Biết thêm về một thân phận khác của Vân Vĩnh Trú không phải là trọng tâm mà Vệ Hoàn suy xét. Nhiều năm qua, tổ chức Rebel vẫn luôn ẩn núp trong tối, vậy mà vào thời điểm mấu chốt này lại cởi bỏ mặt nạ, đối mặt với dân chúng Yêu Vực và Phàm Châu, tất nhiên không chỉ đơn giản là để lật đổ Vân Đình.
Ngay từ lúc đầu, bọn họ đã biết Vân Đình cũng chỉ là một thế lực trong trận đấu mà thôi, thậm chí còn là bên đứng ngoài sáng. So với Vân Đình, bên thế lực còn lại càng thêm gian xảo hơn, ẩn nấp rất kỹ càng.
Vệ Hoàn nói với Vân Vĩnh Trú, “Anh chờ đến tận đêm trước ngày tổng tuyển cử mới công bố những vụ việc kia là vì đang đợi thế lực âm thầm chống đối Vân Đình lộ diện nhỉ.”
Vân Vĩnh Trú không phủ nhận, hắn biết Vệ Hoàn sẽ đoán được, “Đúng thế. Cho dù kẻ âm mưu có thận trọng đến đầu thì khi đối mặt với thắng lợi chỉ còn cách một bước, đều sẽ không kìm nén được sự vui sướng của mình. Hắn ta cho rằng mình là ngư ông, còn Vân Đình và Rebel là cò và trai đấu nhau đến vỡ đầu chảy máu.”
Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười, “Nên hắn ta xuất hiện để thu lưới.”
Vệ Hoàn âm thầm hít sâu một hơi trong lòng, tâm tư của Vân Vĩnh Trú còn sâu xa hơn những gì cậu tưởng tượng. Dù bản thân có nghĩ đến trường hợp này thì e rằng cũng chẳng cách nào làm đến mức như hắn. Vậy mà với một nước cờ trai cò đánh nhau, hắn đã có thể xác định rõ ràng bên thế lực còn lại nằm ở đâu.
Chỉ là cậu không muốn tin.
Vệ Hoàn cười khổ, “Không ngờ, tìm kiếm đến cuối cùng, phe âm thầm tranh quyền đoạt thế với Vân Đình thế mà lại là Sơn Hải đã giữ vững thế trung lập mấy trăm năm.”
Vân Vĩnh Trú gật đầu, “Rất mâu thuẫn nhỉ. Ngoài ý muốn nhưng cũng nằm trong dự liệu.”
Ngay khi Sơn Hải đứng sang một bên trong cuộc tổng tuyển cử, hoàn toàn đối đầu với quân đội Chính phủ dưới danh nghĩa bảo vệ người biểu tình, Vệ Hoàn cũng đã hiểu ra. Lợi ích che mắt, bước đi này của Sơn Hải thật sự quá nóng vội. Nếu không phải vì cảm thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, kẻ chủ mưu ghê gớm kia chỉ cần suy nghĩ cẩn thận thêm một chút là có thể đoán được Vân Đình chắc chắn phải rơi đài. Mà quân đội Chính phủ đã thay đổi nhà cầm quyền tất nhiên sẽ không đối đầu với dân biểu tình, nên vốn dĩ chẳng cần Sơn Hải ra mặt.
Tóm lại là đã để lộ sơ hở.
Vân Vĩnh Trú thản nhiên nói, “Mâu thuẫn giữa Sơn Hải và quân đội Chính phủ vẫn luôn tồn tại. Nếu sớm hơn một chút thì có lẽ anh sẽ không hoàn toàn chắc chắn, mà chỉ cảm thấy do tư tưởng của Sơn Hải và quân đội Chính phủ trái ngược. Nhưng thời điểm này thật sự quá trùng hợp, cũng quá bất cẩn, cách giải thích duy nhất là kẻ giật dây đằng sau không thể thể kìm nén tâm tư của mình được nữa rồi.”
Quân đội Chuẩn bị chiến đấu đứng ra vào lúc này rõ ràng là để cướp lấy sự ủng hộ từ dân chúng, làm bước đệm cho việc thay thế Liên bang Yêu Vực sau này của ông ta. Dẫu sao với danh tiếng và địa vị của Sơn Hải, giành được lòng dân chẳng khó xíu nào. Bọn họ cẩn thận từng li từng tí như thế là vì muốn có danh nghĩa và tư cách để đi thẳng ngồi ngay mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vệ Hoàn bỗng dưng phát hiện ra gì đó. Cậu nhíu mày nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, “Có khi nào… thật ra vụ yêu khôi cũng là…”
Nghe cậu nói thế, Vân Vĩnh Trú cũng chợt hiểu ra, cười lạnh một tiếng, “Ván cờ lớn ghê nhỉ.”
Quả là một ván cờ lớn.
Vân Đình chẳng qua chỉ là kẻ dung túng cho kế hoạch yêu khôi, còn người thực hiện chân chính là thủ lĩnh của phái Cấp tiến Tống Thành Khang, nhưng trên danh nghĩa ông ta đã chết, phải có người liên tục giúp đỡ cho ông ta. Song, lúc trước dù có thế nào Vệ Hoàn cũng chẳng thể ngờ được kẻ đứng sau ủng hộ ông ta lại là Sơn Hải. Bọn họ chế tạo ra yêu khôi, để yêu khôi tấn công Phàm Châu và Yêu Vực, khiến cho Vân Đình có ảo giác rằng mình có thể tiến hành thực dân hóa quân sự Phàm Châu. Để rồi ngay khi ông bị lợi ích che mờ tâm trí, Sơn Hải sẽ nhân danh chính nghĩa dũng cảm đứng ra, giành được sự tung hô ở khắp nơi.
Hóa ra bọn họ đã lún sâu vào một cái bẫy liên hoàn từ rất lâu rồi.
“Anh đã nghi ngờ nội bộ Sơn Hải có vấn đề từ sớm.” Vân Vĩnh Trú nói, “Nhưng em phải biết rằng, bất kể hắn ta là ai thì mỗi một bước mà hắn ta đi đều không thể bắt bẻ được. Cho dù hiện tại hắn ta để Sơn Hải ra mặt thì tất cả sinh viên và quân Chuẩn bị chiến đấu đều cảm thấy vẻ vang, cảm thấy họ đang làm việc chính nghĩa. Đây mới là thứ đáng sợ nhất.”
Lời này giống như một chậu nước lạnh tạt xuống đầu.
“Anh nói đúng.” Vệ Hoàn vịn dây treo xích đu, “Bây giờ em còn phải vờ như không biết gì cả, nếu không chẳng khác gì dâng đầu người, tự mình đâm vào họng súng.” Cậu cụp mắt xuống tự hỏi, “Có điều ở đây thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ. Đầu tiên là thân phận của em. Em cảm giác như thể hắn ta cố tình nhìn em trở về, nhìn em lần lượt tìm lại những thứ thuộc về em. Vì sao vậy, kỳ lạ lắm luôn đó, hắn ta nên muốn em chết mới phải chứ? Mấy năm trước hắn đã đẩy nỗi hận diệt tộc trừ yêu sư lên đầu gia tộc Cửu Phượng, trông ngóng trừ yêu sư báo thù bọn em thì sao bây giờ lại…”
Vân Vĩnh Trú trầm ngâm một lát, “Cái chết của em cũng có rất nhiều điều đáng ngờ. Đầu tiên là những bằng chứng và cả động cơ giết hại và vu oan em nữa.”
“Đúng nhỉ. So với lợi ích thì em cũng chỉ là một yêu quái thôi mà, vì sao cứ phải là em. Giết em, hắn ta nhận được lợi ích gì…” Vệ Hoàn chìm sâu trong sự hoang mang. Vân Vĩnh Trú bước tới nắm lấy tay cậu, khẽ xoa, “Ít nhất cuối cùng chúng ta không phải chịu cảnh địch trong tối, ta ngoài sáng nữa.”
Vệ Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn. Bỗng nhiên cậu nhớ mẹ của Cảnh Vân từng nói rằng cậu cần phải tìm được bằng chứng chứng minh mình vô tội. Nếu không có chứng cứ, bọn họ chỉ có thể lấy trứng chọi đá.
Cậu nắm tay Vân Vĩnh Trú, “Em cần về nhà một chuyến.”
Hai người cùng đến Bắc Cực Thiên Quỹ. Trên đường tới dinh thự Cửu Phượng, bọn họ gặp được rất nhiều Yêu tộc biểu tình vẫn còn diễu hành. Vụ việc của Vân Đình khiến bọn họ thất vọng hoàn toàn với toàn bộ hệ thống Liên bang Yêu Vực. Trong mắt bọn họ, đổi một chính trị gia trẻ tuổi khác lên chẳng qua chỉ là trị ngọn chứ chẳng thể trị gốc, còn thứ bọn họ muốn là diệt cỏ tận gốc, là nhổ sạch gốc rễ chính quyền gian ác.
Nhưng lựa chọn bày ra trước mắt bọn họ không nhiều, thế nên có thể nói Sơn Hải vẫn luôn nỗ lực hết mình duy trì hòa bình cho Yêu Vực là lựa chọn thích hợp nhất. Thậm chí xuất hiện người diễu hành giơ cờ Sơn Hải, hô vang khẩu hiệu của trường Sơn Hải.
Không phá vỡ thì không xây lại được, lòng nhân từ bất khả chiến bại.
Thật mỉa mai làm sao.
Vệ Hoàn yêu trường học cũ của mình tha thiết hơn bất kỳ ai, cũng chân thành yêu mến thiên đường tự do rộng lớn này. Vì vậy so với những người khác, cậu càng không cho phép Sơn Hải biến thành vật hi sinh của quyền lực. Cậu siết chặt nắm tay, lướt ngang qua những người biểu tình chẳng rõ tình hình, trầm mặc bước tới trước cổng nhà mình.
Vân Vĩnh Trú biết hiện thực này quá tàn khốc. Hắn nhất thời không biết nói gì cho phải, bởi hắn biết rõ trong lòng Vệ Hoàn Sơn Hải quan trọng nhường nào, song hắn cũng không có cách nào khác.
Vệ Hoàn ra vẻ ung dung nói với Vân Vĩnh Trú, “Hầy, đều do tổ tiên hăng hái phấn đấu quá nên nhà em lớn quá chừng, muốn tìm cũng không dễ dàng gì. Tụi mình chia nhau ra hành động đi, anh tìm phía Tây, em tìm phía Đông, giữ liên lạc bằng truyền tâm nhé?”
“Ừm.” Vân Vĩnh Trú giơ tay khẽ xoa đầu cậu. Vệ Hoàn nắm lấy tay hắn kéo đến bên môi mình hôn chụt một phát, sau đó kéo ra lắc lắc mấy cái, rồi lại tập kích bất ngờ hôn lên khóe môi Vân Vĩnh Trú, “Cảm ơn.”
Vân Vĩnh Trú không muốn nghe cậu nói mấy lời này nhưng biểu hiện không vui chỉ vừa hiện lên một chút đã bị một câu nói của Vệ Hoàn đẩy ngược trở về, “Tiểu Cửu Phượng không có gì để báo đáp, đành lấy thân để trả nợ vậy.”
Đúng là không có cách gì với cậu cả.
Sau khi tách khỏi Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn ngẫm nghĩ rồi quyết định đến phòng sách của bố trước. Tuy bố là quân nhân nhưng thích đọc sách từ nhỏ, lúc rảnh rỗi còn hay luyện chữ, luyện ra chữ viết cực đẹp. Cậu lên lầu, quẹo trái, đi đến cuối đường, mở cánh cửa đã phủ bụi nhiều năm.