Edit: iwky + Sausugar
Mua áo tắm chậm trễ không ít thời gian, ăn cơm trưa cũng thật đơn giản.
Khi đến bể bơi, huấn luyện viên đã điểm danh, Trình Nhạc cười tinh nghịch rồi chạy xa mà không hề nhắc đến việc Dư Trừ đi học cùng cô.
Dư Trừ có điểm mờ mịt: “Lớp học bơi này có nhiều người như vậy? Em vào học cũng không ổn lắm đâu.”
Trình Khuynh cũng ngoài ý muốn, từ lâu cô đã không thể hiểu được suy nghĩ quái đản của cô em gái tuổi teen, cô lắc đầu: “Quên đi, mặc kệ nó. Có tôi ở đây, em có thể xuống nước chơi một chút.”
Dư Trừ: “Em hơi sợ nước.”
Trình Khuynh: “Không sao, tôi dạy em.”
Dư Trừ sợ nước, nhưng cô vẫn luôn muốn học bơi, nghe Trình Khuynh nói như vậy, cô cảm động: “Vậy em đi thay đồ bơi.”
Trình Khuynh ừ một tiếng: “Lại đây, thay ở bên này.”
Cô ấy thường xuyên đến đây bơi lội, có thẻ VIP và phòng thay đồ riêng.
Dư Trừ theo cô ấy vào phòng thay đồ, vô cớ có chút hồi hộp.
Nhưng dù gì thứ nên xem không nên xem đều đã xem cả rồi, cho nên cũng không có gì to tát.
Trình Khuynh chuẩn bị thay quần áo, cô xoay người, cũng bắt đầu thay quần áo.
Vừa cởi áo khoác ra, cô sững sờ một lúc.
Trong phòng có một chiếc gương cao từ trần đến sàn, vừa lúc có thể nhìn thấy khung cảnh phía sau…
Đường cong rõ ràng cùng với làn da tuyết trắng.
Dư Trừ không dám nhìn xa hơn, chớp mắt hai lần, nhanh chóng thay quần áo.
Có thể là do cô quá sốt ruột, nhất thời không chú ý khi cởi quần áo, rất nhanh liền phát sinh một chuyện xấu hổ… Hình như tóc cô bị mắc vào cúc áo lót và không thể lấy ra được.
Trình Khuynh không xoay người, đã thay xong quần áo: “Em thay xong chưa?”
“Chưa ạ… E-Em có một chút vấn đề.”
“Sao thế?”
Trình Khuynh xoay người, liếc mắt liền có thể thấy được cô ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Đừng cử động, để tôi giúp em.”
“Vâng…”
Dư Trừ vô thức nín thở, không dám nói nữa.
Nhưng càng im lặng, cảm giác chạm vào lưng càng rõ ràng, đầu ngón tay có chút vết chai chạm nhẹ, vừa ấm áp vừa dịu dàng, khiến người ta rùng mình một cái, thân thể không thể khống chế được mà trở nên cứng đờ.
Không khí như đang ngưng kết thành hổ phách khiến cô không thở nổi.
Trình Khuynh kiên nhẫn gỡ tóc ra khỏi cúc áo.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng cử động, đôi mắt thỉnh thoảng lại cụp xuống, rơi lên tấm lưng gầy gò trắng như tuyết rồi lại thu hồi.
Cũng không phải không nhận ra sự căng thẳng của cô, Trình Khuynh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chiếc cổ trắng nõn thon gọn ẩn trong mái tóc đen, hơi ngửa về phía sau, phác họa một vòng cung xinh đẹp mong manh.
“Được rồi.”
“Vâng… Em cảm ơn.”
Đưa lưng về phía cô ấy với một tay che trước ngực, tay kia cởi áo lót xuống, sau đó nhặt bộ đồ bơi lên mặc vào, ngay cả tóc cũng rối bù.
“Quay lại đây.”
“Dạ?”
Trình Khuynh không nói gì, chỉ lấy sợi tóc bị ép vào xương quai xanh của cô ra: “Được rồi, đi thôi.”
Dư Trừ hít sâu hai hơi: “Vâng, em tới ngay.”
Cuối cùng cũng ra khỏi không gian nhỏ hẹp, Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm, đứng tắm dưới vòi hoa sen một lúc để tạm thời thích ứng với nhiệt độ nước.
Trình Khuynh lao thẳng xuống nước, ngoi lên gọi cô từ trong nước: “Xuống đi, đừng sợ, tôi sẽ bắt được em.”
Vẻ mặt Dư Trừ có chút xấu hổ: “Chị bơi trước đi, em ngồi trên bờ một lát cho quen.”
Thấy cô sợ nước như vậy, Trình Khuynh cũng không ép buộc cô: “Vậy tôi bơi cho ấm người trước.”
Khi Trình Khuynh bơi đi, Dư Trừ nắm lấy lan can trên bờ, đi xuống từng bước một. Cô không dám đi xa nên bám chặt vào lan can không buông.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra mình đã quên kính bơi.
Vừa rồi xấu hổ quá, cô không nghĩ tới, ngay cả Trình Khuynh cũng không để ý tới.
Dư Trừ lại lên bờ, ôm cánh tay, quay lại phòng thay đồ để lấy kính bơi.
Khi quay lại bể bơi, cô đã không thấy bóng dáng Trình Khuynh đâu.