Kết quả của việc bản thân nổi giận đùng đùng đi về bỏ Thẩm Sơ Hành ở phía sau chính là… cậu không mở được cửa của phòng thí nghiệm.
Vân Ngạn đi tới cửa, im lặng dừng lại, rồi lui về phía sau Thẩm Sơ Hành.
Thấy cửa mở ra, Thẩm Sơ Hành ấn dấu vân tay, Vân Ngạn mới bình tĩnh lại một chút.
Thực ra thì… cậu không có quyền can thiệp vào chuyện cá nhân của người ta.
Việc một người muốn sử dụng thân thể của mình như thế nào, tất nhiên là chuyện của riêng người ta.
Trên thực tế, đứng ở góc độ của Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn có thể hiểu rõ tại sao hắn lại suy nghĩ như vậy, suy cho cùng thì khó ai có thể chấp nhận sự thật rằng bản thân là người tàn tật, nếu có một cơ hội lớn để họ trở nên hoàn mỹ hơn, có lẽ ai cũng sẽ động lòng.
Thẩm Sơ Hành không phải dạng người nóng nảy nhất thời, ngược lại, hắn là người vô cùng lý trí. Nếu hắn quyết định làm điều gì đó, nhất định đã suy nghĩ rất kỹ càng, xem xét các khả năng và rủi ro khác nhau có thể xảy ra, biết rõ các vấn đề về kỹ thuật, đồng thời chấp nhận những mất mát mà sự thay đổi này mang lại cho hắn.
Quyết định cuối cùng của anh ấy nên được tôn trọng.
Vân Ngạn chợt nhớ đến một bộ phim mà cậu từng xem khi bị bệnh, nam chính bị liệt nửa người sau một vụ tai nạn xe, sau đó gặp được nữ chính, nữ chính đem lại hạnh phúc vô bờ cho cuộc đời nam chính, nhưng cuối cùng, nam chính vẫn lựa chọn phương án an tử.
Nam chính yêu nữ chính, cũng yêu thế giới này, nhưng anh ta không thể tiếp thu sự không hoàn mỹ của bản thân.
Cậu có thể hiểu cho nam chính, cho nên cậu cũng cảm thông cho Thẩm Sơ Hành.
Cậu tự hỏi: Lúc trước khi cậu nằm trên giường bệnh, nếu có ai đó nói với cậu rằng có thể thay nội tạng hoặc cắt tứ chi để kéo dài sự sống, cậu có đồng ý không?
… Tất nhiên sẽ đồng ý.
Đau đớn để đổi lại một tương lai rực rỡ hầu như không đáng nhắc tới.
Nhưng khi cậu nhớ đến giọng điệu của Thẩm Sơ Hành khi nói “cắt chân”, cậu vẫn cảm thấy tim mình co thắt lại.
Thẩm Sơ Hành quá lạnh lùng với bản thân, như thể đó không phải là cơ thể của hắn vậy.
Lạnh lùng đến mức… khiến người khác đau lòng.
“Chân còn lại của anh có vấn đề gì vậy?” Sau khi cửa thang máy mở ra, Vân Ngạn thử thăm dò hỏi.
Thẩm Sơ Hành nhíu mày, một lúc lâu sau mới đáp lại.
“Chỉ là hơi… khập khiễng.”
Hắn miễn cưỡng nói hai từ “khập khiễng”, hiển nhiên hắn cũng không muốn dùng từ như vậy cho bản thân.
Vân Ngạn vội gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi tiếp: “Mấy cái anh vừa nói… anh chuẩn bị làm thật sao?”
“Đúng.” Thẩm Sơ Hành nhìn thoáng qua cậu rồi nói: “Nhưng chưa xác định phương án.”
Vân Ngạn lại gật đầu, tiếp tục im lặng.
Thẩm Sơ Hành âm thầm đánh giá cậu, thấy cậu không còn tức giận nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa nãy em lên lầu ba để làm gì?” Hắn hỏi.
Sau khi nghe hắn hỏi, Vân Ngạn mới phản ứng lại, đúng rồi! Bài luận!
“Em định xem phim, nhưng vô tình gặp phải ‘chấn động âm thanh’ của 023” Vân Ngạn nghĩ đến chức năng thần kinh của 023, vẻ mặt cũng thả lỏng trở lại, cậu cười: “Cảm ơn anh dẫn em đi xem phòng thí nghiệm của anh, hiện tại phim em chưa xem, luận văn cũng chưa làm, sợ là lần này em trượt mất thôi.”
“Trượt?”
“Đúng vậy ó.” Vân Ngạn nhìn vẻ mặt mơ hồ của Thẩm Sơ Hành, cảm thấy khó tin: “…Anh không biết từ này có nghĩa gì?”
Thẩm Sơ Hành vô tội nhìn cậu, như đang muốn nói: Tôi thực sự không biết.
“Là kiểu không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị đánh trượt rồi làm lại.”
“Ồ.”
“Không hổ là học thần.” Vân Ngạn cảm khái: “Ngay cả trượt cũng không biết là gì.”
Thẩm Sơ Hành lại lắc đầu: “Không có, tôi không học đại học.”
“…” Vân Ngạn nghĩ cậu thật sự không biết vụ này, trong nguyên tác cũng chưa từng nói qua.
“Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi bắt đầu tự nghiên cứu, rồi trực tiếp trao đổi với các nhà nghiên cứu từ khắp nơi trên thế giới. Tôi có thể lựa chọn học hoặc không học đại học, nên tôi không học thôi.”
Hắn cũng không muốn học.
Vân Ngạn thở dài: “Quả nhiên là thiên tài…”
Thẩm Sơ Hành vô cảm nói: “Tôi không phải thiên tài.”
Vân Ngạn nhìn hắn mặt thì kiêu ngạo mà lời thì khiêm tốn, phì cười ra tiếng, nói: “Được rồi, nhưng mà em là một tên học tra chưa tốt nghiệp, phải đi làm bài tập, anh đi nghỉ ngơi đi, hẹn gặp lại vào bữa tối.”
Vân Ngạn trở lại phòng, lục lọi tìm thứ gì đó, quả nhiên từ trong đống lộn xộn của nguyên chủ tìm thấy vài cuốn sách giáo khoa, lấy một quyển giám định và thưởng thức điện ảnh ra xem mục lục, đối chiếu với mẫu luận văn mà lớp trưởng gửi qua cho cậu, lấy một tờ giấy, liệt kê ra những điểm cần chú ý khi xem phim.
Vân Ngạn khoanh chân ngồi dưới sàn, đặt giấy viết lên tủ thấp đầu giường ghi chú lại. Thật ra trong phòng có ghế sofa và bàn trà, nhưng chiều cao không phù hợp lắm nên không dễ sử dụng như chiếc tủ thấp này.
“Nếu có bàn làm việc thì tốt rồi…” Cậu vừa xoa cổ vừa lẩm bẩm một mình.
Đến hôm nay cậu mới nhận ra trong phòng thiếu bàn làm việc, khi thiết kế phòng này, có lẽ chủ nhân không tính đến việc bản thân sẽ làm việc trong phòng ngủ, dù sao thì biệt thự cũng có thư phòng riêng.
Nhưng cậu không được phép vào đó.
Nhưng mà luận văn cũng không phải viết nhiều lắm, chốc nữa ôm máy tính về giường viết là xong thôi.
Sau khi lên lầu xem phim xong, đã tầm 6 giờ chiều, gần đến giờ ăn tối, Vân Ngạn vừa xuống lầu đã thấy quản gia đang bận rộn, nhân tiện chào hỏi.
Vừa định trở về phòng, liền bị quản gia gọi lại.
“Sao vậy ạ?” Vân Ngạn hỏi.
“Vừa nãy thiếu gia nói với chú hôm nay cháu muốn viết luận văn, kêu chú hỏi cháu có muốn dùng thư phòng không?”
“Muốn! Rất muốn!” Nếu không phải trong tay đang cầm sách, Vân Ngạn rất muốn nắm tay quản gia, nghĩ cái gì có cái đó, Thẩm Sơ Hành là Doraemon sao?
“Vậy bây giờ cháu đến thư phòng đi, có lẽ Thẩm thiếu đang ở đó.”
“Vâng!”
Tới cửa phòng làm việc, ngay khi Vân Ngạn gõ cửa, lập tức nghe thấy giọng nói của Thẩm Sơ Hành truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”
Vân Ngạn đi vào, lần nữa kinh ngạc cảm thán.
“Wow… đây giống như là thư phòng trong mơ vậy…”
Cậu đi về phía Thẩm Sơ Hành, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Mỗi tầng của biệt thự này đều rất cao, khoảng tầm 5m một tầng, phòng làm việc này còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, bốn vách tường đều là tủ sách, từng hàng từng hàng sách xếp dày đặc từ chân tường lên đến nóc, trông rất hoành tráng.
Vân Ngạn không thấy mấy thứ như thang linh tinh, cậu đoán Thẩm Sơ Hành không dùng tới mấy cái đấy, liền hỏi hắn: “Anh lấy mấy cuốn sách trên cao bằng cách nào vậy?”
Thẩm Sơ Hành đặt quyển sách trong tay xuống, nói: “045, lấy giúp tôi quyển Sa chi thư.”
Một chiếc máy móc bị giấu ở góc tường đột nhiên khởi động, nó tránh cái bàn sau đó tới trước bức tường, cánh tay robot mở ra, sau khi ra quét ở một khu vực nhất định, các móng vuốt trên tay robot cắm vào khoảng cách giữa các cuốn sách, lấy ra một quyển đặt lên chỗ Thẩm Sơ Hành có thể tự lấy được, rồi lặng lẽ trở về nơi nó nên ở.
“Wow…” Vân Ngạn lần nữa cảm thán trước sức mạnh của khoa học công nghệ, cậu cảm thấy những thứ cậu từng ảo tưởng giờ đây đã trở thành hiện thực: “Vậy sau khi xem xong có cần để nó lại đúng chỗ cũ không?”
“Ừ, mỗi quyển đều có một vị trí cố định.”
Vân Ngạn gật đầu, đặt quyển sách trong tay lên bàn Thẩm Sơ Hành, chỉ vào giá sách: “Em có thể xem chút không?”
“Tùy ý.”
“Em nghe nói thư phòng là nơi người ta cất giữ tài liệu mật, anh không sợ em tìm ra cái gì sao?”
“Tài liệu mật đương nhiên nên cất ở nơi bí mật, thư phòng chỉ là thư phòng.” Thẩm Sơ Hành cúi đầu đọc sách, không nhìn cậu, nói: “Không có gì không thể xem.”
Vân Ngạn cười rộ lên: “Vậy sao trước đây không cho em tới?”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Mấy điều giao ước đã nói đâu?
Còn có không thể vào phòng làm việc, tầng hầm và phòng ngủ mà?
Ngày hôm qua, cậu vào phòng ngủ Thẩm Sơ Hành, buổi chiều thì cậu vào tầng hầm, hiện tại cậu đang đứng ở phòng làm việc.
Hóa ra Thẩm Sơ Hành anh là như vậy.
Vân Ngạn vừa nhìn giá sách vừa cười trộm, thầm nghĩ Thẩm Sơ Hành thực ra không khó gần như thế.
Vậy thì hiện tại, xem như bọn họ đã quen biết đúng không?
Vân Ngạn đang nhìn sách trên tủ, kinh ngạc trước mức rộng lớn về chủ đề sách mà Thẩm Sơ Hành đọc, cậu không biết giờ phút này tâm tư của Thẩm Sơ Hành hoàn toàn không đặt trên quyển sách trong tay hắn, mà là lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cậu.
– Vân Ngạn trông rất vui vẻ.
– Vậy là được.
Nhìn Vân Ngạn dạo xong một vòng rồi xoay người lại, Thẩm Sơ Hành chỉ vào một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ: “Em có thể ngồi đó viết luận văn.”
Cái bàn này rõ ràng là mới được thêm vào, nó có chút không hợp với thiết kế của căn phòng.
Vân Ngạn cảm thấy trong lòng ấm áp, đi tới nhìn nhìn, chợt quay đầu nói với Thẩm Sơ Hành: “Thật ra, anh nên ngồi ở chỗ này.”
Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vân Ngạn bước đến trước cửa sổ, ‘soạt’ một tiếng mở rèm cửa ra.
Bàn làm việc của Thẩm Sơ Hành cách cửa sổ rất xa, nhưng khi hắn kêu người thêm bàn nhỏ cho Vân Ngạn, hắn đã lựa chọn vị trí cạnh cửa sổ.
Rõ là chạng vạng đầu hè, bên ngoài trời vẫn còn sáng, phòng làm việc của Thẩm Sơ Hành lại bật đèn, còn không để ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Có hệ thống lọc không khí là tuyệt vời rồi đúng không?
Vân Ngạn yên lặng trào phúng, nhìn mặt trời đang dần lặn sau dãy núi ở xa xa, cậu hơi nheo mắt lại, tận hưởng giờ khắc ấm áp này.
Ánh vàng rực rỡ của hoàng hôn rọi vào.
Thảm và sách như được phủ lên một lớp bụi vàng, rất đẹp, mà tất cả những thứ đẹp đẽ này chỉ làm nền cho người trước mắt.
Thẩm Sơ Hành ngồi cách đó không xa, yên lặng nhìn Vân Ngạn trước mặt, cả người cậu đều được ánh sáng chói mắt kia bao lấy, như thể cậu vốn là một vật phát sáng không bao giờ tắt.
Tim của hắn đập loạn nhịp.
Lại tới nữa rồi.
Cảm giác này luôn tới bất ngờ, lần nào cũng vậy, đều vì người trước mặt này.
Thẩm Sơ Hành đã từng nghĩ trái tim của hắn có bệnh, sau khi tự mình tra rất nhiều tư liệu, thậm chí còn hỏi bác sĩ, cuối cùng hắn cũng hiểu ra nguyên nhân.
Hóa ra đây là rung động.
Hóa ra đây không phải bệnh, mà liên quan đến…
“Tắt đèn.” Vân Ngạn đột nhiên nói.
Đèn trong phòng theo lệnh của cậu mà vụt tắt.
Vân Ngạn mở hết rèm cửa ra, cửa sổ trong phòng rất lớn, ánh hoàng hôn rực rỡ lặng lẽ tràn vào, phủ lên bàn ghế làm bằng gỗ và sách, tựa như bí cảnh.
Chỗ Thẩm Sơ Hành đang ngồi vẫn âm u như cũ, nhưng bàn của Vân Ngạn đã hoàn toàn được bao phủ trong ánh hoàng hôn.
“Anh xem, hoàng hôn rất đẹp, anh nên đặt bàn làm việc của anh cạnh cửa sổ, nghe nói ánh mặt trời sẽ làm tăng mức dopamine*, phơi nắng cũng làm anh cảm thấy dễ chịu hơn…” Vân Ngạn đưa lưng về phía hoàng hôn, nhìn hắn: “Anh không thích ánh mặt trời?”
*Dopamine vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời giữ một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể (Trích wikipedia).
“Vẫn ổn.”
Trước kia không thích lắm.
Nhưng… hiện tại không ghét nữa.
Thẩm Sơ Hành điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh cậu, nhìn về phía xa xa.
Những đám mây phía xa như được dát một lớp vàng óng ánh, uyển chuyển nhẹ nhàng lại rực rỡ, rất đẹp.
Có lẽ cậu nói đúng, hắn nên phơi nắng nhiều hơn.
Hai người yên lặng cùng nhau ngắm hoàng hôn một lúc, Vân Ngạn chợt hỏi: “Lúc không phải viết luận văn, em có thể đến đây đọc sách không?”
“Có thể, em có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Thật sao?” Vân Ngạn cười rộ lên: “Nhưng mà lỡ lúc đó anh cũng làm việc ở đây, vậy em có phiền anh không?”
“Không.” Thẩm Sơ Hành nhìn cậu: “Nếu là việc quan trọng, tôi sẽ đi chỗ khác.”
“Cảm ơn.” Vân Ngạn chân thành nói, nghĩ thầm, có lẽ mấy giao ước ban đầu của Thẩm Sơ Hành là để phòng cậu, nhưng bắt đầu từ khi nào đối phương không đề phòng cậu nữa?
Vân Ngạn có hơi bối rối, nhưng cậu rất hưởng thụ mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, dù sao cũng không ai muốn bị chủ nhà của mình nhắm đến, cảm giác như thể bản thân đang ăn nhờ ở đậu ấy.
Như bây giờ, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.