Vệ Hoàn bịt kín miệng, tầm mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng rơi xuống đĩa thịt được đặt ngay trước mặt mình.
“Ớ!” Cậu duỗi một tay ra, chỉ vào đĩa thịt, trừng mắt nhìn Vân Vĩnh Trú.
Vân Vĩnh Trú cong khóe môi, đôi mày hơi nhướng lên một cách cực kỳ vi diệu, dáng vẻ âm mưu đã thành công.
Vệ Hoàn thật sự có chết cũng không ngờ được, không đúng, chết đi rồi sống thêm lần nữa cũng không ngờ đến vậy mà Vân Vĩnh Trú lại làm ra loại chuyện này. Đây là cái người tự kỷ, ngoài lạnh trong nóng, quái dị năm xưa đó hả?
Vân Vĩnh Trú lại gắp thêm hai miếng thịt Ngoa Thú bỏ vào bát của Vệ Hoàn, “Không ngon à?”
“Không ngon.” Vệ Hoàn thậm chí còn không bụm miệng mình lại được, đáng nhẽ phải nói ra đáp án vốn có thế mà phản ứng đầu tiên là buột miệng nói lời trái ngược.
Nhìn Tiểu Cửu Phượng ngày trước từng dụ dỗ hắn tiến vào bẫy rập, giờ đây lại lật thuyền trong mương, Vân Vĩnh Trú bỗng có cảm giác thành tựu khó lòng giải thích. Chẳng qua hiện tại nhóc con này vẫn tưởng hắn chưa biết thân phận của cậu. Nếu không phải nhờ chuyện này thì có lẽ hắn đã hỏi nhiều thêm một câu, gậy ông đập lưng ông, trêu ngược lại cậu.
Có điều giả ngu cũng có cái thú vị của giả ngu.
Trên mặt Vân Vĩnh Trú lộ ra vẻ lạnh nhạt, không hiểu rõ tình hình hiện tại, “Thật sự không ngon à? Xem ra là ông chủ lừa tôi rồi, còn bảo đây là món đặc sản của quán nữa chứ.” Nói đoạn, hắn rút đũa về, đặt đĩa thịt nhỏ kia qua một góc bàn, “Tôi cũng không ăn.”
Đừng mà, cậu mau ăn đi. Vệ Hoàn vốn đang chờ Vân Vĩnh Trú cũng cắn câu nhưng bây giờ cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn không bị mắc lừa.
“Thầy đừng ăn.” Lại nghĩ một đằng nói một nẻo thêm lần nữa.
Vân Vĩnh Trú gật đầu, “Tôi biết.” Ý cười trên mặt hắn sắp không giấu được nữa, hắn bèn để nắm tay che trước miệng, ho khan một tiếng, “No rồi à, muốn về chưa?”
Vệ Hoàn gật mạnh đầu hai lần nhưng lúc nói ra khỏi miệng lại thành, “Không về.”
“Không về?” Vân Vĩnh Trú ngó trái ngó phải một hồi, sau đó đôi mắt trong suốt kia lại nhìn thẳng vào mặt Vệ Hoàn, “Em muốn ở lại chỗ này?”
Vệ Hoàn lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, nhưng vẫn chẳng thể nào thay đổi hiệu lực mạnh mẽ của Ngoa Thú, “Muốn.”
Ngón tay Vân Vĩnh Trú khẽ gõ lên mặt bàn, “Nhưng tôi mệt rồi, muốn về Sơn Hải nghỉ ngơi.” Dứt lời, hắn nâng mắt nhìn về phía Vệ Hoàn, đáy mắt cất chứa ý trêu đùa khó lòng phát hiện, “Em muốn quay về với tôi không?”
Tất nhiên là Vệ Hoàn muốn quay về, cậu đã không ngủ được gần hai ngày rồi, thân thể nhân loại này căn bản chịu không nổi.
Cậu gật gật đầu với vẻ mặt mong đợi nhưng khi mở miệng vẫn nói ngược lại, “Không muốn.”
Vân Vĩnh Trú nhướng mày, “Không muốn?”
Vệ Hoàn điên cuồng làm công tác tư tưởng trong đầu.
Muốn. Muốn. Muốn.
Mau trả lời muốn đi.
“Không muốn.”
Trên mặt Vân Vĩnh Trú lộ ra vẻ trầm ngâm, gật đầu. Hắn rút từ trong ví ra mấy tờ tiền giấy rồi đứng dậy, giọng điệu bình thản, hỏi thử một cậu, “Vậy một mình tôi về nhé?”
Không được, không được về một mình.
“Dạ.”
Vệ Hoàn thật sự cảm thấy mình sắp chết luôn tại chỗ. Cái tên Vân Vĩnh Trú đáng chết này, rõ ràng biết cái kia là thịt Ngoa Thú, cũng biết rõ Ngoa Thú có hiệu lực như thế nào, thế chẳng phải đang cố ý xem cậu như thằng ngốc để trêu đùa sao? Nhạt nhẽo quá đi mất.
Vân Vĩnh Trú giơ tay, làm như thể đang đùa giỡn thú cưng, “Tôi đi về thật đây?”
Vệ Hoàn sắp buông thả bản thân luôn rồi, không thể quản lý cái miệng mẻ này nổi.
“Đi đi.”
Có lẽ là do buộc phải nghĩ một đằng nói một nẻo khiến lòng cậu thấy ấm ức không thôi, rồi lại vì không muốn trả lời mà bĩu môi, ngồi yên tại chỗ nhìn hắn. Dáng vẻ bây giờ của Vệ Hoàn ở trong mắt Vân Vĩnh Trú quả thật đáng yêu muốn chết, trông chẳng khác chi một con thú non đang rất tủi thân.
Muốn ôm cậu ấy quá.
Vân Vĩnh Trú tiến lại gần vài bước, đứng bên cạnh Vệ Hoàn, vẫy tay với ông chủ, “Tính tiền.”
Trong lòng Vệ Hoàn bứt rứt kinh khủng, thoáng thấy bản thân còn nhiều mì chưa kịp ăn hết, cậu bèn cúi đầu, nhân lúc này nhai cho hết bát mì. Ông chủ hết sức phấn khởi chạy tới, nhìn Vân Vĩnh Trú đưa mấy tờ tiền có mệnh giá cao qua thì thì vội vàng đẩy lại, “Ôi chao, như này là nhiều quá rồi, không cần đưa nhiều vậy.”
“Tiền boa.” Vân Vĩnh Trú nhét tiền vào tay ông chủ, sau đó cứ thế tự nhiên duỗi tay xoa đầu Vệ Hoàn, “Em ấy rất thích ăn.”
Làm gì có.
“Đúng vậy.” Lời châm biếm trong đầu Vệ Hoàn cũng bị chuyển ngược lại, trở thành lời hùa theo Vân Vĩnh Trú.
Ông chủ cười đến độ lộ cả nếp nhăn, “Thích ăn thì nhớ đến tiếp nha, lần sau chắc chắn sẽ nấu thêm nhiều món xào cho anh trai nhỏ này.”
Vệ Hoàn thầm cười khẩy, không cần.
“Được, cảm ơn.”
Ôi, cái con Ngoa Thú chết tiệt này.
Bàn tay Vân Vĩnh Trú vẫn đặt trên đỉnh đầu Vệ Hoàn, ấm áp, lòng bàn tay khẽ khàng vuốt ve, truyền hơi ấm của mặt trời sang. Cậu gục đầu xuống như một đóa hoa bé nhỏ bị mặt trời phơi đến héo. Héo thì đúng là có hơi héo nhưng nhịp tim lại chẳng thấp hơn người khác chút nào, thình thịch thình thịch, đập nhanh vô cùng. Cậu đành quy kết cái này vào hội chứng Ngoa Thú.
Cảm giác được hắn rút tay về, nụ hoa muốn đứng thẳng dậy lại không dám.
Cậu ấy sắp đi rồi nhỉ.
Nói không chừng bây giờ đã mở kết giới rồi.
Muốn đi thì đi đi.
Cái đồ vô lương tâm, bản thân ăn no xong thì bỏ mặc mình.
Vệ Hoàn lập tức đứng bật dậy, rõ ràng đã giấu lời nói trong lòng rồi nhưng vẫn không nhịn được.
“Thầy đừng bỏ em lại.”
Vân Vĩnh Trú vốn đang quay lưng lại với cậu bỗng nghiêng đầu nhìn cậu.
Tuy rằng hắn biết những lời này chỉ là nói dối, trong lòng cậu không hề nghĩ thế, song Vân Vĩnh Trú vẫn thấy thoải mái lạ thường, nghe xong, tâm tình của hắn khá vui vẻ. Hắn đang định đáp lời thì chợt nghe thấy giọng nói của Dương Linh truyền đến từ phía sau.
“Nhân loại ngu ngốc!”
Vệ Hoàn vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đoàn người đứng đằng trước. Cậu thầm nghĩ, không ổn rồi, ai mà biết hiệu lực của Ngoa Thú kéo dài bao lâu. Mất mặt trước mặt Vân Vĩnh Trú thì thôi đi, giờ còn có nhiều người như vậy.
“Mọi người đang ăn gì dợ?” Cảnh Vân chạy đến, đẩy nhẹ cặp kính trên mũi, liếc mắt ngó nghiêng cái bàn, “Trông thịnh soạn ghê, tui bỗng thấy hơi đói bụng.” Nhìn trên bàn còn một đĩa thịt kho mới chỉ được ăn một ít, Cảnh Vân không nhịn được duỗi tay ra.
Đừng ăn mà.
“Ăn đi!” Nhưng cứ mở miệng ra là lại nói ngược, Vệ Hoàn sắp từ bỏ việc điều chỉnh.
Cảnh Vân cười hì hì, ừm một tiếng. Vệ Hoàn chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Vân nuốt thịt Ngoa Thú vào bụng. Cậu ra vẻ bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, thế mà Vân Vĩnh Trú vẫn làm bộ không biết gì hết như cũ, mặt mày vô cảm như một vị thần.
Thôi, ăn rồi cũng không gây ra chuyện gì nghiêm trọng.
Lúc này Yến Sơn Nguyệt và Thanh Hòa mới bước đến. Vệ Hoàn phát hiện biểu cảm trên mặt Thanh Hòa không đúng lắm. Anh cau mày, thoạt nhìn có vẻ hoảng hốt.
Vầy là sao đây?
Nhưng hiện tại cậu không thể nói chuyện bình thường… Vệ Hoàn ngẫm nghĩ, bỗng dưng nghĩ đến một biện pháp dẫu cho cậu cũng không chắc có thể kết nối được không. Cậu thử kết nối truyền tâm, Vân Vĩnh Trú như thể đã chờ cậu từ rất lâu rồi, chớp mắt đó đã kết nối thành công.
[Huấn luyện viên Vân, thầy giúp em hỏi Thanh Hòa với, hỏi cậu ấy bị sao vậy.]
Giọng nói biếng nhác của Vân Vĩnh Trú truyền đến.
[Vì sao lại muốn tôi hỏi?]
Cậu! Vệ Hoàn nhịn cảm giác muốn trợn trắng mắt xuống.
[Vì bây giờ em nói năng không được lưu loát cho lắm. Lúc em ăn cơm bị bỏng lưỡi, hiện tại cực kỳ cực kỳ khó chịu. Thầy hỏi giúp em một xíu đi mà.] Sau khi truyền tâm xong, Vệ Hoàn còn cố ý nhìn lướt qua Vân Vĩnh Trú, cố nặn ra một nụ cười đáng thương.
Hai tay Vân Vĩnh Trú đút vào túi đồng phục huấn luyện viên, đôi mắt có tính công kích mạnh kia nhìn Vệ Hoàn chăm chú.
[Cầu xin tôi đi.]
Cái người này thật là…
Vệ Hoàn không còn cách nào khác, thầm nghĩ dù sao truyền tâm cũng chỉ cho hai người nghe được, việc đó có mất mặt hay không cũng không quan trọng. Xin thì xin thôi, dù sao cũng chẳng phải chưa từng cầu xin người khác.
[Xin thầy đó, giúp em chuyện này đi. Thầy là người tốt bụng nhất trên thế giới này, thầy là thiên sứ! Xin thầy giúp em đi mà.]
Lúc cậu cầu xin giọng điệu cũng cực kỳ hợp tác, hoàn toàn bày ra vẻ làm nũng làm giá trị thỏa mãn trong lòng Vân Vĩnh Trú đạt đến đỉnh điểm. Kiếp trước không có cơ hội, qua đến kiếp này, hắn phát hiện bản thân rất thích bắt nạt Vệ Hoàn, cũng rất thích nhìn cậu làm nũng.
[Em định lấy gì để báo đáp tôi.]
Nghe câu đó, Vệ Hoàn suýt chút nữa đã trực tiếp nổi đóa. Chỉ có chút xíu đó thôi mà cũng cần phải báo đáp? Hồi trước Vân Vĩnh Trú có keo kiệt như vậy hả? Cậu kìm nén cảm xúc trong lòng, ôn hòa nhã nhặn đặt câu hỏi.
[Thầy muốn em báo đáp cái gì? Đều được hết, thầy cứ nói đi.]
Đầu bên kia hơi ngập ngừng.
[Ghi nợ đó đã.]
Vệ Hoàn không còn cách nào khác, chỉ có thể duy trì nụ cười mỉm. Có điều Vân Vĩnh Trú thật sự giữ chữ tín, ngay khi Thanh Hòa đến trước mặt họ thì lên tiếng, bắt chuẩn thời gian, “Thế nào rồi? Thành công không?”
Thanh Hòa ngẩng đầu, nhìn lướt qua hai người họ rồi lắc đầu.
Lắc đầu là có ý gì? Vệ Hoàn khó hiểu, dùng khuỷu tay chọt Vân Vĩnh Trú, ý bảo hắn tiếp tục hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vệ Hoàn sắp ngất xỉu tới nơi rồi, mắc gì cậu lại tìm một người có chướng ngại ngôn ngữ bẩm sinh đến để nói chuyện thay mình vậy. Sốt ruột chết mất.
Thanh Hòa còn chưa kịp lên tiếng, Dương Linh đã ngồi xuống ghế, trả lời trước, “Bà chủ Giác thử làm rồi nhưng không gọi về được.”
Không gọi về được? Vệ Hoàn cau mày, mím môi, lại chọt chọt cánh tay Vân Vĩnh Trú. Nhận được tín hiệu ngầm, Vân Vĩnh Trú máy móc đặt câu hỏi, “Tại sao không gọi về được?”
Dương Linh giành trả lời trước, “Mới đầu em còn tưởng do bà chủ Giác cố ý, lại lừa mất một bảo bối của chị Sơn Nguyệt nhà em, nhưng rồi bà ấy thử ba lần cũng không thành công.”
Bà chủ Giác là đồ đệ của ám vu cơ đời trước, nếu đến cả yêu hồn của mẹ Vân Vĩnh Trú mà cũng có thể bảo phong ấn là phong ấn ngay thì lẽ ra không thể nào không gọi được hồn phách nhân loại mới đúng.
Thanh Hòa thở dài, mày nhíu lại, “Bà ấy nói đã cố gắng hết sức rồi, tìm hồi lâu cũng chẳng tìm được hồn phách của anh ấy.” Nói đoạn, anh hít mũi, “Bảo là có hai trường hợp, thứ nhất, anh ấy chết quá lâu rồi, có lẽ hồn phách đã đi đầu thai từ sớm. Sau khi hồn phách chuyển sang kiếp khác sẽ mất đi ký ức kiếp trước, rất khó gọi về.”
Thật là thế ư? Ngay khi Vệ Hoàn muốn dùng khuỷu tay đẩy hắn lần thứ ba, Vân Vĩnh Trú đã phòng ngừa chu đáo, túm được cánh tay cậu. Bàn tay kèm chặt khuỷu tay cậu lướt thẳng xuống, trượt đến bên cổ tay, nắm thật chặt. Tự hắn lên tiếng, “Quả thật có trường hợp này xảy ra, dù sao cũng đã qua mười mấy năm rồi. Trường hợp hai thì sao?”
Nhắc đến trường hợp hai, Thanh Hòa trái lại không nói gì.
Ánh mắt Dương Linh đảo qua Thanh Hòa như thể đang dò ý, sau đó ngửa đầu lên nhìn Vân Vĩnh Trú, cuối cùng vẫn quyết định nói cho bọn hắn biết, “Bà chủ Giác nói còn một khả năng có xác suất rất nhỏ. Người mà cậu ấy muốn tìm vẫn chưa chết.” Em hơi dừng lại, “Bà ấy không có cách nào gọi hồn người sống, cũng chẳng thể tìm được vị trí của hồn phách.”
Dứt lời, em gãi nhẹ lên cổ tay Thanh Hòa, giống như đang động viên, “Đây là chuyện tốt mà, chứng tỏ rằng có khả năng anh ấy vẫn chưa chết.”
Khóe môi Thanh Hòa miễn cưỡng cong lên, “Tất nhiên là tôi hy vọng anh ấy chưa chết. So với trường hợp một tôi càng hy vọng nó rơi vào trường hợp hai. Nhưng mà…”
Dáng vẻ cố kìm nén cảm xúc của anh khiến Vệ Hoàn thấy khổ sở.
“Nhưng mà…” Giọng nói của Thanh Hòa hạ xuống, thanh âm gần như bị phiên chợ sáng ầm ĩ vùi lấp, “Bất luận là trường hợp nào, hình như tôi đều không thể tìm được anh ấy.”
Anh cúi đầu.
“Tôi muốn gặp anh ấy.”
Vệ Hoàn hơi sửng sốt. Cậu không ngờ hóa ra Thanh Hòa có thể thẳng thắn nói ra mong muốn sâu trong lòng mình như vậy. Rõ ràng anh là người miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, song đến hiện tại lại bị nhớ nhung ép đến mức không thể không nói lời thật tâm.
Yến Sơn Nguyệt mua mấy phần ăn sáng rồi bước tới, chia đồ trên tay mình cho Dương Linh, Cảnh Vân và Thanh Hòa. Vốn luôn ít nói nhưng cô cũng không nhịn được lên tiếng, “Không sao đâu, nếu anh ấy thật sự chết rồi thì dù có gọi được hồn về cũng chỉ là hồn phách còn sót lại. Nếu còn sống thì có gì phải sợ nữa, rồi cũng sẽ tìm ra.”
Thanh Hòa nhận đồ ăn trong tay cô, “Cảm ơn.” Anh cười rộ lên, “Những đau khổ mà tôi phải chịu đựng, cuối cùng cũng được đền đáp.”
Cảnh Vân đang ăn đến say mê bỗng ngẩng đầu, tỏ vẻ thắc mắc với anh, “Hở?”
Thanh Hòa thẳng thắn thành khẩn bảo, “Cho nên mới gặp được mấy người các cậu.”
Dương Linh ngoài lạnh trong nóng, hừ một tiếng, “Gặp được bản tiểu thư quả thật là may mắn của cưng~” Nói đoạn, em quay sang đối diện với Cảnh Vân, “Ăn ít thôi, lỡ ăn xong đau bụng thì lúc về tui không biết phải ăn nói với anh tui kiểu gì mất.”
Cảnh Vân nuốt thức ăn trong miệng xuống, đang định mở miệng bảo được nhưng khi lên tiếng lại thành, “Tui không đó.”
Dương Linh lập tức đứng dậy, “Sao ông dám?”
Vệ Hoàn không nhịn được nở nụ cười, xem ra hiệu lực của Ngoa Thú bắt đầu phát tác rồi.
“Tui…” Cảnh Vân hoảng hốt lo sợ, nuốt nước bọt, “Tui dám…”
“Gì cơ?” Dương Linh tức đến bật cười, “Ông biết mình đang nói gì không?”