Edit: iwky + Sâu Sugar
Đêm khuya tĩnh lặng.
Trình Khuynh làm xong việc, cầm laptop từ thư phòng trở về phòng ngủ.
Cô thường trả lời email vào đêm khuya, ngồi ở đầu giường trả lời xong email và theo thói quen lại xem nhật ký công việc thêm nửa giờ.
Khi vào trạng thái làm việc, cô thường không chú ý đến mọi thứ xung quanh vì quá tập trung, nhưng tối nay có chút khác biệt.
Cô không quên trong phòng mình còn có một người khác – cô đã sống một mình lâu năm, rất nhạy cảm với tiếng thở không phải của mình.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tóc cọ vào ga trải giường, có lẽ là vì Dư Trừ không ngủ, hơi trở mình, động tĩnh rất nhỏ nhưng Trình Khuynh vẫn nghe được.
Nửa giờ trước điện thoại khẩn cấp vang lên, Trình Khuynh chưa kịp nói chuyện, Dư Trừ đã lùi lại, kêu cô nghe điện thoại.
— Cô ấy luôn chú ý kiềm chế cảm xúc của mình, lễ phép mà có chừng mực, nhưng cô ấy lại quá có chừng mực.
Cô ấy đã nói thế, Trình Khuynh cũng không nói gì nữa, nghe điện thoại xong liền đứng dậy đi vào thư phòng tiếp tục công việc còn dang dở.
Trở lại suy nghĩ của mình, Trình Khuynh đặt máy tính xuống.
Hơi thở bên cạnh dần dần trở nên bình tĩnh hơn, Trình Khuynh nghiêng người, lặng lẽ nhìn Dư Trừ.
Cô gái dưới ánh đèn đang ngủ say, gương mặt trắng nõn và nụ cười dịu dàng đọng trên khóe môi.
Cảnh tượng này khiến Trình Khuynh nhớ tới bộ phim có tên《 Bạch Hà mộng thuyền 》, từ này dùng để miêu tả một người đang ngủ ngon lành và không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, đó là từ thích hợp nhất vào lúc này.
Ánh mắt Trình Khuynh nấn ná thêm một lúc nữa, cô cúi người nhìn cô ấy.
Khuôn mặt ngủ dưới ánh đèn rất nhu hòa.
Dư Trừ là một cô gái có tâm tính đơn giản với đôi mắt đen trong sáng thuần khiết khiến người ta khó mà ghét được.
Hơn nữa cô ấy có tính tình tốt, thích cười, có chừng mực, ngoại trừ đôi lúc thích giấu giếm chuyện gì đó quá nhiều trong lòng thì tính cách của cô ấy hầu như không có gì khiến người khác chán ghét.
Trình Khuynh đặt tay Dư Trừ vào lại trong chăn, kéo lại chăn cho cô ấy.
Người bên cạnh dường như theo bản năng mà tiến lại gần, hai ba giây sau, Dư Trừ mở mắt ra, rõ ràng vẫn còn mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, như thể vừa tỉnh dậy giữa chừng: “Cô Trình, em có làm phiền chị không ạ?”
Làm cô ấy gác lại công việc, để cô ấy phải tới đón cô vào đêm mưa, khiến cô ấy phải trả lời cuộc gọi công việc vào đêm khuya.
Trình Khuynh lắc đầu: “Không. Nếu có phiền toái, tôi sẽ nói thẳng.”
Dư Trừ dùng sức chớp mắt, chống lại cơn buồn ngủ, giọng nói trở nên mơ hồ: “Thật ạ?”
Trình Khuynh: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Ngủ đi.”
Dư Trừ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng lại quá mệt.
Cô đưa tay lên xoa mặt, cố gắng đánh thức bản thân bằng động tác này.
Cô liếc nhìn Trình Khuynh rồi lại thu hồi ánh mắt, lặp lại điều này nhiều lần cho đến khi bị Trình Khuynh phát hiện.
“Em cứ nhìn tôi làm gì?”
“…Dạ, không có gì.”
Trong giọng Dư Trừ không có chút tự tin nào, cô dùng sức xoa xoa mặt: “Không có việc gì. Chỉ là…”
Trình Khuynh nhìn cô, thấy cô muốn nhìn mình nhưng lại không dám, dần dần hiểu ra: “Hôn chúc ngủ ngon phải không? Được rồi.”
Dư Trừ sửng sốt, tròn mắt: “Cái, cái gì ạ?”
Một cái bóng cúi xuống, dừng ở trên trán cô, xúc cảm nhẹ nhàng mềm mại.
Cô nghe thấy Trình Khuynh nói: “Ngủ sớm đi.”
Dư Trừ nhanh chóng xoay người, quay mặt vào tường.
Thôi xong… Bây giờ cô có vẻ đỡ buồn ngủ hơn rồi.
Dư Trừ nhịn không được giơ tay lên, chạm vào chỗ môi cô ấy hôn vào, sau đó lập tức thu lại.
Đầu óc vốn đã choáng váng lại phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề, vừa rồi thật sự là nụ hôn chúc ngủ ngon sao?
Cho đến khi cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cô không thể cưỡng lại được rồi chìm vào giấc ngủ.
*
Sáng hôm sau, Dư Trừ bị đánh thức bởi tiếng gọi của Trình Khuynh.
“Dư Trừ?”
Dư Trừ nỗ lực mở mắt ra, cố gắng chống lại cảm giác mệt mỏi không thể giải thích được, nhưng vẫn không quên mỉm cười chào hỏi: “Cô Trình, chào buổi sáng.”
Một bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên trán cô, nhẹ nhàng chạm vào: “Em sốt rồi.”
Dư Trừ nói rất chậm, giọng khàn khàn: “Vâng… Không sao ạ. Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Mấy ngày nay cô vẫn luôn cảm thấy buồn ngủ, có thể là do chuyển mùa thời tiết thay đổi quá lớn, lại ở bờ biển trúng gió, khả năng miễn dịch của cơ thể cô vốn đã không tốt, bị cảm lạnh cũng không hề lạ.
Nhưng bị sốt không dễ chịu chút nào, cô cứ cảm thấy đầu óc mình như đang bị thiêu cháy.
Nhưng cô vẫn nhớ đây là nhà của Trình Khuynh, cố gắng ngồi dậy: “Lát nữa em sẽ về ký túc xá…”
Trình Khuynh đè cô lại: “Ở lại đây, đừng lộn xộn.”
Cô ấy mang một chiếc khăn ướt tiến vào, nhẹ nhàng vắt ra, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng những nếp nhăn của chiếc khăn rồi đắp lên trán Dư Trừ.
Mí mắt nhất thời nặng trĩu, Dư Trừ không khống chế được mà nhắm mắt lại.
Cô ngủ rồi.
Lúc tỉnh lại đã là 4 giờ.
Dư Trừ đột nhiên bị cơn đói đánh thức, khi tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thơm của cơm trắng, khiến cô càng đói hơn.
Vừa lúc Trình Khuynh mở cửa đi vào, đứng ở cửa nhìn cô: “Em tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”
“Vâng, em tỉnh vì đói ạ…”
Dư Trừ ngồi trên giường, vẫn còn ngơ ngác, hai giây sau, cô che mặt lại nói: “Chị đừng nhìn em.”
Ngủ cả ngày, tóc tai rối bù, còn chưa kịp chải chuốt, khó coi chết đi được.
Khóe môi Trình Khuynh hơi cong: “Tôi không chỉ nhìn mà còn chụp ảnh.”
“Gì cơ?”
Dư Trừ buông tay ra, đôi mắt đen nhánh tràn đầy khiếp sợ, đôi môi mấp máy.
A a a sao cô Trình lại làm như vậy?!
Trình Khuynh thấy tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều nên xoay người bước ra ngoài: “Mau dậy ra ngoài ăn cơm nào.”
Dư Trừ lập tức quên mất chuyện khác, mang dép lê đuổi theo ra ngoài: “Cô Trình, Cô Trình, cho em xem ảnh chụp được không?”
Trình Khuynh không đáp ứng: “Em rửa mặt trước đi, bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều mới cả.”
Lần này đến đây quá đột ngột nên Dư Trừ quên mang theo đồ vệ sinh cá nhân, Trình Khuynh đã đưa đồ vệ sinh cá nhân hoàn toàn mới cho cô.
Dư Trừ đang bóp kem đánh răng, nghĩ đến nữ sinh kia sống ở nhà Trình Khuynh, bỗng nhiên bắt đầu ngẩn ra.
Không được… Đừng nghĩ tới nữa, chuyện này không liên quan tới cô, cô không nên hỏi.
Trình Khuynh đang sửa hoa lá trong phòng khách, đưa cho cô một cái dây cột tóc.
Dư Trừ nhìn dây cột tóc màu xanh hồng, hạ giọng: “Cái này là của chị ạ?”
Hay là… Của nữ sinh lúc trước?