Lần tiếp theo tỉnh dậy, Vân Ngạn phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ xa hoa.
Cậu bị trói ngồi trên một cái ghế, không thể cử động.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, trong lúc nhìn ngó, cậu dừng lại ở một góc cửa sổ, trái tim chợt nảy lên.
Lúc này Du Lãng đang ngồi trên chiếc ghế mây trong góc đó, nhấp một ngụm rượu ngoại, ánh mắt nhìn cậu như nhìn chú cừu non sắp bị thịt, đôi mắt đầy tia máu kèm theo điên cuồng.
Vâng, lại là hắn.
Vân Ngạn đau đầu nhớ lại những gì xảy ra trước khi cậu bất tỉnh.
Cậu có hơi say, lòng vẫn nhớ đến Thẩm Sơ Hành, thấy đã hơn 10 giờ một chút nên muốn rời đi, trước khi đi cậu có tới nói với đạo diễn một tiếng, đợi đến khi đạo diễn đồng ý cậu mới ra ngoài gọi điện thoại.
Trước khi gọi điện thoại cậu có ghé qua toilet.
Lúc đang rửa tay có thấy một nam nhân mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai đi vào, cậu lập tức nhận ra đó là Du Lãng, dù sao cũng từng trải qua việc bị Du Lãng lẻn vào phòng nên cậu tương đối cảnh giác.
“Sao anh ở chỗ này?” Cậu hỏi.
“Cậu đừng căng thẳng.” Du Lãng đút hai tay vào túi quần, đứng ở cửa toilet, vẻ mặt thản nhiên mang theo chút ưu thương: “Tôi chỉ muốn đến gặp cậu lần cuối.”
Du Lãng không hề tỏ ra hung hãn, nhưng Vân Ngạn vẫn rất cảnh giác, theo bản năng tìm kiếm vũ khí, nhưng đến cả cây lau nhà cũng không thấy.
Vân Ngạn nhíu mày: “Vậy hiện tại anh gặp rồi đấy.”
Vẻ mặt Du Lãng tối sầm lại, hắn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Đây là Du Lãng bình thường nhất Vân Ngạn từng thấy, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy có gì đó khiến cậu không rét mà run.
Hai người cứ vậy giằng co ở bồn rửa tay gần nửa phút, bỗng nhiên có người vọt vào, người đó nồng nặc mùi rượu.
Du Lãng vốn đứng ở cửa, chán ghét nhường đường cho người đó, hắn ta bước vài bước đến gần Vân Ngạn.
Người nọ không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, vọt vào nhà vệ sinh nôn mửa, cái mùi khiến người khác buồn nôn ập đến, Vân Ngạn cảm thấy thả lỏng hơn không ít, có người khác ở đây, chắc là Du Lãng không hành động thiếu suy nghĩ gì đâu.
“Tôi đi đây.” Qua vài giây, Vân Ngạn nói, giằng co với Du Lãng như vậy không có ý nghĩa gì, chưa kể Thẩm sơ Hành còn đang đợi cậu.
Du Lãng gật đầu.
Vân Ngạn trăm triệu lần không nghĩ tới, lúc cậu đi ngang qua Du Lãng hắn đột nhiên ra tay, trước khi cậu kịp lên tiếng, hắn dùng một mảnh vải bịt miệng và mũi cậu lại!
– Hắn điên rồi!
vân Ngạn muốn hét lên, nhưng cuối cùng lại biến thành tiếng rên rỉ, cậu cố sức giãy giụa, rồi nhanh chóng mất hết sức lực do thuốc mê, không lâu sau liền bất tỉnh.
Một khắc cuối cùng, cậu nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Du Lãng, đôi mắt vẫn luôn ngụy trang bằng vẻ u buồn nay lại lộ ra tia cố chấp hung ác.
“Tỉnh rồi?” Du Lãng đứng dậy, ly rượu trong tay do lắc lư nên hơi tràn ra ngoài một chút, hắn đi về phía Vân Ngạn.
Hắn nắm cằm Vân Ngạn, cười lạnh: “Cậu tỉnh lại nhanh thật.”
Vân Ngạn nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi hắn: “Mấy tiếng rồi?”
Du Lãng bất chợt nở nụ cười: “Thế mà cậu không hỏi đây là đâu, tôi muốn làm gì, ngược lại chỉ hỏi mấy tiếng trôi qua rồi?”
Vớ vẩn, Vân Ngạn thầm nghĩ, có hỏi “ở đâu” Du Lãng cũng không nói, cho dù có nói, cậu cũng chả biết đó là đâu, còn Du Lãng muốn làm gì tự nhiên hắn sẽ nói, hiện tại Vân Ngạn chỉ quan tâm cậu đã hôn mê bao lâu thôi.
Thẩm Sơ Hành đang đợi cậu, không gọi được cho cậu, hắn nhất định sẽ rất sốt ruột.
Cậu vô thức nhìn túi quần của bản thân, thấy điện thoại không ở đó nữa.
“Tìm điện thoại?” Du Lãng nhướng mày: “Đừng lo, loại đồ đó không an toàn, tôi ném nó trên xe taxi rồi.”
Vân Ngạn nhắm mắt, lòng càng bất an.
“Nhưng mà, có thể nói cho cậu biết bây giờ là mấy giờ, hiện tại chưa tới 12 giờ, cậu tỉnh lại rất nhanh. Nơi này là vùng ngoại thành, đêm hôm khuya khoắt, người trong đoàn phim của cậu rất say, chờ bọn họ tìm được cậu… có lẽ mọi thứ đều đã xảy ra rồi, cậu nói xem có phải hay không?”
Ngón tay Du Lãng nhẹ nhàng vuốt ve trên má Vân Ngạn, hắn nở nụ cười hạ lưu, giống như đang nghĩ tới những thứ dâm dục “sắp xảy ra”, khiến người khác thấy ghê tởm.
“Không phải anh nói ‘không bao giờ gặp lại’ ư? Vậy hiện tại là thế nào?” Vân Ngạn cố nén cảm giác buồn nôn, muốn tránh ngón tay hắn, đồng thời cử động tay chân, hy vọng cơn tê sẽ thuyên giảm càng sớm càng tốt.
“Đúng vậy, tôi đã nói ‘không bao giờ gặp lại’, nhưng đó là dành cho cậu, chứ không phải ‘tiểu Ngạn’. Cho nên cậu yên tâm.” Du Lãng bỗng thu hồi nụ cười ghê tởm, thay thành vẻ mặt thâm tình và thương xót: “Tôi sẽ không cưỡng ép cậu, loại chuyện này để anh tình em nguyện thì tốt hơn, tiểu Ngạn của tôi, nhất định sẽ nguyện ý để tôi yêu em ấy.”
“… Anh có ý gì?”
“Rốt cuộc cậu cũng chịu hỏi?” Du Lãng cười như tên thần kinh, chỉ vào giường lớn bên cạnh: “Nhìn đi, tôi đã sắp xếp xong mọi thứ.”
Vân Ngạn quay đầu qua, nhìn thấy một hình trái tim thô tục làm bằng cánh hoa trên giường, bên cạnh còn có chiếc bàn thấp để hai ly rượu mạnh cùng một chai Brandy.
Du Lãng ngồi xổm xuống, ghé sát vào mặt cậu, dùng thanh âm tự cho là gợi cảm nói: “Cậu để em ấy xuất hiện, tôi muốn cùng em ấy… ngủ ngon một đêm.”
Vân Ngạn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Lần đầu tiên Vân Ngạn cảm thấy hối hận, cậu chưa từng nghĩ tới một câu ‘nhân cách phân liệt’ đùa giỡn của bản thân lại khiến Du Lãng nghiêm túc đến thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra cậu có nói câu này hay không cũng không quan trọng, với sự chấp nhất của Du Lãng đối với nguyên chủ, cho dù cậu nói cái gì, cũng sẽ dẫn tới kết quả hiện tại.
Ngay cả khi cậu phát huy toàn bộ kỹ năng diễn xuất, muốn diễn ra bộ dáng của nguyên chủ, cũng không thể khiến Du Lãng yên tâm được.
Bởi vì hắn chỉ muốn ‘Vân Ngạn’, chứ không phải muốn tình yêu của ‘Vân Ngạn’, hắn muốn hoàn toàn chinh phục ‘Vân Ngạn’, chứ không phải yêu đương với ‘Vân Ngạn’.
Du Lãng hiện tại rõ ràng rất không bình thường, nếu không, là một ảnh đế, hắn không nên vội vàng bắt cóc cậu.
Nhưng mà… trước giờ Du Lãng có lúc nào bình thường đâu.
Bản thân cậu không nên thiếu cảnh giác.
“Du Lãng.” Vân Ngạn nói một cách bình tĩnh nhất có thể, tránh làm Du Lãng kích động, “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần, cậu ta biến mất rồi, là biến mất chứ không phải ẩn đi… lâu vậy rồi, anh vẫn chưa chấp nhận được ư?”
“Đương nhiên không thể chấp nhận!” Du Lãng bị hai chữ ‘biến mất’ này kích thích không nhẹ: “Cậu dựa vào cái gì xác định em ấy biến mất?! Nói không chừng hiện tại em ấy vẫn đang tồn tại trong cơ thể của cậu, chỉ là không tìm được cơ hội ra ngoài thôi!”
Hắn hung hăng túm lấy cổ áo sơ mi của Vân Ngạn: “Cậu dựa vào cái gì độc chiếm thân thể này! Dựa vào cái gì không cho em ấy cơ hội của cậu! Dựa vào cái gì người biến mất là em ấy chứ không phải cậu! Từ trước tới nay cậu không phải tiểu Ngạn, cút khỏi thân thể em ấy ngay!!!”
Du Lãng hung dữ và điên cuồng, sau khi hắn gào lên, trong không khỉ chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hắn.
Vân Ngạn im lặng.
Bởi vì cậu không dám xác định.
Cậu không biết tại sao bản thân lại đến đây, cũng không biết vì sao nguyên chủ biến mất, giữa bọn họ đột ngột thay đổi, thậm chí không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, không có va chạm, không có té xỉu, khi cậu khôi phục ý thức, đã bị Du Lãng nắm tay chạy vội trong núi.
Lúc mới xuyên qua, Vân Ngạn cũng nghĩ tới vấn đề này. Nguyên chủ còn ở đây không? Hiện tại cậu ta đang ở đâu? Cậu ta có thể quay về hay không?
Nhưng theo thời gian trôi qua, cậu phát hiện những lo lắng của bản thân hình như không cần thiết lắm.
Cậu không tìm thấy bất cứ cảm giác tồn tại gì của nguyên chủ trong thân thể này, không có ký ức, không có ước mơ, không có thói quen, không có nhật ký, không có bạn bè thân thiết, thậm chí người thân của nguyên chủ cũng không thân thiết với hắn, mẹ Vân phát hiện hắn không giống trước cũng thờ ơ, cậu gần như cho rằng mình có thể sống tốt ở đây, dùng cách của bản thân, không cần phải đóng giả thành một người khác.
Từ trong tiềm thức cậu tự thuyết phục bản thân rằng nguyên chủ đã biến mất.
Nhưng trên thực tế, cậu không có cách nào để chắc chắn.
“Cậu chột dạ, có phải không?” Du Lãng thấy cậu không lên tiếng, cười ha hả: “Tôi biết mà… Tôi biết mà! Cậu lui vào để tiểu Ngạn ra đây!”
“Tiểu Ngạn của anh chủ động biến mất.” Vân Ngạn lạnh lùng nói: “Cho tới bên giờ tôi chưa từng ép buộc cậu ta.”
“Cậu dựa vào cái gì nói em ấy chủ động biến mất? Cậu cho rằng tôi tin à?!” Du Lãng dường như nghe được điều gì đó buồn cười: “Sao tiểu Ngạn có thể chủ động từ bỏ mạng sống của mình? Tuyệt đối không thể! Em ấy yêu tôi vậy mà… Buổi tối trước hôm kết hôn em ấy còn muốn chạy trốn với tôi, muốn cùng tôi sống cả đời, sao có thể đột nhiên thay đổi ý định?! Cậu đừng cố gạt tôi!”
“Yêu?” Vân Ngạn cười nhạo: “Cậu ta hoàn toàn không yêu anh, chẳng qua cậu ta đang lợi dụng anh mà thôi!”
“Chát” một tiếng, trên má Vân Ngạn để lại năm dấu ngón tay.
“Mày thì biết cái gì…” giọng nói của Du Lãng phát ra từ kẽ răng: “Mày có tư cách gì nói em ấy không yêu tao! Mày chỉ là người ngoài… để tiểu Ngạn ra đây nói chuyện với tao!”
“Tôi nói rồi, không thể…”
“Vậy thì mày đi chết đi!!!” Du Lãng bóp chặt cổ Vân Ngạn, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay hung hăng siết chặt, nhìn khuôn mặt của Vân Ngạn dần đỏ lên vì ngạt thở, khuây khỏa nói: “Nếu mày chết, nhất định em ấy sẽ xuất hiện… sao em ấy không yêu tao được, em ấy phải yêu tao!!!”
Yết hầu của Vân Ngạn bị siết đau, dưỡng khí từng chút biến mất, Vân Ngạn thở gấp, tứ chi bị trói chặt theo bản năng giãy giụa.
Cậu… sắp chết rồi?
Cậu biết, bất luận vì lý do gì, cậu đều đang chiếm đoạt sinh mệnh của ‘Vân Ngạn’, bởi vậy cậu luôn cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, thậm chí cậu còn nghĩ đến ngày nguyên chủ trở về phải làm thế nào… nhưng rồi cậu không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau đó, cậu có Thẩm Sơ Hành.
Cậu xuyên vào thế giới trong sách này, vốn giống như lục bình, vốn nghĩ rằng bản thân có thể mau chóng thoát khỏi đoạn hôn nhân xấu hổ này, tự do hưởng thụ sinh mệnh ‘trộm’ được, nhưng từ lúc sống cùng nhau thì cậu đã có vướng bận.
Giữa sự ngột ngạt, cậu hốt hoảng nghĩ, nếu cậu thật sự ‘biến mất’, tên ngu ngốc đến thích cũng không biết bày tỏ phải làm sao bây giờ?
Trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Sơ Hành, khuôn mặt đó thường trở nên sống động do bị cậu trêu chọc…
Cậu không thể chết được!
Thân thể này không phải do cậu cố tình cướp đoạt, nếu nguyên chủ từ bỏ thân thể này, vậy không nên trách cậu ích kỷ.
Thẩm Sơ Hành nói hắn chờ cậu trở về…
Cậu nhất định sẽ trở về!