Trong nháy mắt Vân Vĩnh Trú vận linh, hàng ngàn hàng vạn quang nhận ánh sắc vàng lấy hắn làm trung tâm, phóng ra xung quanh. Mũi tên tựa như ánh sao rơi đầy trời, đâm vào những con yêu khôi đang tẩu thoát. Cùng lúc ấy, những người còn lại cũng tham gia chiến đấu. Khi chưa kịp phản ứng thì tất cả đã rơi vào trận chiến sống còn ở thế bế tắc.
Dương Linh bay lên trời, Liên Hỏa màu đỏ đậm liên tục xuất hiện giữa không trung, làm nổ tung cơ thể của mấy con yêu khôi nọ. Hồ Hỏa màu xanh băng nối nhau thành dây xích, vây kín những con quái vật chẳng có chút sức sống nào. Thời cơ vừa đến, Yến Sơn Nguyệt tránh sang một bên, ngay sau đó, từ sau cô xuất hiện một cột đá dài tầm năm mét, mạnh mẽ đập về phía đám yêu khôi bị lửa của Cửu Vĩ Hồ trói chặt. Cột đá ầm ầm nện xuống, bụi bặm bốc lên cao, xuất hiện Cảnh Vân với đôi trùng đồng màu vàng.
Tay Thanh Hòa cầm súng trọng liên, bắn quét những con yêu khôi thừa lúc hỗn loạn mà tiếp cận đến. Thiết bị phân tích thông minh trên cánh tay anh ghi lại tất cả số liệu từ hình dáng, hành động đến trạng thái của những con yêu khôi đó. Một số yêu khôi lao tới sau lưng anh, ngay khi chúng sắp thành công, một thanh kiếm ánh sáng hẹp dài vung qua chém đứt. Thanh kiếm ánh sáng vẽ ra một vòng cung hình bán nguyệt giữa không trung rồi quay về tay Vệ Hoàn.
Tô Bất Dự nắm chặt giao châu trong tay, theo sát bên cạnh Vệ Hoàn, chỉ cần có yêu khôi tới gần Vệ Hoàn, lòng bàn tay y sẽ liên tục phóng ra những nhũ băng bén nhọn. Giây phút băng chùy chạm vào đám yêu khôi kia, miệng vết đâm bắt đầu hóa băng, lan tràn mãi đến khi toàn bộ cơ thể đều bị đóng băng.
“Chúng ta thật sự phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây hả?” Dương Linh nhìn yêu khôi liên tiếp xuất hiện, “Rốt cuộc còn bao nhiêu con quái vật như này nữa vậy!”
Cái này mới đúng là vấn đề nè.
Vệ Hoàn thở hồng hộc nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt. Cậu cố đoán ra một lý do, nhưng hiện thực rối ren khiến cậu không biết tự hỏi từ đâu.
“Cho dù chúng ta có giết hết đám yêu khôi ở chỗ này cũng vô dụng.” Dương Thăng thu lốc xoáy lại, tất cả những vật liệu xây dựng bỏ hoang bị cuốn lên cao đồng loạt rơi xuống, chôn sống đám yêu khôi, “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đây là một cái bẫy.”
Vệ Hoàn tất nhiên biết rõ.
Cậu siết chặt thanh kiếm ánh sáng trong tay, không cam tâm mà nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ cần giết nhiều một con thì sẽ bớt một con chạy đi làm xằng làm bậy.”
“Nhưng chỗ này là Khu Tối, nếu bọn chúng có chạy cũng chỉ có thể chạy đến Phàm Châu, không thể vào kết giới Yêu Vực được. Không thể gây hại…”
Vệ Hoàn không để Dương Linh nói hết lời, “Nhân loại thì không phải là mạng sống sao?” Hắn chém lên cơ thể yêu khôi hết nhát này đến nhát khác, hệt như một cỗ máy giết chóc vậy. Dương Linh nghe thấy lời cậu, không nói thêm gì nữa. Chỉ ba giây sau, trên trời bỗng xuất hiện Liên Hỏa trong phạm vi lớn, tiếng nổ dữ dội và dày đặc nối tiếp nhau vang lên. Yêu văn màu tím làn tràn bên sườn cổ em, hai cánh sải rộng.
Nhìn thanh kiếm ánh sáng trong tay mình, Vệ Hoàn biết đây không phải biện pháp tốt. Cậu sải đôi cánh bay lên trời, thanh kiếm ánh sáng trên tay quay về cổ tay, hóa thành vòng tay mạ vàng. Vết nứt trên vòng tay càng thêm sâu hơn, phần nối dư lại còn chưa đến một phần tư, nếu cứ tiếp tục dùng nó e rằng sẽ nứt hoàn toàn mất. Cậu bay lên giữa không trung, quan sát khu phế tích trong màn đêm. Thứ đập vào mắt cậu chỉ có yêu khôi, tựa như thây ma nhiều vô cùng vô tận. Phần lớn bọn chúng đều có yêu lực cao, hành động nhanh nhẹn, không phải chỉ dăm ba chiêu là có thể giết chết được.
Vệ Hoàn nhìn cổ tay của mình, năng lực ngủ say trong máu giờ phút này dường như đang rục rịch muốn nổi dậy. Giữa màn đêm ồn ào náo động, cậu nghe được âm thanh khác, là một âm thanh rất nhỏ lại dồn dập. Trong thân xác không thuộc về cậu bắt đầu xuất hiện một nhịp tim khác, từ không đến có, chậm rãi xuất hiện, càng lúc càng nhanh.
Càng lúc càng nhanh, nghe qua như tiếng trống trận, đánh thức yêu linh ngủ say của Vệ Hoàn.
Cậu cúi đầu, thấy trên đầu ngón tay mình tỏa ra vầng sáng màu lam.
“Dương Thăng!”
Sự ăn ý hơn hai mươi năm làm Dương Thăng lập tức quay về quá khứ. Anh gần như theo bản năng ngưng tụ một cơn gió lốc màu tím khổng lồ. Luồng gió mạnh mẽ lấy thế chẻ tre vọt về phía Vệ Hoàn. Tình cảnh này Vệ Hoàn rất quen thuộc, cậu gần như nhắm mắt lại cũng biết phải làm như thế nào.
Nếu thành công…
Không, nhất định sẽ thành công.
Thuật ngự phong hóa vật!
Lốc xoáy màu tím bay vụt vào tay Vệ Hoàn trên trời, rồi dưới sự điều khiển của cậu, ngưng tụ thành một quả cầu gió màu tím khổng lồ. Song, nó không để cậu sử dụng dễ dàng như trong quá khứ, mà lại bao vây cậu vào trong quả cầu. Tóc của câu bị thổi tung, yêu quang màu tím phủ lên mắt trái màu lam của cậu một sắc màu xinh đẹp. Hình như đôi tay cậu sắp không thể khống chế cơn gió này nữa rồi. Cậu khó khăn nén nó vào trong, nhưng áp lực từ ngọn gió kia thật sự quá mạnh, suýt thì phá tan sự khống chế của cậu. Thân thể yếu ớt và trì trệ giam cầm yêu linh của cậu, khiến cậu không cách nào thi triển năng lực trong quá khứ.
Không được.
Vệ Hoàn nghiến răng, gân xanh bên thái dương lồi lên.
Sức mạnh Cửu Phượng ẩn trong máu cháy hừng hực.
“Tôi vẫn không tin!”
Trong phút chốc, trên cánh tay cậu xuất hiện yêu văn màu lam, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước cùng với những đường gân xanh căng phồng lên đan xen lẫn nhau, thậm chí cổ tay áo cũng bị nứt toác. Yêu lực tràn vào từ đỉnh đầu khiến Vệ Hoàn kêu lên thành tiếng đau đớn.
“A Hoàn!”
Thoáng chốc, cơn gió lốc bị đè nén biến mất, tựa luồng ánh sáng bùng nổ rồi dần lụi tàn giữa vũ trụ. Ở trung tâm bầu trời đêm chỉ còn lại Vệ Hoàn, đầu gục xuống như thể đã mất hết sức lực.
“Anh Hoàn Hoàn!”
Một giây trôi qua.
Vệ Hoàn ngẩng đầu, đôi mắt một lam một vàng ngập tràn ánh sáng kiên nghị. Mặt cậu không chút cảm xúc, hai cánh vỗ mạnh, giọng nói bình tĩnh, “Ngự phong hóa vật.”
Trong chớp mắt, ngân hà dường như đang rơi xuống, giữa đất trời xuất hiện vô số tia sáng màu xanh tím thẳng tắp, xuyên thẳng qua tầng mây dày của trời đêm. Đó là những thanh phòng chùy hẹp dài, sắc nhọn không gì đỡ nổi. Những cây phong chùy dài ba mét từ trên trời giáng xuống, đâm xuyên qua đám yêu khôi bay lên trời và cả trên mặt đất đang liều chết chiến đấu một cách chuẩn xác, phạm vi rộng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi. Xung quanh liên tục vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, xé ruột xé gan. Đám yêu khôi ấy trông hệt con mồi bị đóng đinh, chẳng có lấy một đường chạy thoát.
“A Hằng thật sự rất lợi hại…” Cảnh Vân vốn đang đánh đấm vất vả, chợt nhìn đến ngây người, ngạc nhiên tới nỗi không biết phải nói gì.
“Đây chỉ mới bằng một phần ba nó ngày trước thôi.” Nhìn thấy cảnh tượng đó, Dương Thăng cong khóe môi cười rộ lên, cảm thán, “Thằng nhóc này cuối cùng cũng bùng nổ.”
Yến Sơn Nguyệt cũng cảm thấy hoảng hốt. Trước giờ cô vẫn nghe đồn rằng Kim Ô và Cửu Phượng của Sơn Hải là thiên tài hiếm thấy, nhưng chưa từng được chiêm ngưỡng khi bọn họ nghiêm túc, khả năng chiến đấu mạnh đến nhường nào. Nhìn đến Vệ Hoàn tại giờ phút này, rốt cuộc cô đã có thể tưởng tượng ra.
Trong lúc tất cả mọi người vẫn đang kinh ngạc tán thán, chỉ có Vân Vĩnh Trú thấy yêu văn dần biến mất của Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn cảm nhận được trong cơ thể mình có thứ gì đó đang nhanh chóng trôi đi, tựa dòng cát chảy chẳng thể giữ lại. Đôi tay cậu không còn chút sức nào, tầm nhìn trước mắt cũng bị sương mù giăng kín.
Ngay khi cậu mỏi mệt đến mức suýt thì rơi xuống, một vòng tay rắn chắc bỗng siết chặt cậu vào lòng. Chẳng cần ngước mắt lên Vệ Hoàn cũng biết đó là ai.
“Lần nào cũng đúng lúc vậy hết…” Sợ Vân Vĩnh Trú không vui, cậu gắng sức mỉm cười, “Em siêu đỉnh phải hông…”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, biểu cảm vẫn y hệt như cũ. Quang nhận còn mạnh mẽ hơn cả phong chùy, đâm đám yêu khôi đang bị đóng đinh nọ nát bấy.
“Mấy cậu có phát hiện không.” Thanh Hòa nhìn kiểu gì cũng thấy không thích hợp, “Sức tấn công của những con yêu khôi này sau khi được khai quật cũng không mạnh lắm, nhưng bọn chúng gần như không chạy qua chỗ tôi.”
Thanh Hòa vừa dứt lời, Dương Thăng liền nói, “Đúng thế. Hình như phần lớn yêu khôi đều chạy về phía chúng tôi, nhất là…”
Yến Sơn Nguyệt bình tĩnh tiếp lời, “Xung quanh Vân Vĩnh Trú.”
Tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Vân Vĩnh Trú và Vệ Hoàn. Đám yêu khôi chi chít vừa mới bò ra đều không hẹn mà cùng chạy về hướng có Vân Vĩnh Trú, như thể trên người hắn có gì đó thu hút bọn chúng vậy.
“Là sức mạnh Kim Ô.” Tô Bất Dự thờ ơ lên tiếng, “Vừa nãy ở dưới lòng đất, cậu ta cũng có phản ứng mãnh liệt nhất.”
Cảnh Vân không rõ lắm vụ này là sao, yếu ớt mở miệng hỏi, “Huấn luyện viên Vân… huấn luyện viên Vân có liên quan gì đến yêu khôi ạ?”
Song, đúng vào lúc ấy, một con yêu khôi lẻn đến bên cạnh cậu, nhào lên người Cảnh Vân từ đằng sau. Đầu của nó là dạng quái vật, há to cái mồm đỏ như máu muốn cắn cổ Cảnh Vân. Dương Thăng còn chưa kịp ra tay, một luồng sáng bạc bỗng hiện lên.
Con yêu khôi kia bị chém thành hai nửa, tứ chi đứt gãy ngã tách ra hai bên sườn Cảnh Vân.
Thấy rõ người tới, mặt Dương Thăng tràn ngập nét kinh ngạc. Cảnh Vân đứng dậy, nhìn biểu cảm của Dương Thăng, cậu hoảng loạn xoay người lại rồi ngơ ngẩn tại chỗ.
“Anh, anh chẳng phải là vị trừ, trừ yêu sư kia…” Cậu nhóc sợ đến mức không thể nói rõ lời.