Bắt đầu từ ngày hôm ấy, trạng thái của Thanh Hòa cuối cùng cũng tốt hơn. Ban ngày anh dồn hết sức lực để điều tra tất cả những gì có liên quan đến kế hoạch yêu khôi cùng với tổ chức và những người hợp tác khác. Đến buổi tối, anh sẽ lén đến phòng tạm giam ngầm dưới sự trợ giúp của Vân Vĩnh Trú, ngây người cả đêm, đợi đến khi trời sáng lại rời đi. Ngày nào cũng như ngày nấy.
Tạ Thiên Phạt vẫn bị phong ấn, không chút thay đổi. Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, sau khi Vệ Hoàn bị bại lộ thân phận trong phạm vi nhỏ thì cũng chẳng có gì khác trước, chỉ là việc tìm kiếm sự thật này không còn mỗi mình cậu hành động nữa.
“Hey, chị đại à.”
Mặt bàn bị gõ hai tiếng. Yến Sơn Nguyệt đang cúi đầu đọc sách, chợt ngẩng đầu, “Anh muốn làm em giảm thọ hở?”
“Uầy, thuận miệng gọi thế thôi. Cửu Vĩ Hồ sống lâu lắm, mà em thì mới 18 tuổi. Yên tâm đi, em có 48 thì dáng vẻ vẫn như thế này.” Vệ Hoàn thấy bàn trước cô không có ai, thế là nhấc chân ngồi ngược lại, hai khuỷu tay chống lên bàn Yến Sơn Nguyệt, ôm mặt mình cười hì hì, “Thương lượng với em chuyện này. Hôm nay em đến phòng tạm giam cùng anh một chuyến nhé.”
Yến Sơn Nguyệt lật trang sách, không mặn không nhạt trả lời mấy từ, “Lòng tốt tràn ngập.”
Vệ Hoàn mất hứng, “Anh còn chưa nói phải làm gì cơ mà?”
Yến Sơn Nguyệt ngước mắt lên, nhướng mày ý bảo cậu tiếp tục.
“Là thế này, phải nói sao đây ta…” Vệ Hoàn vừa nói, trong cổ tay áo bỗng nhiên có một sợi dây ánh sáng thò ra, vặn vẹo uốn éo giống như một con cá chạch trườn ra, vút một phát liền biến mất. Một lát sau, Yến Sơn Nguyệt cúi đầu.
“Ở đây nè.” Ngọc Tảo Kính của Yến Sơn Nguyệt bị dây ánh sáng cuốn lấy, lơ lửng bên cạnh mặt Vệ Hoàn, “Em cho anh mượn bảo bối của em dùng xíu đi, anh muốn chuyển đồ đến phòng tạm giam.”
Yến Sơn Nguyệt vung tay lên, Ngọc Tảo Kính đang bị dây ánh sáng quấn lấy bỗng biến mất, lúc nhìn lại, Ngọc Tảo Kinh đã xuất hiện trong tay cô. Vệ Hoàn tròn mắt nhìn qua nhìn lại giữa dây ánh sáng trống không và Yến Sơn Nguyệt, nghe cô nói, “Mấy chuyện chuyển đồ như này, gọi Cảnh Vân chẳng phải thích hợp hơn à?”
“Anh kêu thằng bé rồi, mà em nó bảo ngại phải chuyển đồ cồng kềnh đi trong Sơn Hải, cảm thấy rất mất mặt.” Vệ Hoàn thở dài, “Quả thật có hơi mất mặt ha.”
“Chuyển cái gì?”
Thấy có đường thương lượng, Vệ Hoàn nhanh chóng giải thích, “Em xem, bây giờ trời trở lạnh rồi, chớp mắt là đến mùa thu. Cái tầng hầm ngầm kia vừa âm u vừa lạnh lẽo, mà Thanh Hòa mỗi ngày đều phải ngủ trên sàn nhà dưới mười tám tầng địa ngục, anh nhìn thôi cũng thấy lạnh.”
Cái gọi là mười tám tầng địa ngục thật ra là biệt danh mà sinh viên Sơn Hải đặt cho tầng dưới cùng của phòng tạm giam, chứ chẳng được mấy người thật sự từng đến đó.
“Bảo bối này của em dùng tốt hơn nhóc Trùng Minh nhiều. Nếu không phải hồi đó sau khi chết, mấy món bảo bối của anh không giữ lại được thì bây giờ anh cũng không đến làm phiền em.” Vệ Hoàn túm lấy khung kính trong tay Yến Sơn Nguyệt, “Gương thần, gương thần, giúp anh đi mà. Yến Sơn Nguyệt là bé hồ ly đẹp nhất thế giới này.”
Cuối cùng Yến Sơn Nguyệt cũng đồng ý, đi theo Vệ Hoàn một chuyến, chuyển một cái giường nhỏ từ nhà cậu đến phòng tạm giam ngầm. Vào buổi tối, Vân Vĩnh Trú đưa Thanh Hòa vào trong, Vệ Hoàn cũng khăng khăng đòi đi theo.
“Đây là gì thế?” Thanh Hòa sờ soạng cái giường kia, “Ai làm vậy?”
Tất nhiên là thiên thần bé bỏng đẹp trai, lương thiện số một Sơn Hải, Vệ Hoàn tôi đây rồi. Vệ Hoàn đang định giơ lên thì nghe thấy Thanh Hòa nói, “Sao không mang cho tôi một chiếc giường kingsize xa xỉ vậy. Quả chanh nhỏ xinh đẹp như tôi đây mỗi ngày phải thức dậy trên chiếc giường 500 mét vuông mới đúng chứ.”
Vệ Hoàn thả cánh tay mình xuống, Vệ Hoàn giật giật khóe môi, “Tôi thấy cậu thật sự hồi phục, hoàn toàn hồi phục rồi ha.”
Thanh Hòa cười, ngồi lên giường, “Cũng mềm phết.”
“Chứ không thì sao. Đây là giường của tôi hồi trước đó, dùng từ cấp hai lên tận cấp ba luôn, chất lượng phải nói là siêu tốt.” Vệ Hoàn khoanh hai tay trước ngực, “Có điều khăn trải giường gì đó tôi đã đổi sang đồ mới hết rồi. Cậu yên tâm đi.”
“Cảm ơn nhá.” Thanh Hòa đặt túi lên giường, khóa kéo không được kéo lại, đồ vật bên trong bị lộ hơn phân nửa. Vệ Hoàn phát hiện, trong túi trừ bảng điều khiển của anh thì chỉ còn một quyển vở trông có vẻ rất cũ.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Vân Vĩnh Trú kiểm tra kết giới sơ qua rồi hai người rời khỏi phòng tạm giam ngầm. Lúc ra khỏi bức tường điêu khắc, trời đã tối rồi. Trên quảng trường có rất nhiều nữ sinh Học viện Gia Hủy liếc mắt nhìn về phía hai người bọn họ. Vệ Hoàn đứng bên cạnh Vân Vĩnh Trú, kể cho hắn nghe việc mình nhờ Yến Sơn Nguyệt giúp hôm nay nhưng hình như Vân Vĩnh Trú không có hứng cho lắm, chỉ nghe thôi chứ chẳng nói lời nào.
Tuy rằng ngày thường Vệ Hoàn thoạt nhìn như thần kinh thô, nhưng thật ra cậu lại có tính cách rất tinh tế, năng lực chuyển tình rất mạnh, lại giỏi phát hiện được sự thay đổi cảm xúc của người khác. Vân Vĩnh Trú là người cậu thích nên cậu càng thêm nhạy cảm hơn. Thế nên đi được một hồi, cậu đột ngột vẽ vòng kết giới, nắm lấy tay Vân Vĩnh Trú, kéo hắn cùng bước vào.
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ không còn đứng trên quảng trường kỷ niệm người đến người đi nữa, mà đã chuyển đến một không gian vô cùng nhỏ hẹp, tràn ngập hương thơm thanh mát của cỏ cây. Xung quanh đều là vách gỗ, chỉ có một mặt không bị lấp kín, chẳng qua nó đã bị tầng tầng lớp lớp lá cây cau vàng che khuất.
Đây là Không Tang, là loại cây dâu có thân rỗng, thường chỉ có thể cao khoảng cỡ ba, bốn mét. Đến lúc này Vân Vĩnh Trú mới biết hóa ra ở Sơn Hải còn có một cây Không Tang lớn như vậy, thân cây có thể chứa được cả hai người họ.
“Tối quá.” Vệ Hoàn búng tay một phát, trên đỉnh đầu hai người hiện lên một đốm sáng nho nhỏ. Vân Vĩnh Trú thầm thấy buồn cười, cười cậu bây giờ càng ngày càng quen dùng ánh sáng, nhưng hắn lại nhịn xuống, không muốn giảng hòa nhanh như vậy.
Đốm sáng chiếu sáng gương mặt của Vân Vĩnh Trú. Hiện tại đôi mắt của hắn đã phục hồi, không còn mang bịt mắt nữa. Vệ Hoàn nhìn hắn, cuối cùng cũng đặt câu hỏi, “Cậu không vui đúng không?”
Vân Vĩnh Trú khẽ lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng.
“Điêu.” Biểu cảm trên mặt Vệ Hoàn sống động cực kỳ, “Chắc chắn cậu đang tức giận, vì sao vậy? Mau nói cho tôi biết đi.”
Thấy Vân Vĩnh Trú như kiểu có chết cũng không hé răng, Vệ Hoàn vểnh môi, tay móc lấy thắt lưng bộ đồng phục huấn luyện viên của Vân Vĩnh Trú, giọng nói cũng bất giác mềm mại hơn, nghe qua không khác gì đang làm nũng, “Nói cho tôi biết đi mà.”
Vân Vĩnh Trú cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí cậu đặt tay, rồi nâng mắt, cố tình lạnh lùng nói, “Tay.”
“Tay thì sao? Có chuyện gì à?” Vệ Hoàn vốn có cá tính cậu bảo tôi đi hướng đông thì tôi cố ý chạy sang hướng tây, hiện tại đã trút bỏ được lớp áo nhân loại nhỏ yếu rồi, cậu càng ngang ngược hơn, không khác mấy so với cậu của bảy năm trước. Bây giờ thấy Vân Vĩnh Trú không vui, cậu liền nảy ra ý xấu, chuyển từ kéo dây nịt sang cởi dây nịt luôn, “Có chịu nói không?”
Vân Vĩnh Trú cụp mắt nhìn lướt qua, không nói lời nào, mặc kệ cậu chậm chạp cởi bỏ toàn bộ dây đai.
Mới cầm được dây thắt lưng màu đen kia, còn chưa kịp khoe khoang, hai tay Vệ Hoàn đã bị Vân Vĩnh Trú bắt lấy, kéo lên đỉnh đầu rồi đè xuống bằng một tay, đè vào vách trong của cây Không Tang.
Đốm sáng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, soi rọi dây thắt lưng được Vệ Hoàn cầm, chớp nhoáng, cái bóng dài mảnh thong thả lướt qua gương mặt cậu. Vệ Hoàn không ngờ đến bản thân chỉ mới vừa khoe khoang xíu thôi đã bị bắt giữ, biểu tình trên mặt vẫn còn ngơ ngác.
Cậu buông lỏng tay, dây nịt rơi xuống, được một bàn tay khác của Vân Vĩnh Trú bắt được.
“Quả thật tôi không vui.” Hắn thừa nhận với khuôn mặt không cảm xúc.
Vệ Hoàn hoàn hồn, thử vùng vẫy một chút nhưng chung quy vẫn không thể mạnh bằng sức lực Kim Ô được, chỉ đành từ bỏ, “Vì sao?”
Đôi mắt Vân Vĩnh Trú liếc sang những tán lá cây cau vàng khẽ khàng lay động theo gió, buồn bực nói, “Cậu đưa cái giường kia cho Vưu Thanh Hòa.”
Hả?
Đầu óc Vệ Hoàn có hơi không phản ứng lại kịp, ngu ngơ mấy giây, sau đó phì cười thành tiếng, càng cười càng lớn tiếng. Đến cả tán cây cau vàng cũng tản đi mất, để lộ màn đêm bên ngoài. Vân Vĩnh Trú càng thêm mất hứng, hắn bịt miệng Vệ Hoàn, “Cười cái gì.”
Song, cho dù bịt miệng cậu lại thì đôi mắt vẫn tràn ngập ý cười.
“Ưm ưm ưm ưm.”
Bịt quá chặt, lời cậu nói chẳng thể nghe rõ được.