Còn, còn trả lại nữa á…
Vân Vĩnh Trú nói xong, một tay chống xuống đệm giường mềm mại, nâng nửa thân người dậy, bao vây Vệ Hoàn vẫn đang luống ca luống cuống vào trong. Vốn dĩ đang ở tư thế mặt đối mặt, hiện tại lại biến thành một trên một dưới. Cảm giác áp bức mãnh liệt tỏa ra từ người Vân Vĩnh Trú khiến Vệ Hoàn càng thêm thấp thỏm bất an. Ngày thường mồm miệng tía lia, cái gì cũng có thể lấy ra để đùa được, mà đến lúc này cổ lại đỏ bừng hết cả lên.
Hắn muốn làm gì.
Chắc không phải thật sự muốn hôn cậu đấy chứ.
Có lẽ là do suy nghĩ linh tinh quá nhiều, trước mắt Vệ Hoàn vậy mà lại xuất hiện hình ảnh cậu truyền khí cho Vân Vĩnh Trú ở mê cung kính xoắn ốc, chẳng qua bây giờ bọn họ đảo ngược trên dưới, tình thế nghịch chuyển. Ánh mắt cậu thăm dò nhìn Vân Vĩnh Trú, nhìn cái người hôn mê dưới đáy biển ngày xưa.
Có lẽ cả đời này cậu ấy cũng sẽ không biết bí mật này.
Nhưng lỡ như cậu ấy biết rồi thì sao?
Rồi lỡ như, cậu ấy đã biết mình là Cửu Phượng.
Bỗng nhiên cậu không dám nghĩ tiếp nữa, hoảng loạn chớp mắt mấy cái, đáy lòng rối loạn đến mức chẳng gì lấn át được. Nếu Cửu Phượng vẫn là Cửu Phượng như xưa có lẽ cậu đã cởi bỏ lớp da này từ lâu rồi. Song hiện tại, cậu thật sự không dám chắc chắn. Vốn dĩ ngày trước người này đã không thích mình lắm, huống chi là đến cuối cùng cậu còn bị mưu hại thành kẻ phản bội. Đều phải lăn lê bò lết trên chiến trường như nhau, chắc là hắn cũng rất ghét kẻ phản bội.
Càng nghĩ như vậy, Vệ Hoàn càng thêm nặng lòng. Nếu không vạch trần, ít nhất cậu vẫn có thể giống như bây giờ trở thành đối tượng lập khế ước với Vân Vĩnh Trú. Dù thân phận này chẳng đáng kiêu ngạo là bao, có điều vẫn đặc biệt hơn những người khác một chút.
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy Vân Vĩnh Trú duỗi tay, vén phần tóc lòa xòa trên trán Vệ Hoàn, nhẹ nhàng xoa lên điểm nhỏ ánh sắc vàng mà mình để lại trên mi tâm cậu, giúp đôi mày cau chặt giãn ra.
“Em bài xích lắm à?”
Bài xích?
Nghe lời Vân Vĩnh Trú nói, Vệ Hoàn có hơi không ngờ đến được. Cậu cho rằng Vân Vĩnh Trú là kiểu muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, sẽ không buồn bận tâm đến suy nghĩ của người khác. Dù sao từ hồi xưa hắn đã luôn khăng khăng làm theo ý mình như vậy rồi. Nhưng lời hắn nói hiện tại lại giống như đang trưng cầu sự đồng ý của cậu.
“Bài xích gì ạ?” Vệ Hoàn nhìn thẳng vào mắt hắn, lập tức trở nên thẳng thắn hơn, “Nếu bắt nạt theo ý thầy là kiểu tay đấm chân đá thì em vẫn có hơi bài xích. Em lớn đến chừng này rồi mà chưa từng bị người ta đánh tới khóc đâu.”
Thấy cậu như vậy, khóe môi Vân Vĩnh Trú hơi cong lên, ngón tay lại lướt xuống một chút. Cổ áo đồng phục khép hờ, để lộ ra một bên cổ thon dài, hắn thoáng cau mày, đẩy mở lớp vải vóc. Vệ Hoàn sợ nhột, nhịn không được rụt cổ lại, “Thầy làm gì thế…”
Vân Vĩnh Trú cúi đầu, dựa lại gần hơn chút, sau đó một bên tay trực tiếp cởi cúc áo sơ mi đồng phục của Vệ Hoàn. Khi Vệ Hoàn chậm chạp phản ứng lại, cúc áo đồng phục đã được cởi đến giữa ngực rồi.
“Nè, thầy làm gì vậy!” Vệ Hoàn túm chặt áo của bản thân, nhanh chóng chui ra từ dưới người Vân Vĩnh Trú rồi ngồi dậy, như một bé chim bồ câu bị hoảng sợ, vỗ cánh phành phạch bao bọc chính mình.
Vân Vĩnh Trú cũng ngồi dậy, lặng lẽ thở dài, “Em bị thương rồi.”
“Hở? Thật thế ạ?” Vệ Hoàn cúi đầu, cẩn thận kéo áo ra một chút, ngó vào bên trong.
Giọng điệu của Vân Vĩnh Trú bình thản, trần thuật sự thật, “Cổ em có vết thương, tôi muốn nhìn thử.”
Ngữ điệu này của hắn nghe qua thật sự không giống như đang đùa giỡn. Vệ Hoàn ngẩng đầu, mất tự nhiên cười rộ lên, “Ài, để tự em làm là được. Lúc làm nhiệm vụ có ai mà không phải chịu thương tích đâu, thầy không cần lo lắng.” Nói đoạn cậu lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, “Dọa em sợ chết khiếp…”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, kéo lấy cánh tay cậu. Vệ Hoàn đang ngồi xếp bằng trên giường bỗng dưng bị hắn kéo cả người đến trước mặt. Vân Vĩnh Trú dứt khoát nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay đang túm chặt áo của Vệ Hoàn, cạy từng ngón tay của cậu ra. Tuy là nhân loại nhưng bây giờ cậu cũng không khác bán yêu là mấy, lực tay của Vệ Hoàn cũng không nhỏ, siết chặt chẳng chịu buông.
“Nghe lời.”
Hắn chỉ mới cau mày nói hai chữ thôi, trong lòng Vệ Hoàn đã chịu thỏa hiệp. Mắc gì cậu lại ý thức bản thân thích Vân Vĩnh Trú cơ chứ, bây giờ toi đời rồi, hoàn toàn bị bắt được nhược điểm, chẳng thể nào nói lời từ chối với hắn được. Ngón tay không nghe theo điều khiển của cậu, tự mình thả lỏng.
Bé bồ câu cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở cánh mình ra. Vân Vĩnh Trú hài lòng kéo tay cậu qua một bên, trước khi thả ra còn nhẹ nhàng bóp một chút.
Tôi nghe lời đến vậy, nếu cậu thích tôi hơn một xíu thì tốt biết bao.
Vệ Hoàn thầm nghĩ như thế nhưng mắt lại không dám nhìn hắn. Bản lĩnh mạnh miệng trước đây đột nhiên trở nên vô dụng trước mặt hắn. Có mỗi một câu lặp đi lặp lại trong đầu mấy lần cũng chẳng dám tùy tiện thốt ra thành lời. Động tác của Vân Vĩnh Trú rất dịu dàng, giả như hắn dùng lực mạnh hơn chút, tùy ý kéo chiếc áo sơ mi này xuống thì chắc cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Dù sao đều là đàn ông với nhau cả, cậu có tôi cũng có, có gì khác lạ đâu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Vân Vĩnh Trú lại dịu dàng vô cùng.
Quả nhiên người cậu bị thương, dưới xương sườn có một mảng máu bầm không nhỏ, bên mạn sườn cũng có vết thương, có lẽ là do mấy con yêu quái vô diện ở Vô Khải ban nãy làm bị thương. Tuy vết thương không quá sâu nhưng lại khá dài, kéo dài từ thắt lưng đến tận sau lưng. Đại khái là vì gặp được Vân Vĩnh Trú nên những chuyện phát sinh trước đó đều bị cậu ném ra sau đầu, đến cả bị thương cũng không ý thức được.
Quần áo xộc xệch ngồi đối diện nhau khiến Vệ Hoàn cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế cậu đành phải tìm chuyện gì đó để nói, “Gì ta… thầy xem cơ bụng của em nè!”
Vân Vĩnh Trú cực kỳ phối hợp mà cúi đầu nhìn thoáng qua, “Ừm.”
Một từ này thật sự là đang sỉ nhục cơ bụng của cậu! Vệ Hoàn nín thở một hơi, thôi được rồi, cái cơ thể nhân loại hiện tại này không thể theo kịp thân xác yêu quái hồi xưa được. Nếu không phải cậu đã quên mật khẩu tài khoản chính thì làm sao có thể để Vân Vĩnh Trú cưỡi lên đầu mình được.
“Em thật sự có mà, thầy nhìn đi.” Cậu dùng ngón tay chọc nhẹ, còn kéo lấy ngón tay Vân Vĩnh Trú, “Thầy chọt thử coi, cứng ngắc luôn á.”
Ngón tay bị cậu kéo cũng chọt hai phát lên bụng, Vân Vĩnh Trú khá là phối hợp, “Ừ, cứng lắm.”
Hồi trước còn cứng hơn, hồi trước tám múi lận, là kiểu như khối chocolate ấy!
Ngay khi cậu đang kích động đáp trả trong đầu thì Vân Vĩnh Trú duỗi tay ra, một đường sáng vàng hiện lên, sợi dây ánh sáng quấn lấy hộp y tế được đặt dưới bàn trong phòng ngủ lên, kéo đến bên cạnh hắn. Vân Vĩnh Trú mở hộp để lấy thuốc, rồi dùng tăm bông nhúng vào thuốc bột.
“Sẽ hơi đau đó.”
Lúc hắn nói lời này, trái tim Vệ Hoàn bỗng thắt lại một chút. Cậu vô thức nhớ đến bản thân trước khi chết, những hình ảnh kia xuất hiện hết lần này đến lần khác, dường như nó càng thêm rõ ràng hơn. Viên đạn xuyên thẳng qua máu thịt cậu, để lại một cái lỗ trống rỗng, có viên ghim ở bên trong, đừng nói đến gắp ra, chỉ vừa động đậy tí thôi đã đau nhói. Cả đoạn dây cáp bằng kim loại mà những chiếc máy bay chiến đấu bắn ra, mỗi dây đều gắn thêm móc câu bén nhọn, móc xuyên qua cánh cậu, sau đó nhờ lực chuyển động của máy bay, xé toạc nó xuống.
Khi ấy chẳng ai nói với cậu rằng, sẽ hơi đau đó.
Cậu cũng không cảm thấy quá đau. Dù sao cũng đã lên chiến trường rồi, cái chết còn không sợ thì sao có thể sợ đau.
Song, hiện tại Vân Vĩnh Trú cẩn thận bôi thuốc cho cậu như vậy, cậu trái lại cảm thấy rất đau, đau đến độ muốn rơi nước mắt.
Phát hiện Vệ Hoàn quay đầu đi, chẳng nói lời nào, Vân Vĩnh Trú ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn cậu, “Đau à?”
Vệ Hoàn lắc đầu, nhếch miệng cười bảo, “Mới thế này thì có gì mà đau. Vết trầy nhỏ xíu xiu, trông y chang con giun.” Vân Vĩnh Trú vẫn cảm thấy không đúng lắm, cúi đầu nhìn thoáng qua tăm bông mình đang cầm trên tay, “Do tôi mạnh tay quá sao?”
Hắn vừa nói như vậy, chẳng khác nào đang siết chặt trái tim Vệ Hoàn hơn một chút, dòng nước cay đắng chảy tràn ra ngoài. Vệ Hoàn hít hít mũi, “Không có, đỡ hơn hồi trước nhiều, tuy rằng thầy thật sự hơi hậu đậu. Đâu còn cách nào khác nữa, thầy là cậu chủ nhỏ mà, quý công tử số một yêu vực.” Nói đoạn, cậu nở nụ cười, muốn lấy tăm bông từ tay Vân Vĩnh Trú, nhưng Vân Vĩnh Trú lại nhanh hơn cậu một bước, đưa tay qua chỗ khác.
“Được rồi, được rồi, không giành với thầy nữa.” Vệ Hoàn rụt tay về, thầm nghĩ cuối cùng cũng không còn giống hồi mới lập khế ước nữa, một lời không hợp là trực tiếp phóng đao ánh sáng vút vút vút uy hiếp cậu.
Vân Vĩnh Trú nhẹ nhàng bôi thuốc, sau đó tỉ mỉ băng bó từng vòng cho cậu, mặc dù băng không đẹp mấy nhưng ít nhất là đẹp hơn hồi trước rất nhiều. Vệ Hoàn không khỏi suy tư, trong bảy năm qua có phải hắn đều phải tự băng bó cho bản thân hay không. Dẫu sao cũng không còn cậu ở bên cạnh quấy rầy, nóng lòng muốn bôi thuốc cho hắn nữa.
“Để tôi nhìn sau lưng xem sao.” Vân Vĩnh Trú lên tiếng.
“Ò.” Vệ Hoàn quay người lại, vì sợ lúng túng nên nhanh chóng cởi áo sơ mi ném qua một bên, “Hình như sau lưng có hơi đau, ban nãy nằm xuống em mới cảm thấy được.”
Vân Vĩnh Trú liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ đằng thái dương màu vàng kim nằm giữa hõm eo cậu. Hắn nỗ lực thuyết phục bản thân rời mắt khỏi nơi đó, tầm mắt nhìn thẳng về trước. Trên lưng cậu có mấy vết máu bầm, nhất là ở vùng xương bả vai hơi nhô lên, có lẽ là do va chạm mạnh, thâm tím cả một vùng.
“Nặng không thầy?” Vệ Hoàn quay đầu, nhìn Vân Vĩnh Trú đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay, “Đây là gì vậy ạ?”
“Thuốc mỡ của nhân loại.”
Vệ Hoàn hoảng hốt, sao cậu có thể hỏi ra cái câu hỏi này vậy. Cảm giác được suýt chút nữa mình đã lòi đuôi, thế là cậu nhanh chóng vớt vát, “À phải phải phải, thuốc mỡ, hồi trước em cũng hay dùng lắm.”
Vân Vĩnh Trú không vạch trần sơ suất của cậu, ngay lúc cậu chẳng có chút phòng bị nào, bàn tay hắn đã chạm lên xương bả vai. Hắn thấy cơ thể Vệ Hoàn khẽ run lên, xương bả vai cậu cũng vì vậy mà run rẩy theo. Cậu rụt người, cơ bắp căng chặt như một chú bướm yếu ớt trong mưa hoảng sợ mà thu lại đôi cánh của mình.
“Đau không?”
Không đau. Không phải do đau. Vệ Hoàn chỉ chột dạ mà thôi. Độ ấm bàn tay hắn cao hơn người bình thường, nên chỉ trong nháy mắt hắn vừa chạm tới, cậu bỗng nảy sinh áo giác như thể lồng ngực đột nhiên bị bàn ủi nóng làm bỏng nhẹ, sau khi lấy ra, bên trên để lại tên Vân Vĩnh Trú.
Không chờ được câu trả lời từ cậu, Vân Vĩnh Trú đành phải tiếp tục. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, xoa tan máu bầm, đẩy nhẹ lớp da thịt nhẵn nhụi trên nó. Vệ Hoàn cũng chẳng rõ tại sao, có lẽ là do có gió thổi vào, hoặc cũng có thể là do người cậu yếu nên cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình nổi gai ốc rất rõ ràng. Trong lúc Vân Vĩnh Trú thong thả xoa bóp, da đầu cậu tê rần.
“Được rồi mà, ổn thật rồi đó ạ.” Vệ Hoàn cuống quít quay lại, kéo áo mặc lên người, cúi đầu bắt đầu cài cúc, tay hơi run run, “Không bị thương xương cốt, chờ thêm hai ngày nữa là khỏe rồi.”
Cứ tiếp tục như thế cậu thật sự không chịu nổi, quá dày vò.
Vân Vĩnh Trú lau tay, rồi túm chặt lấy tay cậu. Vệ Hoàn mới cài nút được một nửa đã ngờ vực ngẩng đầu lên. Cậu thấy yêu văn ngọn lửa trên thái dương của hắn tỏa ra ánh sáng đỏ, vào giây tiếp theo, cậu cảm nhận được có một luồng yêu khí nóng bỏng rót vào mi tâm.
“Thầy…” Vệ Hoàn trừng mắt nhìn hắn, “Thầy giải trừ liên kết cảm giác?”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng như ngầm thừa nhận. Thấy hắn như vậy, Vệ Hoàn hơi mất hứng, “Vì sao?”
“Còn em là do đâu?” Vân Vĩnh Trú chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu, cũng nói nhiều hơn hẳn, “Chỉ là do tôi bị thương trong Khu Tối? Hay là do em muốn công bằng, mỗi người một lần.”
Đều không phải. Tôi chỉ muốn thế thôi. Mắt Vệ Hoàn đảo loạn, không biết nên trả lời ra sao, chỉ đành lấp lửng cái nào cũng được mà ừm một tiếng, giống như một cậu học sinh tiểu học, chưa trải qua thời kỳ vỡ giọng. Cậu nhất quyết rút tay mình khỏi tay Vân Vĩnh Trú, tỏ vẻ thầy giải trừ thì em không thèm nói chuyện với thầy nữa. Dáng vẻ này đáng yêu quá đỗi, Vân Vĩnh Trú không nhịn được cười khẽ thành tiếng, đôi mắt hơi cụp xuống.
Hắn hiếm khi cười nhưng khi cười rộ lên lại đẹp vô ngần, còn đẹp hơn tất cả các hoa khôi mà Sơn Hải từng bầu chọn. Vệ Hoàn lén lút liếc mắt ngắm hắn, cơn giận bay hơn phân nửa.
Có vẻ ngoài đẹp tốt thật đó, muốn giận cũng không nỡ giận cậu ấy.
Vệ Hoàn rất thận trọng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn ngập ngừng lên tiếng, “À thì, vì sao thầy biết em ở Vô Khải rồi lập tức đến tìm em hay dạ?” Cậu có cảm giác bản thân như một nhóc hamster lòng đầy sợ hãi, cầm lấy một quả trong căn phòng chất đầy banh vải nhiều màu, mở hé cửa phòng, ném quả banh ra ngoài, cuối cùng nhanh chóng đóng sầm lại.
Chờ Tiểu Kim Ô đừng bên ngoài nhặt nó.
“Khó lắm à?” Vân Vĩnh Trú sắp xếp lại hộp y tế, cạch một tiếng, đậy nắp lại, “Có lần nào mà tôi chẳng như thế đâu?”
Nói cũng phải. Quả banh này vô dụng rồi, không dùng được nữa.
“Cũng… đúng ha.” Vệ Hoàn xoắn xuýt lựa lời cho bản thân, lông mày cau chặt vào nhau, sau đó được Vân Vĩnh Trú duỗi tay đẩy giãn ra. Sức lực hơi mạnh, đẩy đến độ đầu cậu ngửa ra sau, khiến cậu phải nhanh chóng chống hai tay xuống giường mới ngồi vững được, “Nhưng em nghe ám vu cơ kia bảo lúc trước thầy từng đến đó rồi.”
Sau khi câu hỏi này được thốt ra, cậu thấy ánh mắt Vân Vĩnh Trú biến đổi rất rõ ràng, hình như có hơi không vui cho lắm, có điều chỉ nháy mắt trôi qua, hắn lại trở nên bình thường, “Cô ta nói cái là em tin à.”
“Ò, tại dáng vẻ của cô ấy trông thảm lắm luôn…” Vệ Hoàn trực tiếp bóc trần, “Cứ như thể cả thế giới này đều nợ cô ấy mấy triệu vậy. Em cảm thấy kiểu người như này sẽ không nói dối. Hơn nữa chẳng phải thoạt nhìn thầy cũng rất quen thuộc với chỗ đó sao, còn nói bản thân cũng từng rơi vào yểm cảnh nữa.”
Nói đoạn, cậu bỗng dưng dâng lên ý tưởng hóng hớt xấu xa. Đôi tay cậu đặt ra trước, bắt lấy phần đệm giường giữa cậu và Vân Vĩnh Trú, ghé đầu lại nhìn hắn, “Yểm cảnh của thầy trông như thế nào?”
Vốn dĩ cậu cho rằng hắn sẽ quay đầu đi, không thèm để ý tới mình, hoặc là trầm mặc không nói lời nào. Mấy cái đó đều là nước cờ Vân Vĩnh Trú hay dùng, nhưng Vệ Hoàn chẳng thể ngờ được, vậy mà hắn lại cúi đấu, tiến đến trước mặt Vệ Hoàn. Khoảng cách lập tức bị rút ngắn, chóp mũi hai người chỉ thiếu một xíu nữa thôi là có thể chạm vào nhau.
Cơn gió cuối hè mang theo cái nóng sắp sửa tan biến, thổi phập phồng một góc áo đồng phục sơ mi của Vệ Hoàn, để lộ ra vầng thái dương tí hon ánh sắc vàng sau lưng cậu.
Mà khoảng cách giữa cậu và vầng thái dương thật sự.
Chỉ còn thiếu một nụ hôn nơi đầu môi nữa mà thôi.
Cậu sắp bị chôn vùi trong đôi hổ phách này đây, dù là vạn năm nữa cũng chẳng thể trốn thoát.
“Đẹp lắm.” Hàng mi của Vân Vĩnh Trú cụp xuống, nhẹ giọng nói chuyện.
Bởi vì trong đó có em, tất cả đều là em.
Yết hầu Vệ Hoàn bất giác trượt lên trượt xuống, không buồn chớp mắt, cứ thể nhìn Vân Vĩnh Trú. Trái tim và cơ thể cậu bắt đầu tách rời, lý trí nói với bản thân hiện tại vẫn chưa đến lúc nhưng đôi vai lại muốn di chuyển về trước, tiếp tục nghiêng về trước, không ngừng rút gần khoảng cách.
Chỉ hôn một chút thôi.
Ngay khi lý trí sắp sửa khuất phục, chiếc nhẫn trên ngón giữa Vệ Hoàn réo vang.
Chưa có một giây phút nào mà cậu lại cảm thấy âm thanh này ầm ĩ như bây giờ, ồn đến độ tinh thần cậu mơ hồ, cơ thể vô thức nhanh chóng bật ra. Vốn dĩ đang gần trong gang tấc, lại bị đẩy trở về điểm xuất phát. Vệ Hoàn bối rối nhấn lên chiếc nhẫn trên tay, mới đầu định tắt đi, nào ngờ lại nhấn nút nhận.
Lại là Thanh Hòa.
Cậu không còn luyến tiếc điều chi nữa, xoay người đi, yếu ớt lên tiếng, “Alo, cậu làm sao đấy?”
“Gì đây? Sao trông cậu như thể tôi vừa cắt ngang chuyện tốt của cậu thế?” Trực giác của Thanh Hòa ở một số thời điểm nào đó nhạy cảm đến lạ lùng, “Chắc không phải là cậu đang làm chuyện gì đó không phù hợp với trẻ em đâu ha. Cho xem phát đê!”
Vệ Hoàn lúng túng vặn nhỏ âm lượng loa ngoài, sau đó vặn thiết bị liên lạc bên tai, quay đầu nhanh chóng ngó qua Vân Vĩnh Trú thì thấy mặt mày hắn lạnh lẽo, không nói lời nào. Cậu bèn vội vã trốn ra bên ngoài, chạy đến phòng khách rồi mới chịu lên tiếng, “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, tôi không có thời gian để lảm nhảm với cậu.”
“Lúc cậu nói ra lời này chính cậu tin được không?” Thanh Hòa hừ một tiếng, rồi nhanh chóng chuyển về chủ đề chính, “Cái đồng hồ điện tử mà cậu tìm thấy ở viện nghiên cứu 137 đợt trước, tôi đã sửa xong rồi. Nếu bây giờ cậu không có việc gì làm thì tới tổ nghiên cứu khoa học một chuyển đi. Tôi cảm thấy cậu phải tận mắt xem cái thứ này mới được.”
Quả thật là chuyện quan trọng. Vệ Hoàn ngồi trên sofa, đầu chỉ hận không thể vùi vào giữa đầu gối. Cậu vần vò mái tóc xõa tung của mình, ừ một tiếng, “Biết rồi, qua ngay đây.” Dứt lời, cậu liền tắt điện thoại.
Cứ thế cụp đuôi, ủ rũ ngồi trong chốc lát. Bỗng dưng cậu tỉnh táo lại.
Khoan cái đã.
Mới nãy suýt chút nữa cậu đã hôn Vân Vĩnh Trú á hả???
Điên hả trời.
Cậu vẫn chưa tỏ tình mà.