Dư Trừ nói năng lộn xộn: “Quần áo, à không, tắm hả, em không tắm.”
Vừa nói, cô vừa hoảng loạn lùi lại, mãi đến khi đóng cửa lại mới nghe thấy một tiếng nén cười vui vẻ sung sướng.
Dư Trừ: “…”
Trình Khuynh cố ý, cô ấy cố ý trêu chọc cô!
Dư Trừ xoa xoa đôi má nóng bừng của mình, nhớ tới buổi sáng trong thang máy, Trình Khuynh cũng thản nhiên mặt không đổi sắc nói mình là học trò của cô ấy.
Giáo sư Trình là chúa gạt người!
Dư Trừ định quay về phòng, nhưng trêu chọc thì trêu chọc, cô vẫn muốn giải thích với Trình Khuynh, hơn nữa khăn tắm của cô vẫn chưa tìm được.
Lát sau, Trình Khuynh mặc áo choàng tắm đi ra: “Khăn tắm của em treo ở ban công.”
Dư Trừ: “À, ồ, dạ.”
Hóa ra cô ấy biết cô đến đây để tìm khăn tắm, vậy mà vừa rồi còn cố ý nói như vậy!
Trình Khuynh cũng không để ý đến cô nữa, cô ấy ngồi xuống, láy máy sấy tóc ra, ngọn tóc đen dài vẫn còn lấm lem những giọt nước, má cô bị hơi nước trong phòng tắm xông hơi, khiến làn da cô càng trắng sứ sạch sẽ hơn, đúng nghĩa tóc đen da trắng.
Dư Trừ cất chiếc khăn, từ ban công đi vào, theo bản năng nhìn chằm chằm.
Trình Khuynh đặt máy sấy tóc xuống, đặt khuỷu tay trái lên bàn, tay phải nâng đầu, nói với cô: “Lại đây.”
Dư Trừ ma xui quỷ khiến đi tới, ngồi vào bàn, nhưng vẫn nói bướng: “Làm gì vậy?”
Trình Khuynh nghiêng người tới, nhìn vào mặt cô, đột nhiên giơ tay nhéo má cô: “Heo con giận phồng cả má lên rồi này.”
Mắt hạnh Dư Trừ mở to: “Cái gì!”
Sao có thể gọi cô là heo con được? Chưa từng có ai gọi cô là heo con hết đó!
Khi cô đang kinh ngạc, Trình Khuynh đã buông tay ra, dùng ngón tay đưa xuống nhẹ nhàng xoa xoa, cảm nhận xúc cảm mềm mại tinh tế.
Cô hơi nhướng mày, đôi mắt nâu nhạt phản chiếu bóng dáng của Dư Trừ, giọng nói trong trẻo mang theo nụ cười trầm thấp, cô tiến lại gần nói: “Ồ, hóa ra em dễ xù lông vậy sao?”
Khi cô ấy tiến lại gần, Dư Trừ cảm thấy hơi thở cô ấy phả vào má cô, ấm áp đều đặn, chóp mũi đều là hương thơm thanh nhã của cô ấy, không ngừng bao trùm lấy cô.
Vành tai Dư Trừ dần dần đỏ lên: “Em không có…”
Trình Khuynh nhìn dáng vẻ không chịu nổi chọc ghẹo của cô, mỉm cười tiến lại càng gần hơn.
Giống như thể cô ấy thích nhìn cô xù lông tức giận, cũng thích nhìn cô đỏ mặt xấu hổ.
Ánh sáng dịu dàng vừa rơi xuống, phủ lên họ một vầng sáng mông lung mơ hồ, vầng sáng này nhuộm lên đôi mày và đôi mắt lạnh lùng của Trình Khuynh một sự dịu dàng khó tả, và cô chính là hình bóng duy nhất trong mắt cô ấy.