Video cuối cùng được quay ở bãi biển.
Một quận thuộc địa phận Vĩnh Châu nằm gần biển, đang phát triển du lịch, cần quay video quảng cáo.
Trên bãi cát vàng có gió biển nhẹ nhàng, cô gái mặc váy dây trắng vén váy lên, sóng vỗ vào bắp chân thon thả, cô quay đầu mỉm cười, ôm mái tóc tung bay trong gió, cảm giác thật tinh khiết bình yên.
“Cắt!”
Dư Trừ dừng lại, không nhịn được mà ôm lấy cánh tay mình.
Lúc này trong nước vẫn còn hơi lạnh, cô vén váy nhanh chóng quay vào bờ. Nhận lấy chiếc khăn dày, cô cúi xuống lau khô chân rồi mặc áo khoác vào.
Tần Phàm bưng ly trà sữa tới: “Tiểu Trừ, sau này em còn thời gian không? Đường đạo rất hài lòng về em, em muốn gia hạn hợp đồng chứ?”
“Cám ơn Tần tỷ, em không uống trà sữa.” Dư Trừ không nhận trà sữa, “Em muốn suy nghĩ thêm về việc gia hạn hợp đồng, sẽ trả lời chị sau ạ.”
“Được rồi, không vội. Gần đây em có rảnh không?”
“Vâng, sao ạ?”
Tần Phàm khe khẽ thở dài: “Cái cô bé vô tâm này, trước kia chẳng phải em nói sẽ mời tỷ tỷ ăn cơm sao, đến giờ vẫn chưa thấy thực hiện gì cả.”
Lúc này Dư Trừ mới nhớ ra: “À… Xin lỗi, gần đây em bận quá, khi nào Tần tỷ rảnh em sẽ mời chị bữa tối ạ.”
Lần đó cô từ chối quay video áo tắm cũng nhờ Tần Phàm lên tiếng giúp cô, sau đó trong lúc quay phim ở biệt thự, Tần Phàm cũng cho cô thêm vài cảnh, khi ấy cô từng cười nói muốn đãi Tần Phàm ăn cơm.
“Bất cứ khi nào em rảnh, cứ nhắn vào WeChat nhé.”
“Dạ vâng.”
Tần Phàm cười tủm tỉm nhìn cô.
Bé thỏ trắng ngốc nghếch này. Nếu không nắm bắt thời cơ thì sau khi quay video xong có khi không thể gặp lại em ấy nữa.
Sau khi quay xong video cuối cùng, Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đường đạo nói là tất cả nhân viên sẽ dùng bữa cùng nhau, bao gồm cả người quay video, nhân viên điều hành trường quay, các nhà quảng cáo, cũng gọi cả Dư Trừ theo.
Hôm nay Từ Dĩ Hằng không đến, Dư Trừ rất cảnh giác, cô chỉ ngồi trong góc, hiếm khi ăn đồ ăn, chỉ là không tránh khỏi thỉnh thoảng lại có người mời rượu, nhưng cô đều từ chối.
Tần Phàm muốn chiếu cố cô, nhưng không rảnh lo cho cô, chỉ liếc nhìn ra hiệu cho cô đừng nói nhiều.
Cô cúi đầu xuống, cảm nhận được mùi rượu đang đến gần, ngẩng đầu liền thấy có người nhích lại gần, mỉm cười hỏi: “Tiểu Dư, em có bạn trai chưa?”
Dư Trừ không khỏi cau mày, nhìn khuôn mặt đầy dầu của nhà quảng cáo, dịch sang một bên: “Em có đối tượng rồi ạ.”
“Làm ở đâu thế?”
Khi cô đang nói, tay của người đàn ông đã đặt trên lưng ghế của cô, chỉ cần tiến lại gần một bước là sẽ chạm vào vai cô.
Dư Trừ siết chặt ngón tay: “Người ấy rất giỏi ạ, là giáo sư đại học.”
“Thế à? Sao tôi chưa gặp bao giờ?”
Vừa nói chuyện, người đàn ông vừa rót thêm một ly cho cô: “Tôi thấy là nãy giờ em vẫn chưa uống ly rượu nào nhỉ? Nào nào, uống một ly đi, không sao đâu.”
Dư Trừ ngơ ngác nói: “Em bị dị ứng với cồn ạ.”
“Không sao, uống một ly thôi mà!”