Trong phòng bệnh rộng rãi sáng sủa, Vân Ngạn vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Hôm qua bác sĩ làm kiểm tra cả đêm cho Vân Ngạn, bác sĩ nói Vân ngạn ngất do bị kích thích quá lớn và căng thẳng quá độ, có thể sáng mai sẽ tỉnh, nhưng cú sốc điện có gây ra các di chứng khác hay không vẫn cần phải theo dõi thêm.
Thẩm Sơ Hành nhớ rõ lúc hắn đưa Vân Ngạn ra khỏi biệt thự, Du Lãng trong xe cảnh sát đang điên cuồng gào thét: “Nó ngất rồi! Tốt quá ha ha ha….! Chờ nó tỉnh lại, tiểu Ngạn của tao sẽ trở về!!!”
Hắn cho rằng lời của thằng điên Du Lãng nói toàn là vô căn cứ, nhưng thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng nôn nóng.
Đã gần giữa trưa, sao Vân Ngạn vẫn chưa tỉnh?
Liệu cậu có giống với lời Du Lãng nói, sau khi tỉnh lại sẽ trở thành…
Không, sẽ không, chắc chắn không.
Thẩm Sơ Hành mạnh mẽ cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của bản thân, tự nhủ bản thân phải tin tưởng Vân Ngạn, tuyệt đối không tin những lời hồ ngôn loạn ngữ của Du Lãng.
Nhưng hắn biết, bản thân không cách nào bình tĩnh được.
Cả đêm qua hắn không ngủ, tinh thần luôn trên đà suy sụp, căng thẳng cao độ khiến đầu óc hắn hỗn loạn.
Giờ phút này Vân Ngạn đang nằm trên giường, gương mặt sưng đỏ do bị tát, vì giãy dụa kịch liệt nên cổ tay cổ chân bị dây thừng cứa ra vết máu, cánh tay bị điện giật để lại vết thương, thậm chí trong lúc hôn mê cũng run rẩy vì đau đớn và ác mộng.
Hiện tại nhìn Vân Ngạn, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là giết Du Lãng.
Nếu Vân Ngạn xảy ra chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ giết chết Du Lãng.
Đầu óc Thẩm Sơ Hành ngập tràn màu máu, thầm nghĩ cho dù phải ngồi tù cả quãng đời còn lại hắn cũng không tiếc, hắn sẽ giúp Du Lãng trắng án, sau đó nắm hắn trong tay, nhân lúc Du Lãng còn sống, thẻo từng miếng từng miếng thịt của Du Lãng.
Hắn sẽ cắt thịt Du Lãng, moi xương ra, khiến hắn ta muốn sống không được muốn chết không xong, phải rồi, còn có sốc điện, nếu hắn ta thích điện giật như thế, vậy thì để hắn ta tự nếm trải mùi vị bị điện giật, tra tấn Du Lãng đến khi hắn ta phát điên, rồi từ từ giết chết hắn ta.
Tất cả những gì Vân Ngạn đã trải qua, hắn sẽ trả lại cho Du Lãng gấp đôi.
Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt của Vân Ngạn, như thể đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
– Sao vẫn chưa tỉnh?
– Sao em ấy vẫn chưa tỉnh…
Không biết qua bao lâu, mí mắt của Vân Ngạn bỗng run run, một lúc sau cậu mới mở mắt ra.
Vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng tầm nhìn rất rõ.
Thứ đập vào mắt cậu là đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Sơ Hành, nhưng không biết vì lý do gì, đôi mắt đó vội vàng né tránh ánh mắt của cậu, như thể ẩn chứa nỗi sợ hãi bất chợt nào đó.
Vân Ngạn hơi sửng sốt, nhìn xung quanh, hỏi hắn: “Đây là đâu…?”
Khi cậu nói mới phát hiện giọng của bản thân như bị chà bằng giấy nhám.
Thẩm Sơ Hành không nói gì, ánh mắt run rẩy quay về trên mặt Vân Ngạn, như đang xác nhận điều gì đó.
“Sao vậy?” Vân Ngạn cau mày vươn tay miêu tả hình dáng đôi mắt hắn: “Cả đêm qua anh không ngủ à?”
Thẩm Sơ Hành thở dài nhẹ nhõm, nắm chặt lấy tay Vân Ngạn rồi nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cậu, sau đó nhắm mắt lại, đỡ trán, cố nén lại nỗi chua xót đang cuồn cuộn trong lòng.
Cậu vẫn là cậu, vẫn là Vân Ngạn của hắn.
Vân Ngạn nhìn bả vai run rẩy của hắn, có hơi đau lòng, nắm tay hắn, nói: “Anh ngồi lên giường đi?”
Thẩm Sơ Hành không nói gì, có chút do dự.
Hắn biết bản thân chỉ có một chân, bộ dạng đi bộ không tính là đẹp, ở trước mặt Vân Ngạn thể hiện mặt không tốt của bản thân, trong lòng hắn vẫn có chướng ngại.
Vân Ngạn nhìn hắn một lát, trên mặt lộ ra vài phần suy yếu: “… Em đau.”
Thẩm Sơ Hành lập tức hoảng loạn hỏi cậu: “Sao vậy? Đau chỗ nào?”
“Tay đau.”
Thẩm Sơ Hành lập tức buông tay cậu ra, thứ hắn đang nắm là cánh tay bị điện giật của Vân Ngạn.
Ánh mắt Vân Ngạn ảm đạm: “Bây giờ em… có phải rất xấu không?”
Thẩm Sơ Hành có chút sững sờ: “Sao vậy được?”
Vân Ngạn lại vươn tay nhéo nhéo ngón tay hắn: “Vậy anh lại gần em chút.”
“…”
Trong lòng Thẩm Sơ Hành khẽ lung lay, rốt cuộc vẫn chống đỡ thân thể, rời khỏi xe lăn, ngồi bên cạnh Vân Ngạn.
Mép giường trũng xuống khiến Vân Ngạn rất vừa lòng, tâm tình của cậu trở nên tốt hơn, trên mặt vẫn là dáng vẻ đáng thương: “…Khó chịu.”
Chỉ vì hai chữ này, trái tim của Thẩm Sơ Hành như vọt lên cổ họng: “Để anh gọi bác sĩ.”
Vân Ngạn lắc đầu, giọng nói vừa trầm vừa nhũn: “…Anh ôm em một cái là được rồi.”
… Cậu đang làm nũng?
Thẩm Sơ Hành bất đắc dĩ dang tay ra, trong lòng ngọt ngào, hắn thấy bộ dạng di chuyển khó khăn của Vân Ngạn, vội vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ mà bấy lâu nay anh vẫn suy nghĩ lung tung về nó.
Vân Ngạn cũng ôm hắn, có lẽ do quá suy yếu, Thẩm Sơ Hành thấy cậu như ôm hờ hắn, hắn muốn ôm chặt lấy cậu, nhưng lại lo cậu bị đau, nên chỉ cẩn thận xoa xoa lưng cậu.
Cảm giác thân thiết này quá mức tốt đẹp, Vân Ngạn an tâm dựa vào lòng Thẩm Sơ Hành, chống cằm lên vai hắn, thoải mái ngây người trong chốc lát, lại bắt đầu ậm ừ.
“Thật ra không khó chịu lắm, giống kiểu lần đầu tập nâng tạ trong phòng gym ý, qua ngày hôm sau là ê ẩm cả người…”
Thẩm Sơ Hành im lặng, thầm nghĩ có quỷ mới tin em.
“Em vẫn khỏe đây mà… Anh đừng lo, lát nữa anh phải ngủ một giấc thật ngon, nếu không thì không đẹp trai nữa đâu.”
… Đây có lẽ là một vấn đề lớn.
Thẩm Sơ Hành gật đầu, hôn lên vành tai của cậu.
Từ hôm qua chật vật cho đến hôm nay vẫn chưa tắm rửa. Vân Ngạn thấy hơi ngứa, rụt cổ cọ cọ, cười nói: “Anh không chê bẩn hả?”
Thẩm Sơ Hành lắc đầu, yên lặng ôm chặt lấy cậu.
Vân Ngạn cảm thấy ấm áp, cũng hôn lên vành tai của hắn.
Hai người ôm nhau như vậy, trong lòng đều có một loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Phòng bệnh không có tiếng động gì, chỉ có yên bình.
Cho đến một lát sau, Vân Ngạn hỏi: “Du Lãng bị bắt rồi?” Cậu nhìn thoáng qua cảnh sát ngoài cửa.
“…Ừm.” Thật ra hắn muốn trực tiếp ra tay, nhưng vẫn phải làm theo trình tự, về phần sau này, Du Lãng sẽ biết cái gì gọi là ‘trả giá’.
Vân Ngạn thở phào: “…Xong rồi.”
Nói xong, cậu thấy không đúng lắm, đây chẳng phải là đang tỏ vẻ mình bị Du Lãng dây dưa rất lâu trước mặt Thẩm Sơ Hành ư?
Nhưng đã đến nông nỗi này, chắc Thẩm Sơ Hành cũng đoán ra rồi.
Thẩm Sơ Hành không nói gì, cậu hỏi tiếp: “Vậy… Sao anh có thể tìm ra em nhanh vậy?”
Thẩm Sơ Hành cứng người.
Vân Ngạn thấy hắn không nói lời nào, trong lòng trùng xuống, suy nghĩ một hồi, cậu quyết định xác nhận suy đoán của bản thân.
“Anh phát hiện em mất tích khi nào.”
“… 11 giờ.”
“Lúc em bị Du Lãng bắt đi, ước chừng khoảng 10 giờ rưỡi, lúc anh tìm được em còn chưa tới 12 giờ rưỡi, đúng không?”
Thẩm Sơ Hành không phản bác.
Vân Ngạn thầm nghĩ, xem ra Du Lãng không nói dối cậu về việc giờ giấc, suy đoán của cậu về thời gian cũng khá đúng. Khoảng thời gian sau khi tỉnh lại mỗi một giây đều là dày vò, nhưng trên thực tế chỉ khoảng nửa giờ.
Nói cách khác, Thẩm Sơ Hành tìm được cậu, chỉ mất nhiều nhất là hai tiếng, chưa kể đến việc chưa chắc hắn vừa tìm một lần đã ra.
Cho dù Thẩm Sơ Hành phát hiện gì đó không đúng trước tiên, sau đó đến khách sạn điều tra theo dõi, thời gian này nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, thậm chí là lâu hơn.
Huống chi, Du Lãng nói hắn bỏ điện thoại của cậu trên xe taxi. Nếu hắn có tâm đến mức này, nhất định giữa đường hắn cũng đã đổi xe taxi.
Tìm chiếc taxi đón bọn họ ngoài khách sạn, sau đó xác nhận nơi Du Lãng đổi xe đã mất không ít thời gian, hơn nữa còn phải đến đồn cảnh sát xin trích xuất camera theo dõi đường phố mới có thể xác nhận chiếc xe bọn họ đi lúc sau.
Dù bằng cách nào cũng phải mất mấy tiếng.
Tìm ra cậu trong vòng một tiếng rưỡi là chuyện gần như không có khả năng.
Vân Ngạn buông Thẩm Sơ Hành ra, hơi nhích khỏi lồng ngực hắn, nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Anh tìm được điện thoại của em chưa?”
“Tìm được rồi.”
Vân Ngạn im lặng.
Thẩm Sơ Hành ấn nút bên cạnh nâng cao lưng giường cho Vân Ngạn dựa vào.
Vân Ngạn nhìn động tác của hắn, rất ấm áp, vẫn hỏi tiếp: “Vậy điện thoại Du Lãng thì sao? Không phải là cái thường dùng đúng không?”
Thẩm Sơ Hành gật đầu.
“Vậy… Anh tìm được em bằng cách nào?”
Thẩm Sơ Hành im lặng.
Vân Ngạn nghĩ tới một khả năng, cảm thấy có hơi vớ vẩn, nhưng vẫn hỏi: “Thắt lưng? Giày? Hay là… Đồng hồ?”
Thẩm Sơ Hành rũ mắt, không trả lời cậu, chống người ngồi lại xe lăn.
Vân Ngạn nhìn động tác của hắn, hít một hơi ngắn, muốn đỡ hắn nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Thẩm Sơ Hành ngồi xuống, lưng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn cậu, cuối cùng nói: “Cúc áo sơ mi với đồng hồ… có gắn thiết bị định vị.”
Vân Ngạn vô thức nhìn áo của bản thân, đã được điều dưỡng đổi thành đồ bệnh nhân, đồng hồ cũng biến mất.
Quần áo và đồng hồ đều là Thẩm Sơ Hành đưa cho cậu lúc đặt ra mấy cái quy định kia.
Đó là ngày đầu tiên bọn họ cưới nhau, cũng là ngày đầu tiên Vân Ngạn xuyên đến thế giới này.
Ngày đó, ‘Vân Ngạn’ đang đào hôn với Du Lãng, muốn hủy bỏ mối hôn ước với Thẩm Sơ Hành. Nếu thành công, hành động này sẽ khiến Thẩm gia mất hết mặt mũi, nhưng cậu đã trở về.
Tất nhiên chuyện này không bình thường, chỉ là trước giờ Thẩm Sơ Hành không hỏi cậu về chuyện này, thế nên Vân Ngạn gần như đã quên mất bản thân là người có “tiền án”.
Ban đầu cậu cho rằng Thẩm Sơ Hành lười quan tâm xem cậu có trung trinh* hay không, chỉ cần cậu không gây chuyện, nếu đã trở lại thì sẽ bỏ qua chuyện cũ.