Một tay Vân Vĩnh Trú túm lấy cổ tay Vệ Hoàn, tay còn lại vẽ kết giới. Trong nháy mắt, hai người dịch chuyển từ căn tin nhân viên trường sang một rừng cây yên ắng. Vệ Hoàn tránh thoát khỏi tay hắn, “Em không hiểu rốt cuộc thầy định làm gì mà ăn mỗi bữa cơm cũng phải hành em cho bằng được. Là do thầy cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán nên lấy em ra mua vui hở?”
Vân Vĩnh Trú tựa vào thân cây, nhìn cậu nói ào ào một hơi dài, qua hồi lâu mới thốt ra được hai chữ, “Không phải.”
“Ò, em chỉ đang thấy khó hiểu quá thôi…” Vệ Hoàn vò đầu bứt tóc, nhớ ra ngày trước Vân Vĩnh Trú là một cậu trai tự kỷ, tính cách kỳ quặc cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Vì thế với tấm lòng nhân từ, quan tâm chăm sóc người bệnh cô đơn của mình, Vệ Hoàn thành khẩn nói, “Huấn luyện Vân ơi, thầy Vân à, thầy nên giao tiếp với đồng nghiệp nhiều hơn đi ạ. Có thế thầy mới không buồn chán đến mức lấy em ra để mua vui. Ngày nào em cũng có một đống việc bận, em cũng không phải cún con để mỗi lần thầy hứng lên cái là gọi tới xoa đâu.”
“Em bận cái gì?” Vân Vĩnh Trú nhìn cậu chăm chú.
Vệ Hoàn sững sờ, nghĩ đến bản thân vẫn còn đang giấu giếm thân phận nên không khỏi ấp úng, “Cái này… không liên quan gì đến thầy.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Biểu cảm trên mặt Vân Vĩnh Trú lạnh đi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Vệ Hoàn nhìn thấy rất rõ ràng nhưng ngay khi cậu định cứu vãn thì thiết bị liên lạc của Vân Vĩnh Trú sáng lên. Sau khi hắn mở ra nghe mấy câu thì biểu tình biến đổi, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn duỗi tay vẽ kết giới, có vẻ phải rời đi ngay lập tức.
“Ơ…” Vệ Hoàn nhịn không được lên tiếng, muốn ngăn hắn lại nhưng chẳng biết phải nói sao cho phải. Trong lòng cứ thấy không thoải mái cho lắm, chẳng biết là không thoải mái vì sợ Vân Vĩnh Trú tức giận, hay là khó chịu bởi hắn cứ thế bỏ đi mà chẳng nói lấy một lời.
Nhưng Vân Vĩnh Trú nghe thấy tiếng cậu thì quay đầu lại, “Tôi có việc gấp.”
Lưng Vệ Hoàn dựa vào thân cây, cậu không nhịn được mà đập nhẹ lưng lên nó, “Hở.”
“Chúng ta giải trừ liên kết cảm giác đi.” Vân Vĩnh Trú nắm lấy tay cậu.
Bị hắn tóm lấy như vậy, Vệ Hoàn có cảm giác nhịp tim của mình dần tăng cao, như thể thứ mà hắn nắm lấy chẳng phải tay mà là trái tim cậu.
“Dạ…?” Vệ Hoàn vốn đang ngu nga ngu ngơ, bỗng dưng nhanh chóng phản ứng lại, rút tay mình về, “Không giải đâu.”
“Nhanh lên.”
“Không đó.” Vệ Hoàn đẩy hắn, “Thầy đi mau đi.”
Vân Vĩnh Trú bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cậu, “Em chịu không nổi đâu.”
Vệ Hoàn vô thức vặn ngược lại, “Chớ sao thầy không cẩn thận hơn chút, đừng khiến bản thân bị thương không được hở??”
Vừa dứt lời cậu liền phát hiện ra có gì đó sai sai.
Thịch.
Thình thịch—— thình thịch—— thình thịch.
Lời nói buột miệng thốt ra là dấu vết do kẻ trộm trái tim vụng về để lại.
Vân Vĩnh Trú cũng ngẩn người, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của hắn hơi mở to, mang theo vẻ ngạc nhiên khó lòng phát hiện.
“À gì nhỉ, ý của em là thầy để tâm một xíu. Nếu thầy bị thương thì…”
Thanh âm của Vệ Hoàn ngày càng nhỏ đi, ngày càng mất tự tin bởi trong quá trình nói thành lời, cậu ý thức được chỗ bất ổn của nó.
Nếu thầy bị thương, em sẽ đau.
Quả là một câu diễn đạt mập mờ.
“Tôi sẽ cẩn thận.” Nửa người của Vân Vĩnh Trú đã đi vào vòng kết giới. Kết giới lấp lánh yêu quang màu đỏ dần nuốt lấy hắn, chỉ chừa lại một câu.
“Chờ tôi về.”
Vòng kết giới thu nhỏ lại thành một đốm sáng rồi biến mất giữa không trung.
Rõ ràng người đã đi mất rồi nhưng Vệ Hoàn vẫn không ngừng đập vào thân cây, cứ như làm thế thì trái tim của bản thân có thể bình tĩnh lại một phần vậy.
Ai thèm đợi cậu về, thật sự coi mình là chủ nhân đấy hả.
Vệ Hoàn mím môi, thở dài một hơi, định bụng rời khỏi nơi này.
Thảm thực vật ở đây trông quen thuộc lạ thường, cứ có cảm giác đã từng nhìn thấy rồi nhưng nó cũng chẳng quá giống với ngày xưa, mà trước mắt là một tòa nhà cao tầng cậu chưa từng ghé qua. Đi chẳng được mấy bước, cậu bắt gặp hai cô nàng Hồ Điệp yêu, trong tâm trí Vệ Hoàn bỗng hiện lên một vài hình ảnh.
Nơi này có vẻ giống với khu vườn đom đóm, điểm đến của giải thưởng chuyến du ngoạn về đêm dành cho hai người mà cậu rút trúng ở lễ tế Sơn Hải hồi xưa.
Cậu lễ phép gọi hai cô nàng Hồ Điệp yêu kia để hỏi thăm về tòa nhà này.
“Đây là tòa nghiên cứu khoa học vừa được xây dựng mấy năm trước.” Đôi cánh nửa trong suốt của Hồ Điệp nhỏ khẽ đập giữa không trung, “Dạo trước chỗ này cứ bị bỏ hoang thế thôi, rất hiếm người lui tới, nhiều người còn quên luôn mật lệnh kết giới.”
Cô nàng còn lại cũng tiếp lời, “Đúng thế, đúng thế, thật ra nơi này vốn rất đẹp.”
Vệ Hoàn hỏi, “Có phải ngày trước chỗ này được gọi là khu vườn đom đóm không ạ? Nhưng nó không có đom đóm.”
Hồ Điệp nhỏ ngạc nhiên, đột ngột ghé sát vào mặt Vệ Hoàn, cọng râu trên trán suýt thì chạm vào trán cậu, “Sao cậu biết được hay vậy!”
Vệ Hoàn cười đáp, “Em nghe đồn.”
Cậu cúi đầu, nhìn mặt đất hiện tại đã bị san phẳng và lót một lớp bê tông.
Em còn biết, trước kia nơi này trồng đầy hoa Xin đừng quên tôi.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Sau mấy ngày học trên lớp liên tiếp thì lại đến hôm tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu có nhiệm vụ thực tế. Dạo gần đây, trong lòng Vệ Hoàn vẫn luôn suy tư về chuyện tổ mộ của Cửu Phượng, thế nên nói ít đi rất nhiều. Vừa lúc đang làm nhiệm vụ thực chiến, bọn họ đụng trúng một đám nhện yêu không muốn sống, trông có vẻ là nhập ma rồi chạy đến khu thương mại sầm uất, ra tay với mấy nhóc yêu quái, ăn yêu tâm của tụi nhỏ để bổ sung nguyên khí.
Nhận được tín hiệu, Vệ Hoàn mở video tình hình thực tế được gửi qua, động tác nhai kẹo cao su dừng lại.
“Lũ chán cơm thèm nhang.”
Không lâu sau, tiểu đội bảy có mặt tại hiện trường. Yến Sơn Nguyệt khống chế nhện tinh, Dương Linh khiến tay chân chúng nó nổ tung rồi chuẩn bị chạy qua cứu đám trẻ với Cảnh Vân. Nào ngờ còn chưa kịp chạy đến thì viên đạn đã vội bắn xuyên qua những trái tim tà ác kia.
Đoàng.
“Đừng! Cẩn thận làm mấy đứa nhỏ bị thương!”
Đoàng, đoàng, đoàng.
Vệ Hoàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mục tiêu, nã hết phát này đến phát khác, chẳng chút chần chừ.
Từng con yêu quái lần lượt ngã xuống, đám trẻ con trốn thoát trước mặt bọ họ, gào khóc chạy ào về hướng đám đông đang vô cùng sốt ruột.
Nhìn Vệ Hoàn ra tay vừa tàn nhẫn vừa lanh lẹ, Cảnh Vân nuốt nước bọt, “Hôm nay A Hằng bị sao vậy…”
Dương Linh khoanh tay, vẻ mặt bất mãn, “Có quỷ mới biết, headshot nhanh đến độ tui còn hổng có cơ hội kết màn luôn mà.”
Lũ điên vừa hoành hành ngang ngược trên quảng trường ban nãy lần lượt bị hạ gục. Động tác của Vệ Hoàn dứt khoát, linh hoạt, đeo khẩu súng lên lưng, trao đổi ánh mắt với Yến Sơn Nguyệt. Yến Sơn Nguyệt dùng Ngọc Tảo Kính, thu tất cả mục tiêu vào trong.
Yến Sơn Nguyệt treo chiếc gương vào bên eo mình, nói với Vệ Hoàn, “Việc cậu làm hôm nay rất nguy hiểm. May mà không có chuyện gì xảy ra nhưng lỡ như có một viên đạn gây thương tích cho bọn trẻ thì đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”
Vệ Hoàn duỗi tay điều chỉnh thiết bị liên lạc, không nói lời nào. Bản thân cậu cũng biết hôm nay mình đang xả giận. Cho dù nắm chắc 100% thì vào loại thời điểm này cũng không nên làm như vậy.
Dương Linh và Cảnh Vân phấn khởi đi ở đằng trước, bàn bạc với nhau xem lát nữa dạo ở đâu trước khi về Sơn Hải. Yêu vực được tạo thành từ rất nhiều khu vực khác nhau, mỗi khu vực đều có quyền tự trị ở một mức độ nhất định, thế nên mức độ phát triển cũng khác biệt. Có thể nói Côn Luân Hư là trung tâm kinh tế – chính trị, được mệnh danh là “Yêu Đô hạng nhất”. Tuy nhiên, ngoài Côn Luân Hư ra, cũng tồn tại rất nhiều thành thị sầm uất khác và thành phố Bất Chu mà bọn họ ghé qua lần này là một trong số đó.
Bất Chu có nền kinh tế phát triển cơ mà yêu quái thì không nhiều lắm.. Đường cái rộng thênh thang, mang lại cảm giác khoa học kỹ thuật cao nhưng hơi vắng vẻ.
Đi về trước một hồi, Yến Sơn nguyệt lại nói.
“Gần đây cậu sao vậy?”
Vệ Hoàn chẳng thể ngờ được mỹ nữ lạnh lùng này còn biết quan tâm đến người khác nữa đó. Cậu nghiêng đầu đưa mắt nhìn cô, nở nụ cười xán lạn, “Không sao cả, hôm nay tôi muốn chơi nổi thôi, không được ư? Cậu mà còn quan tâm tôi như vậy thì tôi sợ công chúa nhỏ đánh tôi mất.”
Yến Sơn Nguyệt vẫn giữ nguyên nét mặt không hiện rõ vui buồn kia, cô trực tiếp vạch trần lời nói dối của Vệ Hoàn, “Đừng vờ vịt nữa.”
“Ngày mai Yến Sơn Mạc sẽ ra hầu tòa.” Dường như cô chỉ đang thuận miệng đề cập đến vấn đề này mà thôi, sau đó lại nói tiếp, “Phải rồi, hôm nọ cậu đã đi đâu sau khi về trước vậy? Đi gặp người bạn bị anh ta nuôi nhốt của cậu à?” Lúc Cửu Vĩ ngước mắt lên, hai nốt ruồi đối xứng nằm gần khóe mắt trong trở nên cực kỳ bắt mắt. Những nốt ruồi kiểu vậy nếu nằm trên mặt kẻ khác ắt hẳn sẽ trông vô cùng gợi cảm nhưng khi nó nằm trên mặt Yến Sơn Nguyệt lại càng thêm đặc biệt. Giữa hương sắc lạnh lùng, mạnh mẽ bỗng hòa lẫn nét biếng nhác.
“Cậu biết rồi mà còn hỏi.” Vệ Hoàn bẻ khớp tay, chẳng buồn giả vờ nữa, “Muốn đập chết thằng chó kia thật sự.”
Yến Sơn Nguyệt lắc đầu, bước chân không nhanh không chậm, “Giữ anh ta lại đó, vẫn còn có ích.”
Lời nói của cô ẩn chứa hàm ý.
“Cái tên ăn chơi kia thì được tích sự gì?”
Cửu Vĩ chẳng vội trả lời câu hỏi này của cậu, trái lại còn chuyển chủ đề, “Cậu có biết trận phản kích bất ngờ tấn công vào yêu vực do nhân loại khởi xướng vào bảy năm trước không?”
Vệ Hoàn hoảng sợ, không nói được lời nào.
“À, tôi quên mất, khi đó chắc cậu vẫn còn nhỏ xíu, tầm mười tuổi nhỉ? Hay mười một tuổi?” Cô nhìn Vệ Hoàn, nở nụ cười, “Hồi đấy tôi cũng chưa lớn, nhưng tôi nhớ được rất nhiều chuyện.”
Giọng điệu của cô chậm rãi, đôi mắt nhìn chăm chú vào bóng hình cách đó không xa, “Ví dụ như bố của Dương Linh hy sinh vì nhiệm vụ.”
Vệ Hoàn dừng bước chân nhưng Cửu Vĩ vẫn còn tiếp tục.
“Và cả nhân vật nổi tiếng ở Sơn Hải năm đó, người đã nhiều lần thay tôi dạy dỗ hai ông anh trai phá của kia, Vệ Cửu.”
Dứt lời, cô cũng đứng lại, quay đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt Vệ Hoàn.
“Cậu biết anh ấy không?”
Vệ Hoàn nâng mắt, đối diện với ánh mắt hờ hững của cô, cánh môi cậu khẽ nhếch, “Biết.” Nói đoạn, cậu cười rộ lên, “Chẳng phải lần trước Dương Linh đã hỏi rồi ư? Anh ấy là thần tượng của tôi mà.”
Cửu Vĩ chậm rãi gật đầu. Hai người lại tiếp tục sóng vai, cô nói tiếp, “Tôi vẫn luôn thấy cái chết của anh ấy rất kỳ lạ, giống như có người nào đó bí mật đẩy anh ấy một phát vậy. Có lẽ do tính tôi vốn đa nghi, nhưng tôi nhớ sau khi anh ấy mất không lâu, có rất nhiều người tìm thi thể của anh ấy. Vào thời điểm đó, bảng tin liên tục đưa tin rằng nhân loại đang tìm, yêu quái cũng tìm.” Dứt lời, cô cười khẽ, “Ngay cả người chú họ kinh doanh ngầm kia của tôi cũng cực kỳ để ý xem thi thể của Vệ Cửu ở đâu.”
Hai chữ “cực kỳ” được cô nhấn rất mạnh. Nghe ra lời ám chỉ của cô, Vệ Hoàn ngạc nhiên.
Quả nhiên chuyện này có liên quan đến gia tộc Cửu Vĩ.
Chẳng nhẽ năm đó thi thể của cậu thật sự bị Yến Bình bán cho viện nghiên cứu 137? Thế nên yêu khôi bây giờ…
“Chẳng qua có hơi đáng tiếc.”
Yến Sơn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng rồi mới nói tiếp, “Hình như chú ta vẫn không tìm được. Vì vậy mỗi lần chú ấy tới nhà tôi đề cập đến vụ kia là lại trở nên rất cáu kỉnh.” Đôi mắt hồ ly của cô liếc nhìn Vệ Hoàn, giọng điệu hiếm khi mang theo vẻ nghịch ngợm của một thiếu nữ, “Có lẽ chú ấy thật sự để vuột mất một vụ làm ăn lớn.”
Vẫn không tìm được…
Vậy thi thể đang ở đâu?
Cậu có nên tin lời Yến Sơn Nguyệt hay không.
“Thế ý cậu muốn nói là…” Vệ Hoàn lên tiếng, “giữ tên ăn chơi kia lại để còn tìm ra sự thật của bảy năm trước?” Nói xong, chính cậu cũng tự bật cười, “Có điều tôi không rõ lắm, chuyện này ảnh hưởng gì đến cậu? Cậu thân với Cửu Phượng của bảy năm trước lắm à? Anh ta chết ra sao cũng đâu liên quan gì tới đại tiểu thư đây? Cậu như này khác gì chìa khuỷu tay ra ngoài?”
“Thật ra thì cái chết của anh ấy chẳng liên quan gì đến tôi cả nhưng sự thật lại rất quan trọng với tôi.” Tầm mắt Yến Sơn Nguyệt chuyển từ ánh chiều tà đang buông xuống cách đó không xa qua người Vệ Hoàn, cô nói thẳng và trực tiếp, không chút giả vờ, “Nó mang tính chất quyết định cho việc tôi có thể lật đổ thế lực của gia tộc hay không.”
Ra là vậy.
Sinh ra và lớn lên trong một gia tộc lớn và phức tạp, thế lực của dòng chính và dòng phụ không ngừng đối đầu và chồng chéo lên nhau tựa như những sợi dây leo quấn bện vào nhau. Mà Yến Sơn Nguyệt vốn không được gia tộc coi trọng, thậm chí còn bị chèn ép, bị trói chặt và mắc kẹt bên trong đó, chẳng có bất kỳ một tia hy vọng nào để trốn thoát.
Trừ khi chặt đứt những sợi dây leo này thì mới có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.
“Vậy nên bạn cậu có muốn tiếp tục báo thù không?” Yến Sơn Nguyệt nhướng mày, hình như đang muốn ám chỉ mục đích của mọi người là như nhau.
Vệ Hoàn duỗi người, “Nhắc đến vụ này thì có vẻ so với việc báo thù, cậu ấy càng hứng thú với một chuyện khác hơn…” Bỗng dưng cậu nghĩ ra điều gì đó, “À phải rồi sếp, tôi muốn hỏi cậu chuyện này. Cậu biết yêu vu không?”
Yến Sơn Nguyệt thoáng sững sờ, “Cậu hỏi cái này làm gì?
“Ông bạn kia nhờ tôi hỏi thăm giùm. Cậu ấy muốn biết cách để chiêu hồn nhân loại.” Một chiếc xe phóng nhanh qua, mang theo gió thổi tóc trên trán Vệ Hoàn phập phồng, “Nhưng dường như loại thuật pháp chiêu hồn này chỉ có yêu vu mới có thể làm được.”
“Đúng là tôi có biết đấy.” Khóe môi Yến Sơn Nguyệt nhếch lên, “Nhưng nếu tôi nói cho cậu thì thành ra cậu nợ tôi hai yêu cầu rồi.”