Sáng thứ Bảy, nhóm kịch diễn tập ba lần theo kế hoạch.
Dư Trừ đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập các bước nhảy trong vài ngày qua cho nên hôm nay cô đã rất thành thạo.
Cô vào hậu trường sớm một tiếng để trang điểm và thay quần áo.
Đây là một vở kịch lấy bối cảnh phương Tây, Dư Trừ mặc trang phục của thiếu nữ quý tộc thời trung cổ, đeo một chuỗi dây chuyền và bông tai bằng ngọc trai màu trắng, người trong gương trang điểm cổ điển thanh lịch, môi đỏ tươi tắn.
Dư Trừ có chút xuất thần.
Một tiếng trước, Trình Khuynh đã nói với cô rằng có chuyện đột xuất, rất có thể cô ấy sẽ không đến được.
“Dư Trừ, chuẩn bị!”
“…Vâng!”
Dư Trừ thu hồi tâm tư, vén váy lên, bước lên sân khấu.
Tấm màn từ từ mở ra, một thiếu nữ quý tộc với dung nhan xinh đẹp, đôi mắt như ngọc đang ngồi trên chiếc xích đu trong hoa viên, mái tóc nàng mềm mại xõa trên vai, dưới ánh trăng làn da nàng trắng hơn cả tuyết, bắp chân nàng trắng nõn khẽ đong đưa.
Trên gò má ngây ngô mỹ lệ của nàng vương chút sầu muộn như mặt hồ tĩnh lặng cuối thu.
Trong đêm có người tới, đó là một kỵ sĩ vô tình lỡ bước, để rồi chàng đã phải lòng thiếu nữ thuần khiết ngây thơ.
Câu chuyện xưa chuyển qua từng cảnh từng cảnh đạt tới cao trào.
Kỵ sĩ ra chiến trường mở rộng bờ cõi, hứa sẽ cởi bỏ vương miện vinh quang để cưới người mình yêu. Nhưng thiếu nữ quý tộc bẩm sinh ốm yếu, ngày đêm ưu tư, một mình nhảy múa trong đêm đợi chờ, sinh ly từng bước đến gần tử biệt.
Vào lúc cận kề nhắm mắt xuôi tay, đôi mắt nàng như tỉnh lại từ trong sương mù, nàng cố gắng nhìn quanh bốn phía quét qua đám đông, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhưng chỉ vỏn vẹn hai giây, chúng lại hoàn toàn vụt tắt.
Như bông hoa chưa nở hết đã vội úa tàn.
Khoảnh khắc ánh sáng trong mắt nàng tắt lịm, một loạt tiếng hoảng loạn và tiếng bước chân nặng nề vang lên.
— Hóa ra khoảnh khắc mắt nàng sáng lên là vì nàng đã nhìn thấy người yêu cách đó không xa.
Chàng kỵ sĩ trở về trong danh dự, nhưng lỡ một bước, đã chậm một đời.
Câu chuyện xưa kết thúc với giai điệu buồn man mác của bản nhạc và tiếng vỗ tay như sấm của khán giả.
Dư Trừ quay lại hậu trường, giảng viên hướng dẫn rất hài lòng khen ngợi: “Khá lắm, Tiểu Dư. Vừa rồi em đột nhiên sững người khiến thầy hết cả hồn. Em tự thêm vào cảnh đó à?”
“À… Vâng ạ,” Dư Trừ vội vàng cởi trang phục biểu diễn ra, “Xin lỗi thầy, em phải đi trước!”
“Kìa? Em không dự bữa tiệc mừng công sao?”
“Không ạ, em cám ơn!”
Giọng thiếu nữ nhẹ nhàng vui tươi trong gió đêm xuân, âm cuối câu vang lên vô tận.
Dư Trừ nghịch lối đám đông, gần như bỏ chạy, vì Trình Khuynh đã đến, cô vừa nhìn thấy cô ấy!
Tim cô đập thình thịch, nụ cười trên má nở rộ trong gió đêm, cho đến khi cô chạy lên sân khấu, nhìn thấy Trình Khuynh vẫn còn ở đó.
Nhưng cái bục bước xuống sân khấu đã bị dỡ bỏ, cô đang mặc váy khó mà nhảy xuống: “Chị đợi em, em tới ngay.”
Người ở trước đài đã đi gần hết, Trình Khuynh mặc một chiếc áo gió dài màu trắng, cao ráo thanh thoát, cô ấy bước dưới ánh trăng, từng bước đến cạnh sân khấu, nhìn cô với nụ cười trên môi: “Xuống đi, tôi đón được em.”
Cô ấy đưa tay ra, thực sự đón được cô, ôm cô từ trên đài xuống dưới.
Dư Trừ gần như thả mình xuống, dùng tay ôm chặt cổ cô ấy, hơi thở cô ấy phả vào chóp mũi cô, giống như mùi tuyết tùng lạnh lẽo xen lẫn một chút hương hoa nhẹ nhàng dễ chịu.
Mất hai giây Dư Trừ mới nhớ ra, vội buông tay, cảm thấy nhịp tim chậm lại một chút: “Không phải chị nói là sẽ không đến sao?”
Trình Khuynh nhướng mày: “Tôi cũng lo là không đến được. Nhưng cũng may là đến vừa kịp lúc.”
Vừa lúc nhìn thấy cảnh cô gái nhảy một mình, có một vẻ đẹp đặc biệt mong manh khiến người ta xót xa.
Dư Trừ đứng lên: “Chị ăn cơm chưa?”
Trình Khuynh lắc đầu: “Tôi mới họp xong tới đây, chưa ăn gì.”
“Vậy chúng ta đi ăn thôi. Chờ em một chút. Em quên mang theo túi.”
“Ừ, em đi lấy đi.”
Trình Khuynh đứng đó, nhìn cô gái bước đi, mới bước được hai bước đã nhảy lên vẫy vẫy tay với cô, tươi cười nhẹ nhàng rạng rỡ.
Trở lại hậu trường, khi những người khác vừa mới thu dọn đồ đạc bước ra, có người ngăn cô lại: “Dư Trừ, cậu vẫn chưa đi à? Thế cùng nhau ăn tối đi!”
Lâm Tiêu vừa mới thay áo giáp kỵ sĩ ra: “Tối nay ánh trăng rất đẹp, chúng ta cùng nhau ăn tối rồi lát nữa ra sân thể dục nói chuyện phiếm nhé?”
Cũng không uổng phí cậu đã chuẩn bị lời tỏ tình lâu như vậy.
“Tiêu ca đã lên tiếng rồi, chúng ta cùng đi thôi!”
“Đúng đó, vừa rồi hai ngươi phối hợp ăn ý như vậy, ai không biết còn tưởng hai người là một đôi ấy chứ!”
Gò má Dư Trừ vẫn còn đỏ, bị họ hiểu nhầm là cô xấu hổ nên bắt đầu trêu chọc cô.
Dư Trừ vội vàng giải thích: “Không được không được, có người tới đón tôi, tôi phải đi đây!”
Cô vốn là người tốt bụng, dễ nói chuyện, nhưng lần này hiếm khi cứng rắn, đẩy người ra rồi bước ra ngoài, mặc kệ người khác nói gì.
Lâm Tiêu sắc mặt tối sầm, theo cô ra ngoài, từ xa nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác dài đứng dưới sân khấu, Dư Trừ chạy về phía cô ấy, cho cô ấy xem chiếc mặt nạ đạo cụ trong buổi biểu diễn như thể dâng lên bảo bối.
“Là phụ nữ, hình như là người nhà ấy mà. Không sao đâu, Tiêu ca, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Tiêu không nói gì.
Cậu luôn cảm thấy người phụ nữ đó liếc nhìn cậu, bằng ánh mắt lạnh như băng.
*
“Em còn việc phải làm với các bạn học à?”
“Không phải ạ. Bọn họ rủ em đi ăn tối nhưng em không muốn đi.”
Trình Khuynh: “Không đi có sao không?”
Dư Trừ lắc đầu: “Không sao ạ!”
Thật nhàm chán, không biết vừa rồi những người đó đang trêu chọc cái gì, không liên quan đến cô.
Trình Khuynh ừm một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Vừa lúc có xe chạy tới, cô vòng tay qua vai Dư Trừ: “Em đi bên trong đi.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến suy nghĩ của Dư Trừ nhất thời đình trệ. Hơn nữa tay của Trình Khuynh vẫn giữ nguyên trên vai cô không buông xuống… Cái này gọi là, cô Trình xứng danh pháo hữu*… Hay là kim chủ nhỉ?