn ngực, nhìn chằm chằm Tây Ngạn Du, bỗng nhiên cười to, bàn tay cầm roi da chỉ vào Tây Ngạn Du, cười đến không thở nổi, nước mắt tràn cả ra ngoài.
Tây Ngạn Du: “……”
Tên này ăn phải thuốc cười sao?
Gã sai vặt đồng dạng cũng hết chỗ nói, một lát sau mới phản ứng lại, đi đến sau lưng Ninh Chiếu vỗ vỗ cho hắn.
Ninh Chiếu thở sâu, mới hoãn lại cơn cười, hắn đẩy gã sai vặt ra, đứng dậy đi tới bên người Tây Ngạn Du.
Tuy là hoa khôi, nhưng dáng người Ninh Chiếu khá cao, so với Tây Ngạn Du còn cao hơn một cái đầu. Hắn nhìn Tây Ngạn Du, dùng roi da nâng cằm cậu, khóe mắt còn mang theo nước mắt, nhìn thoáng qua đỉnh đầu trơn bóng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói: “Như thế nào? Chẳng những thất sủng, còn đắc tội chủ thượng? Ngươi tài thật đấy.”
Tây Ngạn Du ngốc lăng nhìn Ninh Chiếu, chớp chớp mắt, không nói chuyện.
Cười xong chưa?
Cười xong ta còn phải đi về ngủ.
Ninh Chiếu thấy cậu không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, thu hồi cái roi, chắp tay sau lưng vòng quanh cậu một vòng, “Hừ, vốn dĩ hôm nay là muốn cho ngươi đi tiếp khách, nhưng với cái bộ dạng này của ngươi, chỉ sợ khách của Xuân Phong Lâu ta đi hết.”
Trầm ngâm một lát, Ninh Chiếu đi đến trước người Tây Ngạn Du, đánh giá thân hình cậu, vung roi da, không có ý tốt cười nói: “Người của Xuân Phong Lâu ta, từ trước đến nay cầm kỳ thư họa ca múa đều tinh thông mọi thứ, nếu tiếp khách không được, như vậy, bắt đầu từ học múa trước đi.”
Dứt lời, liền chắp tay sau lưng đi về phía cửa, gã sai vặt vội vàng đi trước ân cần mở cửa cho hắn, Ninh Chiếu ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn về phía Tây Ngạn Du, “Ta sẽ tự mình dạy ngươi.”
Nói xong, liền cười một tiếng, dẫn đầu đi xuống tầng 5.
Gã sai vặt quay đầu thấy Tây Ngạn Du vẫn là bộ dáng không tỉnh ngủ, vội vàng quay lại lôi kéo cậu đi ra ngoài, “Đứng ngốc ở kia làm gì? Còn không mau đi!”
Ba người đi vào gian phòng chuyên dùng để luyện tập vũ đạo, bên trong còn có tốp ba tốp năm người mới đang luyện tập, Ngọc Thanh Sương cũng ở, hắn kiên nhẫn dạy mấy người mới đang vây quanh.
Một ít người mới khác thì cách bọn họ khá xa, tự mình luyện tập, thấy Ninh Chiếu đi vào, liền sôi nổi nảy tới lấy lòng, lúc nhìn về phía Tây Ngạn Du, đầu tiên là cười nhạo một phen kiểu tóc, sau đó nhìn đến gương mặt, trong mắt tràn đầy địch ý.
Ninh Chiếu kêu bọn họ tản ra, đi tới một chỗ rộng rãi, bắt đầu tự mình dạy Tây Ngạn Du khiêu vũ.
Ninh Chiếu vốn tưởng rằng Tây Ngạn Du đã 18 tuổi, luyện vũ đạo sẽ rất khó, hơn nữa, còn thoạt nhìn ngốc ngốc, tay chân cứng đờ, sẽ ăn khổ rất nhiều. Không nghĩ tới, thân thể của Tây Ngạn Du có độ mềm dẻo trời sinh rất cao, những động tác hắn dùng ra để gây khó xử cho Tây Ngạn Du, người này lại hoàn thành một cách nhẹ nhàng.
Ninh Chiếu nghiến răng nghiến lợi, đi xung quanh Tây Ngạn Du, bỗng nhiên đạp vào cẳng chân của cậu, “Không phải như vậy, ta dạy ngươi như thế nào!”
Rồi sau đó chỉ nghe thấy “Răng rắc” một tiếng.
Ninh Chiếu còn chưa kịp thu chân về, hoài nghi bản thân nghe lầm, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cẳng chân Tây Ngạn Du, rồi lại nhìn mặt Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du chậm rì rì ngồi trên mặt đất, ôm cẳng chân, ngẩng đầu nhìn hắn, “Đau.”
Cái này có thể trở về ngủ.
Ninh Chiếu: “……”
Mọi người: “……”
Ngọc Thanh Sương cách đó không xa thấy thế, liền tiến lên, nhíu mày, “Xác thật gãy xương.”
Tây Ngạn Du cúi đầu nhìn chân của mình, gật gật đầu.
Ngọc Thanh Sương nhìn cậu một cái, vội vàng phân phó người đi lấy thuốc cùng ván kẹp, giúp cậu xử lý thương thế.
Ninh Chiếu bực bội đứng ở một bên, nhìn Tây Ngạn Du ôm chân, không còn gì để nói, trợn trắng mắt, “Ngươi là người giấy sao? Giòn như vậy?”
Dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài.
Mọi người ở xung quanh khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt kiêng kị cùng trách cứ thỉnh thoảng nhìn lén Ninh Chiếu, chỉ có những người lúc trước vây quanh hắn vẫn ở bên như cũ, còn hung hăng trừng trở về.
Giữa những ánh mắt khiển trách nhìn hắn bắt nạt ma ốm, Ninh Chiếu nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài, một tiếng đá văng cửa phòng rời khỏi.
***
Mấy ngày sau, thời tiết hiếm khi sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, rất thích hợp cho việc phơi nắng nói chuyện phiếm.
Tây Ngạn Du được đám người Ngọc Thanh Sương mang vào phòng nghỉ ngơi thường ngày ở tầng 5.
Hai vị hoa khôi của Xuân Phong Lâu có tính tình trái ngược, Ninh Chiếu nóng như lửa đốt, còn Ngọc Thanh Sương ôn nhu nhẹ nhàng, là hai đại chiêu bài của Xuân Phong Lâu, lại vẫn luôn tranh đấu gay gắt như nước với lửa, nhóm tiểu quan đi theo phía sau bọn họ, vô hình trung biến thành hai phe. Tây Ngạn Du bị Ninh Chiếu bắt nạt rất thảm, thế là thuận lý thành chương được nhóm người Ngọc Thanh Sương cố ý vô tình bảo hộ, dẫn cậu cùng nhau chơi đùa.
Ninh Chiếu là một đại nhân vật rất quan trọng, cho nên nhiều ngày qua vẫn luôn tiếp khách, hiện tại còn đang nghỉ ngơi bổ sung, không rảnh hơi tìm cậu gây phiền toái, lại có Ngọc Thanh Sương trong tối ngoài sáng che chở, vì vậy, mấy ngày nay cậu rất yên bình.
Nhóm tiểu quan đi theo Ngọc Thanh Sương cũng rất thích Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du tuổi còn nhỏ, lớn lên lại đẹp, tuy rằng không nói chuyện mấy, nhưng bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu cùng một cái đầu trọc, liền vô cớ sinh ra cảm giác đem lại tiếng cười cho người nhìn, đã thế cậu còn bị đối thủ một mất một còn là Ninh Chiếu bắt nạt đến gãy xương, cho nên trông hết sức đáng thương.
Quan trọng nhất chính là, cậu am hiểu món đậu hủ trộn hành lá. Có một lần cậu kéo cái chân què trộm chạy đến phòng bếp làm đồ ăn thì bị phát hiện, sau đó, được mọi người khen ngợi. Món đậu hủ trộn hành lá của cậu cùng những người khác làm không giống nhau, ăn hết sức ngon, dư vị vô cùng, khiến cho đầu bếp trong lâu tấm tắc khen ngợi.
Tiếc cái là Tây Ngạn Du rất lười, chỉ có lúc thèm ăn mới làm một lần, mọi người thường xuyên dụ dỗ cậu, ngẫu nhiên có thể thành công khiến cậu làm một hai lần, nếu không nữa thì dùng các loại đồ ăn ngon cùng cậu trao đổi.
Tây Ngạn Du dựa vào chiêu thức ấy, mấy ngày nay trải qua vô cùng dễ chịu.
Hôm nay mọi người dùng quả ngon dùng để trao đổi. Một mâm đậu hủ thơm ngon đặt trên bàn cùng quả khô và đồ ăn vặt khác, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm.
Tây Ngạn Du dựa bên cửa sổ mở rộng, phơi mình dưới cái nắng ấm áp, lười biếng nhìn cảnh phố dưới lầu.
Ngựa xe như nước, náo nhiệt phi thường.
Ánh mặt trời chiếu lên cái đầu trọc làm nó lấp lánh sáng bừng.
Sự lấp lánh đó hấp dẫn rất nhiều đôi mắt ở bên dưới, bọn họ thi nhau nhìn lên trên, sau đó không biết nên ngắm cái đẹp hay nên cười.
Mặc dù cậu bị cạo hết tóc, nhưng dung mạo vẫn còn, vẫn là mỹ nhân không gì sánh được, cho nên mọi người đi hai bước xem một cái, rồi cuối cùng sôi nổi ngắm nhìn Tây Ngạn Du.
Nhìn đến vẻ mặt phức tạp không nhịn được cười của đám người dưới lầu, Tây Ngạn Du giơ tay sờ sờ cái đầu trơn bóng.
Tên Lục Thiên Ánh kia có kỹ thuật cạo đầu đúng là không tồi.
Làm cho gương mặt này bớt đi chút phiền toái.
Tây Ngạn Du yên lặng ở trong lòng tăng điểm cho thợ hớt tóc họ Lục.
Bỗng nhiên, trong đám người đi đường, có một đôi mắt mang theo ý cười nhìn chăm chú lại đây.
Tây Ngạn Du nhìn qua, phát hiện ánh mắt này trông rất quen quen.
Rất nhanh, người nọ thu hồi ánh mắt, Tây Ngạn Du hơi nghiêng đầu, đánh giá người nọ.