Vân Vĩnh Trú vờ như hoàn toàn không biết gì cả, “Có à?”
Ngoài miệng hắn qua quýt với Triệu Nguyệt Thừa, hai tay lại chắp sau lưng, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng xoay tròn, tấm rèm che cửa sổ ở một đầu khác của căn phòng dấy lên tia lửa.
Thiên Cẩu nhạy bén ngửi được mùi khét, bước nhanh ra sau lưng Vân Vĩnh Trú. Vệ Hoàn nhân cơ hội đó vòng ra dãy tủ phía sau, chạy đến sau Triệu Nguyệt Thừa và Vân Vĩnh Trú.
Triệu Nguyệt Thừa duỗi tay dập tắt ngọn lửa, lửa đều được anh hấp thu vào đầu ngón tay, “Vậy mà lại bị cháy, bảo sao tôi cứ láng máng cảm thấy bất thường, ngửi được mùi hương kỳ cục nào đó.”
[Xem ra cái mũi chó của cậu ta cũng không nhạy cho lắm. Ngây ngô ngốc nghếch.]
Vệ Hoàn bước đến sát lưng Vân Vĩnh Trú, mắt nhìn Triệu Nguyệt Thừa chằm chằm, nói với Vân Vĩnh Trú.
[Uầy, anh có thấy cậu ta già rồi không, em thấy được cả nếp nhăn trên mặt cậu ta luôn đó, còn anh thì chẳng thay đổi gì, anh vẫn đẹp như trước, một chút biến đổi cũng không có. Không, anh còn đẹp hơn ngày xưa.]
Tâng bốc rất ra hình ra dáng, còn không quên một bên đạp, một bên nâng.
[Cũng đúng, đã bảy năm trôi qua rồi, sao có thể không già đi được? Vân Vĩnh Trú, anh vẫn nên nhìn em đi nè, em chỉ mới đầu hai thôi, cũng được coi như là trai trẻ phơi phới vừa thành niên, sức sống thiếu niên độ thanh xuân lan tỏa khắp chốn. Anh đừng nhìn cậu ta nữa.]
Vân Vĩnh Trú nén cười trong lòng, nói với Triệu Nguyệt Thừa, “Có thể là vừa nãy tôi bất cẩn tạo ra đốm lửa bắn lên tấm rèm.”
“Có khả năng vậy lắm, lửa trên người cậu lợi hại quá mà.” Triệu Nguyệt Thừa cứ thế ngốc nghếch tin luôn, đơn thuần đến độ Vệ Hoàn không đành lòng cà khịa nữa. Anh ấy vẫn bày ra dáng vẻ nhiệt tình, xắn tay áo, “Cậu muốn tìm hồ sơ gì, tôi tìm giúp cậu.”
Vân Vĩnh Trú đề phòng, không trực tiếp nói cho anh biết những thông tin liên quan đến hồ sơ mà chỉ hỏi, “Tất cả hồ sơ ở đây đều được xếp trong ngăn tủ theo thời gian quy định à?”
Triệu Nguyệt Thừa nhìn lướt qua dãy tủ, ngẫm nghĩ, “Thật ra cũng không phải thế, còn phải dựa trên độ bảo mật nữa. Tôi nhớ báo cáo nhiệm vụ mà lần trước tôi tìm được đặt riêng trong một phòng khác.” Nói đoạn, anh chỉ vào hàng cuối cùng, “Kỳ thực chỗ kia vẫn còn một căn phòng, bên trong chứa không ít hồ sơ. Không biết cái cậu cần tìm có ở đó không.”
Vệ Hoàn bất ngờ, [Bảo sao tìm không thấy đâu, hóa ra vẫn còn một căn phòng bí mật nữa.]
Vân Vĩnh Trú nhướng mày, “Thật à?”
Triệu Nguyệt Thừa như là tìm được cơ hội để nịnh hót, “Đúng vậy, để tôi dẫn cậu đi.”
Vệ Hoàn bám theo sau cùng, cái mỏ cà khịa không ngừng nghỉ chút nào, [Chậc chậc chậc, quả nhiên mỹ nhân kế có thể giết người vô hình. Đây vẫn còn là nhóc chó lớn đánh nhau đến mức trời đất mịt mù với em trên kỳ đài sao? Là do Tiểu Cửu Phượng không hấp dẫn hay do Tiểu Kim Ô vẫn chưa đủ tự kỷ, mắc gì thằng nhóc này không thích em chứ?]
[Mơ đi.] Hiếm thấy Vân Vĩnh Trú dùng truyền tâm đáp lại.
[Mắc gì lại nằm mơ hả? Bộ anh tưởng người thích em ở Sơn Hải hồi trước ít lắm chắc? Em không thèm tính Phù Dao luôn, một nửa hoa cỏ ở Gia Hủy là nở vì Vệ Tiểu Cửu em đây nhá.]
[Thế thì đốt sạch đi.]
[Gì, gì cơ?]
Triệu Nguyệt Thừa dẫn bọn họ đến dãy tủ hồ sơ trong cùng, trên bức tường ngoài cùng bên trái có một miếng kim loại màu xám lớn cỡ lòng bàn tay, nhìn qua như nắp đậy công tắc nguồn điện. Triệu Nguyệt Thừa đặt tay lên đó, thanh âm máy móc lập tức xuất hiện, “Xác minh thân phận thành công. Xin chào trung úy Triệu Nguyệt Thừa của Quân đội Chính phủ Liên Bang Yêu vực.”
Anh thả tay xuống, dãy tủ trước mặt bỗng dưng dịch sang bên phải, để lộ ra bức tường trắng như tuyết. Toàn bộ bức tường lùi về sau rồi trượt mở sang phải. Căn phòng ẩn bên trong cuối cùng cũng xuất hiện, nó chỉ rộng bằng một nửa căn phòng hiện tại, trong đó được xếp đầy tủ.
“Đây là hồ sơ không có ở bên ngoài.” Triệu Nguyệt Thừa cười nói, “Tôi bảo mà, sao Thủ tướng có thể yêu cầu cậu đích thân tới lấy văn kiện bình thường được, chắc chắn phải là hồ sơ tương đối quan trọng mới có thể để cậu đến.”
Vân Vĩnh Trú dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, ra hiệu ngầm, “Đúng, cho nên việc tôi đến đây…”
Chẳng đợi hắn nói hết lời, chó con liền bày ra biểu tình cậu yên tâm, tôi hiểu mà. Anh vung tay lên, “Yên tâm đi Vĩnh Trú, tôi chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết. Lát nữa ra ngoài rồi tôi sẽ tiện thể xóa bỏ nhật ký ra vào của mình luôn.”
Bước vào căn phòng bí mật xong, Vệ Hoàn quay đầu lại thở dài, [Chó con thật là, ngốc đến mức khiến em đau lòng.]
Văn kiện nơi này cũng được phân loại dựa theo thời gian. Vệ Hoàn tìm được tủ, vẫy tay để thu hút sự chú ý của Vân Vĩnh Trú. Vân Vĩnh Trú bước qua theo, nhìn Vệ Hoàn chỉ vào ngăn tủ như nhân viên bán hàng vậy.
[Please~]
Trên tủ có một màn hình cảm ứng hình vuông yêu cầu nhận dạng vân tay. Chẳng đợi Vân Vĩnh Trú lên tiếng, Triệu Nguyệt Thừa đã chủ động bước tới, “Tủ này đúng không? Để tôi.”
Anh thuần thục mở tủ ra, bên trong chỉ có một túi tài liệu. Vân Vĩnh Trú cầm nó rồi mở ra, quả nhiên trong đó có một báo cáo nhiệm vụ.
Triệu Nguyệt Thừa cũng xem như biết ý, không hề lại gần để xem, anh chỉ đứng một bên nhìn ngó khắp nơi. Vệ Hoàn đứng sau lưng Vân Vĩnh Trú, gác cằm lên vai hắn, mắt ngó về phía hồ sơ trên tay hắn.
Trang thứ nhất ghi chép về tiểu đội làm nhiệm vụ, cột người phụ trách viết ba chữ Vệ Thanh Vân.
[Là bố em thật luôn nè.]
Vân Vĩnh Trú lật ra sau, phía trên chỉ ghi chú một dòng ngắn ngủn.
Ngày 3 tháng 9 năm Tinh Chẩn thứ 6, tiểu đội thực hiện nhiệm vụ thành công tiêu diệt người thông linh – gia tộc Lệ thị, đã xác nhận không còn ai sống sót.
Vệ Hoàn ngơ ngác nhìn dòng chữ này.
Không còn ai sống sót…
[Lệ thị là nhánh trừ yêu sư cuối cùng còn tồn tại, chẳng nhẽ năm đó bố em thật sự đã dẫn Quân đội Chính phủ tiêu diệt toàn bộ tộc trừ yêu sư?]
Cậu lờ mờ cảm thấy không đúng lắm.
[Em muốn tìm hiểu nhiệm vụ tiêu diệt trừ yêu sư?]
Giọng điệu của Vân Vĩnh Trú có hơi kỳ lạ, dường như biết được gì đó, nhưng trong lòng Vệ Hoàn vẫn đang nghĩ về tiểu đội thi hành nhiệm vụ, không đưa ra quá nhiều suy đoán.
[Đúng thế, anh lật ra trước đi, em muốn nhìn lại danh sách tổ nhiệm vụ.]
Vân Vĩnh Trú làm theo, cẩn thận nhìn qua một lần rồi đóng văn kiện lại.
[Ơ, em vẫn chưa nhìn rõ mà.]
[Em thấy rõ rồi.] Vân Vĩnh Trú cất hồ sơ về lại túi văn kiện, [Hi Hòa chi đồng có khả năng ghi nhớ.]
Thần kỳ vậy luôn? Không hổ là đôi mắt quý giá duy nhất toàn yêu vực. Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Hoàn lại thầm thấy tiếc thay cho Vân Vĩnh Trú, đôi mắt tốt thế mà lại đành lòng từ bỏ.
Giọng điệu của Vân Vĩnh Trú rất nghiêm túc, [Nếu em muốn điều tra về trừ yêu sư thì em phải kể hết ngọn nguồn cho anh nghe để anh biết.]
Tuy Vệ Hoàn không biết vì sao hắn lại đột ngột nói như thế nhưng cậu vẫn đồng ý. [Em sẽ, anh yên tâm đi.]
“Được. Cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè thôi mà.” Triệu Nguyệt Thừa vì được cưng chiều mà sợ hãi, dẫu sao hồi xưa, lúc còn ở trong trường anh còn chẳng có cơ hội để nói mấy câu với Vân Vĩnh Trú. Thỉnh thoảng tiến lên bắt chuyện với hắn, Vân Vĩnh Trú gần như không hề đáp lời, cũng không thèm nhìn bất kỳ ai.
Ngoại trừ tên Cửu Phượng điên điên khùng khùng năm đó vẫn luôn có thể chọc Vân Vĩnh Trú tức đến nỗi phải nói chuyện.
“Cậu không cầm về hả?” Triệu Nguyệt Thừa khó hiểu, “Không phải đến lấy hồ sơ sao?”
“Không phải cái này.” Vân Vĩnh Trú đóng tủ lại, “Tôi trở về phục lệnh với bố, có lẽ bị nhầm rồi.”
“Vậy à…” Triệu Nguyệt Thừa gật đầu.
Vân Vĩnh Trú đi ra ngoài, Vệ Hoàn đi bên cạnh hắn, cùng nhau ra khỏi phòng hồ sơ. Yêu tinh gỗ lê ở ngoài thấy cửa mở ra thì lập tức đứng canh giữa bên ngoài, cười tươi rói. Vừa nhìn thấy Vân Vĩnh Trú đã vội bám dính lấy, “Cậu Vân? Cậu tìm được đồ mình cần rồi ạ?”
Vệ Hoàn dùng truyền tâm thở dài thườn thượt.
[Ôi, em khổ quá mà, khổ quá đi mất.]