Bản thể của Thẩm Sơ Hành chắc có lẽ là người máy. Vân Ngạn vừa ăn cháo vừa nghĩ: Bằng không, sao hắn có thể nhẫn tốt hơn cả người máy?
Lúc trước cậu chọt eo 023 nó còn hơi uốn éo các thứ, cậu đã gần hắn như vậy, chỉ cách mặt hắn khoảng vài cm, nhưng Thẩm Sơ Hành không có phản ứng gì hết?!
Sau khi cậu thốt ra câu nói câu dẫn kia, Thẩm Sơ Hành trực tiếp chết máy nửa phút.
Trong im lặng của Vân Ngạn chứa vô vàn chờ mong, thậm chí còn nhớ lại cảm giác kinh tâm động phách lần trước bị hắn kéo vào ngực…
Cuối cùng, Thẩm Sơ Hành phá vỡ bầu không khí im lặng: “Ngoan ngoãn ăn cháo của em đi.”
“…” Ngã*!
*Kiểu ngã ngửa khi bị hố ý.
Vân Ngạn sững sờ, có phải Thẩm Sơ Hành đã miễn nhiễm với mê hoặc của cậu!
Làm sao để khiến chồng hiểu thế nào là phong tình? Online chờ, rất gấp!
Cậu quay đầu nhìn cánh tay trái tím đen của mình, xấu chết xấu xí muốn chết, rốt cuộc nhận ra rằng bây giờ không phải thời điểm tốt để “quyến rũ”.
Yên lặng thở dài, khi Thẩm Sơ Hành đút muỗng cháo tiếp theo, Vân Ngạn giận dỗi ngậm chặt cái muỗng không nhả, khiêu khích nhìn hắn.
Không ngờ là, sau khi giằng co được vài giây, trên mặt Thẩm Sơ Hành thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Đừng nháo.”
Gần như vậy, thanh âm kia như đang cộng hưởng với trái tim, khiến trái tim cậu khẽ run lên.
Trong nháy mắt máu của Vân Ngạn bị rút sạch.
Lúc này cậu mới ý thức được, khoảng cách giữa hai người bọn họ, không thể biết là ai đang câu dẫn ai…
Giọng nói của Thẩm Sơ Hành sao có thể dịu dàng như vậy! Đây nhất định không phải cái người đặt quy định này kia với cậu lúc đầu!
Chờ chút, hình như những cái flag lúc trước đã rơi gần hết, chỉ còn cái này kiên cường đứng vững?
… Cho nên đây là điểm quật cường cuối cùng của hắn?
Được rồi, được rồi, vậy thì đừng phá, Thẩm thiếu đáng yêu như vậy đương nhiên phải cưng chiều.
Nhưng Vân Ngạn không thể ngờ là, người nói đút hết cháo cho mình, trên tay không cẩn thận dính tí cháo, nói muốn đi rửa, kết quả không thấy quay lại!
Vân Ngạn chờ mãi chờ mãi không thấy người về, nhưng lại chờ được trợ lý quay về.
“Người khác đâu?”
“A?” Trợ lý ngơ ngác: “Thẩm tổng nói ngài ấy có chuyện phải rời đi, đi rồi, ngài ấy không nói với cậu?”
Không có.
Vậy là đi rồi?! Không thèm chào tiếng nào đã đi rồi!
Vân Ngạn muốn lên cơn đau tim, ủ rũ nằm trên giường.
Thời điểm Thẩm Sơ Hành ở đây cậu không cảm thấy gì, nhưng hắn vừa đi, di chứng của xà độc liền phát tác, đầu vẫn còn hơi choáng váng, xương cốt cũng đau nhức.
“Anh Vân, anh muốn ăn táo không?”
“Không ăn.”
“À…” Trợ lý lúng ta lúng túng nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài.”
“Ừm… Khoan đợi đã!” Vân Ngạn chợt nghĩ đến gì đó, lên tinh thần ngồi dậy: “Anh ấy tới khi nào?”
Trợ lý chớp chớp mắt: “Sáng nay.”
Vân Ngạn nhướng mày: “Thật?”
Trợ lý rất kiên quyết: “Thật!”
“Cậu không lừa tôi?” Vân Ngạn nhíu mày: “Nhưng lúc ngủ tôi cảm thấy có người bên cạnh mà?”
“Không có.” Trợ lý giải thích: “Đó có thể là tôi, tôi có vào phòng vài lần.”
“Thật không…?” Vân Ngạn nghi ngờ nhìn đối phương, nhưng chỉ thấy vẻ chắc chắn trên mặt của trợ lý.
Cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng nếu trợ lý nói dối thì kỹ thuật diễn của cậu ta quá tốt đi?
“Đúng vậy, Thẩm thiếu tới lúc 7 giờ hơn, thấy anh vẫn còn ngủ, mà phòng kia thì có hơi ồn, nên lập tức đi làm thủ tục.”
“…À.” Vân Ngạn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của trợ lý, không nhìn ra được điều gì dị thường nên kêu đối phương đi ra ngoài.
Sau khi trợ lý ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
A a a a nói dối trước mặt anh Vân đúng là áp lực lớn như núi!
Trợ lý nhớ lại đêm hôm qua, chồng của Vân Ngạn ngây người trong phòng bệnh hết vài tiếng đồng hồ, khoảng 7 giờ sáng mới đi ra, đích thân dặn cậu ta đừng nói cho Vân Ngạn hắn đến từ nửa đêm, sợ cậu lo cho hắn.
Nghe tin bạn đời bị thương, từ ngàn dặm xa xôi đến thăm, trái lại còn sợ bạn đời đau lòng cho mình, đây là loại tình yêu thần tiên gì vậy!!!
Cho nên, bình thường toàn là nói dối sao? Vì tình yêu mà giấu diếm!
Hết thảy đều đáng giá!
Buổi sáng Thẩm Sơ Hành âm thầm bỏ trốn, giữa trưa thì trở lại, còn mang cơm trưa đến cho Vân Ngạn.
Vân Ngạn ngạc nhiên mong chờ, sau khi mở ra, các món ăn cậu thấy đều cực kỳ thanh đạm.
“Em bị thương, nên không thể ăn bậy.”
Thấy gương mặt đau khổ của Vân Ngạn nhìn chằm chằm rau xanh, Thẩm Sơ Hành thầm thở dài trong lòng, liền kêu trợ lý mang gì đó vào đưa cho Vân Ngạn.
Hộp ngoài tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, khi mở ra, Vân Ngạn càng thêm kinh hỉ.
“Macaron?!” Vân Ngạn lấy một cái lên nhìn nhìn, cười nói: “Anh cố ý mua cho em?”
Thẩm Sơ Hành né tránh ánh mắt cậu, nhàn nhạt nói: “Tôi làm.”
“Anh làm…”
Chưa nói dứt lời, Vân Ngạn bỗng nhớ tới cuộc nói chuyện ngày đó ngoài sân thượng, “Nếu có người làm một hộp macaron nhiều vị cho em, nhất định em sẽ yêu chít người đó luôn!”
Giống như gà cay, hắn mới học làm Macaron gần đây thôi đúng không?
Trong lòng Vân Ngạn đột nhiên dâng lên cảm giác khó tả, mũi có hơi chua xót.
Khi đó cậu chỉ nghĩ đến “dạy”, căn bản không để tâm, thuận miệng yêu cầu mấy thứ khó làm, lại không ngờ rằng, hắn nhớ rõ từng cái, làm tất cả cho cậu.
Vân Ngạn đặt bánh Macaron vào hộp.
“Sao vậy?” Thẩm Sơ Hành có chút nghi hoặc.
Vân Ngạn lắc đầu: “Đẹp quá, em không nỡ ăn.” Cậu muốn giữ nó mãi mãi.
“Không ăn sẽ hỏng.” Thẩm Sơ Hành nhíu mày, có hơi khẩn trương nhìn Vân Ngạn: “Em không thích?”
“Thích!” Vân Ngạn vội nói: “Sao không thích được chứ?”
“Vậy thì ăn đi.” Thẩm Sơ Hành nhẹ thở phào: “Sau này muốn ăn nữa, bất cứ lúc nào tôi cũng làm cho em.”
Sau này…
Vân Ngạn bỗng kỳ sinh ra vô vàn kỳ vọng vào cuộc sống sau này.
Cậu cắn một miếng nếm thử, có hơi nhiều đường, ngọt từ đầu lưỡi đến tận trái tim.
Bỗng nhớ ra gì đó, Vân Ngạn chớp chớp mắt: “Không phải anh nói đi Hàng Châu công tác hả? Cái này làm ở khách sạn?”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Vân Ngạn nhìn nét ửng hồng đáng ngờ trên mặt hắn, không hỏi gì hết, trong lòng lại không ngừng cười trộm.
Biệt nữu nhưng mà đáng yêu thật sự.
Cậu hỏi hắn có thích ai đó chưa, hắn nói không, nhưng sau vài ngày lại tới hỏi cậu “giáo trình theo đuổi người khác”.
Dạy xong, hắn vô thanh vô thức nấu gà cay, rõ ràng nói tìm cậu thử đồ ăn, nói “Người đó cũng thích ăn cay giống em”, nhưng lúc cậu muốn ăn, lại nói gì mà “đều của em”, khiến cậu sững sờ mất một lúc lâu.
Thời điểm ăn gà cay đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Vân Ngạn không dám nhớ lại, sau đó ra ngoài quay phim, liên tiếp nhận được những tin nhắn vụng về của Thẩm Sơ Hành, rõ ràng đều là những câu nói bình bình đạm đạm, nhưng lại khiến lòng cậu tràn đầy vị ngào.
Nếu nói gửi tin nhắn cũng vì thử “giáo trình”, vậy lần này hắn ngàn dặm tới Chiết Giang là vì cái gì?
Đêm qua đoàn phim thông báo cậu bị rắn cắn, buổi sáng hôm nay Thẩm Sơ Hành đã xuất hiện trước giường bệnh của cậu, quỷ mới tin hắn tới Chiết Giang công tác, chỉ sợ là suốt đêm chạy tới.
Có lẽ đêm qua hắn không ngủ, thảo nào trông hắn tiều tụy hơn bình thường một chút, nhưng hắn không nhắc đến chuyện này.
Vân Ngạn thầm nghĩ, cậu không thể nào thờ ơ với sự tồn tại của Thẩm Sơ Hành.
Ban đầu Thẩm Sơ Hành trong lòng Vân Ngạn chỉ là một nhân vật trong sách, lạnh lùng, thô bạo, người sống chớ đến gần.
Sau khi quen biết hắn, cậu thấy hắn chỉ là một trạch nam trong ngành khoa học và kỹ thuật, là kiểu người có thể kiếm tiền nhưng giao tiếp không tốt, thậm chí cần được hướng dẫn về tình cảm.