Bên tai như có đóa hoa bồ công anh rơi xuống, ngứa quá.
Trái tim đập rộn rã, thậm chí cậu còn lo rằng nhịp tim quá mức mãnh liệt của mình sẽ bị hắn nghe thấy.
Anh Vĩnh Trú. Xưng hô này cũng quá…
“Không gọi.” Vệ Hoàn cắn lên đầu ngón tay Vân Vĩnh Trú, giống hệt bé cún con thời kỳ mọc răng.
“Chỉ một tiếng thôi.” Vân Vĩnh Trú bóp gáy cậu, bóp đến mức cậu rụt cả cổ. Giọng nói của hắn dịu dàng vô cùng, hướng dẫn từng bước, “Cậu ngoan một chút, tôi sẽ bớt bắt nạt cậu.”
“Tiểu Cửu Phượng tôi đây từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng ngoan ngoãn.” Biểu cảm kiêu ngạo của Vệ Hoàn thật sự giống mười năm trước như đúc, “Muốn bắt nạt sao thì bắt, dù sao tôi tuyệt – đối – sẽ không gọi cậu là anh đâu nhé Tiểu – Kim – Ô.”
“Cậu sẽ.” Vân Vĩnh Trú cũng không tiếp tục bám rịt lấy nữa, lời nói rất chắc chắn.
“Hứ.” Vệ Hoàn ra vẻ khinh thường nhưng vành tai lại bắt đầu nóng lên, muốn đẩy Vân Vĩnh Trú ra, lại bị hắn ôm chặt hơn, giống như đang ôm gấu bông vậy, “Tôi thở không nổi, cậu mau buông lỏng tí đi.”
Tuy rằng chỉ là nói đùa thôi nhưng Vân Vĩnh Trú vẫn buông lỏng cánh tay. Vừa rồi chỉ lo trêu chọc cậu chứ không nhìn kỹ, đến lúc này Vân Vĩnh Trú mới phát hiện ra trên cổ cậu đeo sừng Chiết Đan. Hắn giơ tay nắm lấy, quan sát cẩn thận, sau đó ngẩng đầu hỏi, “Đây chẳng phải là cái mà cậu mang hồi trước à?”
“Đúng thế, cậu vẫn nhớ hả.” Vệ Hoàn hơi ngạc nhiên, cậu cho rằng trước kia Vân Vĩnh Trú không hề để ý đến mình, không ngờ lại biết cả sừng Chiết Đang mà cậu hay đeo, “Cậu còn nhớ hồi xưa tôi từng đánh nhau với Đại Thiên Cẩu một trận ở đại hội thể thao không? Là anh trai của Triệu Tinh Kiên đó, lúc ấy cậu ta cứ bảo tụi tôi gian lận, đi khắp nơi vu oan cho Phù Dao tụi tôi. Đợt đó tôi đấm cậu ta một trận, kết quả là cậu ta chạy đi tố cáo với chủ nhiệm giáo dục, làm hại tôi bị phạt, cái sừng Chiết Đan này cũng bị hiệu trưởng tịch thu mất.”
“Hiệu trưởng?” Vân Vĩnh Trú cau mày, “Hồi trước mấy người kia bảo cậu đi cửa sau là thật hửm?”
“Ai đi cửa sau chứ, tôi dựa vào thực lực thi được…” Cậu bỗng nhiên nhớ ra hạng một hiện tại đang ngồi trước mặt cậu, vì thế chợt thấy ngượng ngùng, “…hạng hai. Đâu phải cậu không biết, tuy rằng tôi thua cậu nhưng tôi vẫn rất lợi hại mà.” Vệ Hoàn thầm nghĩ, trước đây bọn họ thật sự rất ít khi trao đổi, thế mà Vân Vĩnh Trú vẫn có thể thích cậu, thật là không dễ dàng chút nào.
Cậu giải thích, “Hiệu trưởng và mẹ tôi lớn lên cùng nhau, có thể xem hai nhà chúng tôi là thế giao. Chú ấy cũng nhìn tôi trưởng thành, sừng Chiết Đan này là món quà chú tặng lúc tôi vừa ra đời.”
“Bảo sao.” Ngón tay Vân Vĩnh Trú xoa lên nó, “Yêu khí Cửu Phượng lại nồng như vậy.”
Vệ Hoàn gật gù, “Còn nồng hơn trên người tôi luôn ha. Nói không chừng cái này có thể kích thích được yêu huyết của tôi đó.”
Vân Vĩnh Trú vuốt lưng cậu, “Cậu muốn quay lại làm Cửu Phượng không?”
“Cậu không hy vọng thế à?” Hai tay Vệ Hoàn ôm mặt hắn, cọ mũi hắn, “Cậu thích tôi của hiện tại hay là trước kia?”
Câu hỏi này có hơi khó. Vân Vĩnh Trú nhìn vào mắt cậu, trả lời chân thành, “Đều thích.”
Vệ Hoàn không nghĩ đến ngay cả hắn cũng sẽ đưa ra câu trả lời ba phải kiểu này, “Có lệ quá rồi đó.”
Vân Vĩnh Trú duỗi tay vuốt tóc trên trán cậu, giọng nói dịu dàng, “Trước kia cậu rất mạnh mẽ, rất lương thiện, nơi nào cũng tốt nhưng không thuộc về tôi.”
“Có lẽ hiện tại cậu cảm thấy bản thân không thể so được với khi trước, không có yêu lực mạnh mẽ, cũng không thể thích gì làm nấy.” Vân Vĩnh Trú nhìn vào mắt cậu, “Nhưng hiện tại cậu là của tôi.”
“Tôi rất u ám, cảm thấy như thế cũng rất rốt.” Hắn nắm tay Vệ Hoàn, cúi đầu, đan mười ngón tay vào nhau, “Cho nên tôi thích hết. Thích cậu tốt đẹp, cũng thích cậu thuộc về tôi.”
Ngữ điệu, giọng nói, và cả tiếng thở dài xen lẫn giữa những câu từ của hắn đều làm Vệ Hoàn thấy vô cùng dịu dàng. Đám mây mềm mại nhất của màn đêm cứ thế nhẹ nhàng bao bọc cậu vào trong, nhưng không hề giam cầm.
Vệ Hoàn không cách nào tưởng tượng nổi trong bảy năm qua, làm thế nào mà hắn từ một chàng thiếu niên ít nói ngày xưa trở thành như hiện giờ. Hết thảy đều thay đổi, băng tuyết cũng hóa thành nước, tan thành dải ngân hà lẳng lặng chảy xuôi nơi đáy mắt.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Sau một tuần học với nhiệm vụ liên tục ập đến. Đến cuối tuần Vệ Hoàn chỉ muốn trốn trong ký túc xá huấn luyện viên của Vân Vĩnh Trú, không đi đâu cả nhưng hết lần này đến lần khác, khi cậu đang ngủ ngon lành thì thiết bị liên lạc lại réo vang không ngừng nghỉ. Đôi mắt Vệ Hoàn không mở ra nổi, rúc trong chăn, mơ màng ấn vào nhẫn, nghe thấy giọng nói của Dương Thăng.
“Tiểu đội trưởng tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu số 7 mau đến chấp hành nhiệm vụ.”
Vệ Hoàn trở mình, có hơi gắt ngủ, ngữ điệu không vui, “Chấp hành cái đầu mày, đừng quấy rầy giấc ngủ của tao.”
“Ngủ? Là ngủ kiểu lành mạnh hay không lành mạnh vậy?”
Vệ Hoàn bịt tai lại, “Chỉ có một mình bố mày thôi thì mày nghĩ xem lành mạnh hay không!”
“Chà, chỉ đơn giản là ngủ thôi à, bảo sao không có ai tắt điện thoại của tao. Nếu có Vân Vĩnh Trú ở bên cạnh có khi đã cúp máy từ lâu rồi.” Dương Thăng đùa giỡn đủ rồi, “Không đùa mày nữa, bây giờ tao đang cần nhân lực. Nếu mày không bận thì qua đây giúp tao cái đi. Hôm nay ở thành phố Nam Dương xuất hiện hơn mười con yêu khôi, trước mắt vẫn chưa đưa ra được con số cụ thể nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để gây ra hỗn loạn. Tao thấy mày nên tới xem thử một chút.”
Vệ Hoàn vén chăn qua, “Đệt, lại tới nữa đó hả.”
Nam Dương là một thành phố nhỏ nằm gần biên giới yêu vực, giáp ranh với Khu Tối, sở hữu nhiều vùng đất xám. Vì vậy đây là khu vực thi hành nhiệm vụ chủ yếu, quân đội Chính phủ cũng đóng quân ở đó không ít.
Cậu khẽ dụi mắt, “Biết rồi, làm xong thì mày phải mời tao đi ăn, tao muốn đến nhà hàng đắt nhất.”
“Sao mày cứ phải tính toán chi li như thế chứ, hai đứa mình có quan hệ gì nào.”
“Anh em thân thiết càng phải tính toán rõ ràng.” Vệ Hoàn mặc áo ngủ vào, “Gọi Vân Vĩnh Trú chưa?”
“Cậu ấy không tới được. Có cậu ấy thì tao gọi mày chi nữa?”
Vệ Hoàn bị kích đến mức tỉnh táo ngay lập tức, “Ê tao nói chứ mày có ý gì đấy, anh đây chả thèm đến đâu nhá.”
Pha trò thì cứ pha trò thế thôi, chứ Vệ Hoàn vẫn nhanh chóng chạy tới chỗ Dương Thăng. Dương Thăng mang theo mười tiểu đội, phân bố khắp Khu Tối.
“Trước mắt đã chế ngự được ba con, nhìn qua thì đều là hàng thấp kém, dùng yêu quái có huyết thống bình thường để làm thực nghiệm.” Dương Thăng ấn lên nhẫn, mở hình chiếu mà bọn họ quay lại được khi nãy, “Mày xem, năng lực chiến đấu mấy con yêu khôi này đều rất bình thường, đến cả sinh viên của tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu cũng có thể chế ngự được, hoàn toàn không thể so sánh với yêu khôi có trình độ như Tạ Thiên Phạt.”
Vệ Hoàn gật đầu, “Có chuyện mày vẫn chưa biết rõ, trước khi Tạ Thiên Phạt trở thành yêu khôi, thật ra cậu ta là vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản, năng lực phản ứng cực kỳ nhanh, thông thạo các loại vũ khí, cho nên cơ thể của cậu ta đã có căn cơ chiến đấu sẵn rồi. Thêm vào đó, cậu ta được dung hợp với tộc Cửu Phượng, lại trùng hợp có thể tiếp nhận hai loại năng lực của bố mẹ tao. Tuy rằng lúc vận dụng vẫn còn thiếu sót, nhưng nhìn là biết đã từng được huấn luyện. Mặc dù không còn lý trí, nhưng lại nắm vững sách lược, chiến thuật. E rằng đây là vũ khí mạnh nhất mà bọn chúng có thể tạo ra.”
Dương Thăng thở dài, “Đáng sợ ghê. Mỗi mình cậu ta thôi đã đủ để đánh đến mức chúng ta trở tay không kịp rồi. Nếu kỹ thuật này được nhân rộng…” Anh không nói tiếp nữa. Vệ Hoàn lên tiếng, “Mấy lời mày nói đợt trước, tao thấy rất có lý. Chắc là thi thể của tao vẫn chưa bị bọn họ tìm ra. Tạ Thiên Phạt là sản phẩm thí nghiệm thành công nhất hiện tại của bọn họ, khiến cho Dương Sơ nếm được trái ngọt nên có lẽ bọn họ muốn phục chế một Tạ Thiên Phạt thứ hai. Mà chỉ có thi thể của tao có được năng lực đó, thế nên mới mạo hiểm xông vào mộ tổ.”
Nói đoạn, cậu cũng thấy nghi ngờ, “Nhân loại không biết thi thể của tao, yêu tộc cũng không biết, vậy rốt cuộc nó ở đâu.”
“Mày hỏi Vân Vĩnh Trú thử chưa?” Dương Thăng hỏi.
Vệ Hoàn lắc đầu, “Nếu ở chỗ cậu ấy thì cậu ấy nhất định sẽ nói cho tao hay. Cậu ấy biết tao muốn trở về.”
Dương Thăng còn định nói gì đó nhưng thiết bị liên lạc của anh đột ngột phát ra cảnh báo màu cam. Mở bản đồ giả lập lên thì thấy gần khu vực phía Nam thành phố Nam Dương xuất hiện chấm đỏ dày đặc, kéo dài từ Khu Tối tới gần ranh giới thành phố Nam Dương. Chấm đỏ đại diện cho yêu khôi.
“Đây chẳng phải là cây cầu lớn nối liền Khu Tối và Nam Dương hả?” Vệ Hoàn phóng to bản đồ lên, quả nhiên là nơi đó. Có điều cậu nhớ rõ ở chỗ này có một lớp kết giới ngăn cách rất mạnh. Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng, “Có lẽ bọn họ đặc biệt chọn ra một vài yêu khôi có chứa nội tạng của đại yêu quái để mở kết giới giữa Khu Tối và yêu vực.”
“Phiền phức.”
Hai người không nhiều lời thêm nữa, Dương Thăng trực tiếp mở đường kết giới, dẫn theo Vệ Hoàn đến hiện trường xảy ra vụ việc. Hai người vừa mới dịch chuyển tới, đập vào mắt là dấu vết bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt ở khắp nơi. Trên đường phố, mọi người hoảng hốt chạy trốn, cửa hàng ven đường đều bốc cháy. Sinh viên của đội Chuẩn bị chiến đấu Thượng Thiện cuống cuồng dập lửa.
“Bảo sao lại vào đây được, thế mà lại dùng Họa Đấu để làm yêu khôi.” Vệ Hoàn quan sát một lượt, trong khu vực tầm mắt có thể quan sát vậy mà có tận mười con. Con nào con nấy đều có cơ thể khổng lồ, thân chó đầu người, há mồm ra là nuốt lửa với phun lửa, kỳ dị vô cùng.
“Đội 3 giải tán người dân trên cầu, đội 5 và đội 12 phòng thủ ở lỗ hổng kết giới! Đội 13 và đội 17 dùng tốc độ nhanh nhất sửa chữa kết giới!” Dương Thăng sắp xếp toàn bộ nhiệm vụ. Quả cầu gió vừa nổi lên trong tay đã bị anh siết tay dập nát. Năng lực gió của anh mà dùng trong trường hợp này chẳng khác gì nối giáo cho giặc, chỉ có thể mượn vũ khí khác để tấn công, hiệu quả rất nhỏ.
Lúc nãy Vệ Hoàn ra ngoài quá vội, mới mặc quần áo thường ngày đã chạy đi luôn, giờ phải đổi sang đồng phục chiến đấu trước mặt mọi người thì hơi nhục, đành trực tiếp mặc thường phục ra trận.
“Mấy cái thứ này khó đối phó lắm, bảo sinh viên của mày cách xa ra chút.” Dứt lời, sau lưng Vệ Hoàn thoáng chốc đã xuất hiện hàng loạt quang nhận, dùng tốc độ gần như là nhanh nhất đâm vào chỗ hiểm của yêu khôi Họa Đấu. Quang nhận phân bố trên diện rộng, chỉ cần là nơi mà Vệ Hoàn có thể nhìn thấy thì nó sẽ nhanh chóng vọt ra trước. Một đám Họa Đấu cứ thế bị đâm trúng, phát tiếng gào rống điên cuồng. Tất cả bọn chúng đều nhào về phía Vệ Hoàn, phun lửa vào cậu.
“Cẩn thận!”
Vệ Hoàn chẳng chút hoảng hốt, “Mày quên rồi à, bây giờ tao không còn sợ lửa nữa.” Nói đoạn, cậu đan ngón tay vào nhau, vận linh. Trong nháy mắt, xung quanh xuất hiện mười hai quả cầu Kim Ô chân hỏa, xếp thành hình tròn vây quanh cậu. Sau khi xoay tròn nửa vòng, chúng bắn ra, đâm xuyên mấy con Họa Đấu đang cáu tiết, nổi điên.
Một sinh viên của tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu đứng bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, “Mấy con quái vật này biết nuốt lửa đó!”
“Đang muốn chúng nó nuốt đấy.” Vệ Hoàn nhếch môi.
Kim Ô chân hỏa mà cũng dám nuốt sống.
Mấy con Họa Đấu kia gần như chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã nuốt trọn ngọn lửa mà chúng tưởng chừng như sắp tấn công chúng. Không có chuyện gì xảy ra cả, trái lại còn tiếp tục lao về phía Vệ Hoàn. Sinh viên của các tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu khác thở dài, thậm chí định ra tay giúp đỡ. Nào ngờ ngay tại lúc ấy, mấy con yêu khôi Họa Đấu kia đột nhiên bắt đầu co giật, ánh lửa đỏ thẫm chiếu xuyên qua bụng của bọn chúng, toàn bộ thân mình như thể bị ngọn lửa thắp sáng lên. Chẳng được mấy giây, bên trong cơ thể bọn chúng bắt đầu tự bốc cháy, ngọn lửa bao trùm chúng nó, chỉ còn nghe được tiếng lửa đốt lốp bốp và tiếng gào rú thê thảm của bọn chúng thôi.
Những con quái vật đó cứ vậy mà ngã rạp ra đất, hơi thở thoi thóp.
Vệ Hoàn quay người, nâng cằm nhìn Dương Thăng, “Ê, tìm một đứa nhóc có năng lực không gian đến thu dọn đi.”
Dương Thăng khoanh hai tay trước ngực, “Đỉnh phết.” Anh gọi một cô bé bên Học viện Gia Hủy, vừa lúc cô nàng có mười mấy chiếc túi hoa, có thể phong ấn hết đám yêu khôi. Đương lúc cô chuẩn bị vận linh, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân đều đều. Vệ Hoàn và Dương Thăng quay đầu lại, bắt gặp một kẻ mặc đồng phục thanh tra cảnh sát dẫn theo rất nhiều cảnh sát.
“Tới nữa rồi đó.” Biểu cảm Dương Thăng không vui cho lắm. Vệ Hoàn đánh giá đối phương, chỉ thấy vị thanh tra cảnh sát kia gật đầu với bọn họ, miễn cưỡng có thể xem như là chào hỏi. Tiếp đó gã ta nói, “Nơi này giao cho chúng tôi, mọi người có thể về Sơn Hải rồi.”
Tính tình nóng nảy của Vệ Hoàn lập tức bộc phát, cậu nén giận, mở miệng cười nói, “Tới đúng lúc ghê nhỉ, không sớm không muộn, vừa lúc.”
Một vài sinh viên của tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu phía sau cũng hùa theo. Dù sao mới nãy cũng là do bọn họ chế phục yêu khôi, đánh đến kiệt sức mới vất vả giải quyết xong, mà đám yêu cảnh này lại tự dưng đuổi họ đi, là ai thì cũng không phục.
Dương Thăng là huấn luyện viên duy nhất ở đây. Anh đi đến trước mặt thanh tra cảnh sát, thi lễ với bọn họ, sau đó nói, “Làm phiền các vị đến một chuyến rồi. Có điều bên này đã được giải quyết xong, chúng tôi sẽ mang yêu khôi về Sơn Hải phục lệnh.”
Thanh tra cảnh sát cười rộ lên, “Cần gì phải phân biệt rõ ràng như vậy, không phải Sơn Hải cũng là một phần của Liên bang Yêu vực sao? Chẳng nhẽ huấn luyện viên đây có thể đại diện cho toàn bộ Sơn Hải, tách khỏi yêu vực?” Nói đoạn, gã liếc nhìn qua Vệ Hoàn, “Thì ra là thế, bảo sao có cả sinh viên nhân loại.”
Gã vừa dứt lời, quang nhận của Vệ Hoàn lập tức phóng tới, chẳng qua Dương Thăng đã dùng quả cầu gió bao vây nó. Quang nhận ánh sắc vàng bị ngọn gió màu tím bao quanh cách trán của vị thanh tra kia gần trong gang tấc.
“Sơn Hải vẫn luôn là một biển nạp trăm sông(*), chỉ cần là sinh viên có năng lực phẩm chất tốt thì chúng tôi sẽ không từ chối.” Dương Thăng dùng tay cầm quang nhận, đến lúc này Vệ Hoàn mới chịu nén cục tức xuống, để quang nhận biến mất.
(*) Gốc là 海纳百川 – Hải nạp bách xuyên (trăm sông đổ về một biển): Biển rộng có thể dung chứa nước của trăm sông, có thể dung chứa nên mới thành ra to lớn. Ở đây có thể hiểu là Sơn Hải có thể chứa chấp, bao dung cho tất cả mọi người, miễn là có năng lực, có lòng lương thiện.
Thanh tra cảnh sát vỗ tay vài phát, “Được, nếu đã là trăm sông đổ về một biển thì quân đội Chính phủ của chúng tôi cùng chung nguồn gốc với quân Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải các anh, không cần phân biệt làm gì. Thế này đi, tôi thấy các bạn sinh viên cũng mệt rồi, nếu đã đến Nam Dương thì nên nếm thử đặc sản địa phương. Tôi muốn mời các vị một bữa cơm để mọi người thư giãn. Còn mấy việc nặng nhọc, vất vả này cứ để cho cấp dưới của tôi làm là được.”
Dứt lời, cấp dưới ở đằng sau lần lượt nhốt yêu khôi Họa Đấu vào cũi nhốt tù. Thanh tra cảnh sát cười, duỗi tay, “Huấn luyện viên, mời đi bên này?”
Dương Thăng cười cười, “Không cần, chúng tôi còn có việc khác cần làm.” Nói đoạn, anh xoay người, tươi cười trên mặt biến mất không chút dấu vết, đưa ra mệnh lệnh với sinh viên của các tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu, “Về Sơn Hải phục lệnh.”