Trình Khuynh bảo cô qua đó nghỉ ngơi, nói tối nay mạch điện có lẽ sẽ không sửa được.
Tim Dư Trừ đập nhanh đến mức cô không biết mình bị sao nữa, cô xoa xoa tai trước khi trả lời: “Tới ngay.”
Cô có chút áy náy nói với bạn cùng phòng: “Tớ sang phòng người quen ngủ đây.”
Cô mặc bộ đồ ngủ, đội chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt trước khi ra khỏi phòng, thang máy đông quá nên cô đi thẳng lên cầu thang, cúi đầu xuống để tránh gặp người quen.
Từ tầng sáu lên tầng tám, Dư Trừ tìm được phòng Trình Khuynh, đó là căn phòng áp chót gần cuối hành lang, cô nhìn chung quanh hồi lâu, chắc chắn không có ai mới gõ cửa.
“Cốc cốc.”
Cửa rất nhanh mở ra, Trình Khuynh mặc bộ quần áo ở nhà dài tay bằng vải cotton, mái tóc dài nhẹ nhàng xõa xuống, khí chất cũng ôn hòa hơn bình thường.
Cô sửng sốt một lát: “Buổi tối mà em đội mũ làm gì vậy? Suýt nữa thì tôi nhận không ra.”
Sau khi vào phòng Dư Trừ mới cởi mũ ra, thành thật nói: “Em thấy hơi lo, cứ cảm thấy như mình đang ngoại tình ấy.”
Trình Khuynh: “…”
Cô vỗ vỗ trán Dư Trừ: “Ăn với chả nói.”
Dư Trừ che chỗ bị cô đánh, mắt cong lên cười: “Chị làm gì vậy, đừng đánh em chứ.”
Trình Khuynh bật cười.
Dạo này khá quá nhỉ, nhớ hôm đầu tiên cô ấy đến văn phòng cô nhìn thấy thước tam giác, vẫn lo lắng hỏi có thể nào chỉ đánh một cái thôi không, bây giờ đã dám nói năng như vậy rồi.
Dư Trừ khát nước: “Cô Trình, em muốn uống nước.”
Trình Khuynh thản nhiên đưa cốc của mình cho cô: “Uống của tôi đi, hết cốc rồi.”
“À…” Dư Trừ liếm môi dưới, nhận lấy cốc của cô, dừng lại hai giây rồi mới ngẩng đầu uống.
Dư Trừ đứng dậy đi vòng quanh hai vòng: “Cô Trình, phòng chị rộng ghê, còn có ban công nữa.”
Trình Khuynh ừm: “Em tắm chưa? Em đi tắm trước đi.”
“Dạ.”
Có lẽ bởi vì trước đó đã tới nhà Trình Khuynh ba bốn lần nên Dư Trừ cũng không có cảm giác quá câu nệ, khi vào phòng tắm, cô nhìn thấy chiếc áo ngực màu đen mà cô ấy vừa thay ra ở trong chậu…
Dư Trừ mất tự nhiên dời mắt, hai má nóng bừng.
Kỳ lạ ghê… Rõ ràng những việc thân mật hơn cũng đã làm, nào sờ nào hôn, sao bây giờ cô lại thấy xấu hổ nhỉ?
Hơn nửa tiếng sau, cô bước ra khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ dài tay có in hình quả dứa hoạt hình.
Dư Trừ cúi đầu kéo mạnh áo của mình, trông có vẻ hơi trẻ con.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, Trình Khuynh đang ngồi ở đầu giường đọc sách, nghe tiếng nhưng không ngẩng đầu hỏi: “Tắm xong rồi à?”
“Dạ.” Dư Trừ cũng không để ý đến mẫu đồ ngủ nữa, leo lên giường, nửa quỳ ngồi trước mặt Trình Khuynh, tính hù cô một cái, cúi người nói: “Bé Dứa tắm sạch sẽ rồi.”
Mùi ngọt ngào đột ngột kèm theo hơi nước trong lành sau khi tắm. Trình Khuynh ngẩng đầu lên, nhận ra Dư Trừ đang nửa quỳ trước mặt cô.
Khuôn mặt tươi tắn, thuần khiết như đóa sen non sau cơn mưa, đôi mắt đen láy sáng ngời, chiếc cằm hơi hếch, bọt nước vương trên đôi môi cười… Như thể đang chờ ai đó tới hôn.
Cổ họng Trình Khuynh có chút cuộn lên, lại cụp mắt xuống: “Tắm lâu thế.”
Thấy cô muốn đọc tiếp, Dư Trừ cũng không quấy rầy, bước qua người cô, nằm xuống bên kia: “Cô Trình, chị định đọc đến khuya ạ?”
Quả thực đã muộn rồi, Trình Khuynh đặt sách xuống, tháo kính ra: “Tôi không đọc nữa, chúng ta đi ngủ sớm thôi.”
Dư Trừ ừm một tiếng nằm vào trong chăn.
Chiếc giường này đủ lớn cho hai người. Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy kỳ lạ.
Không phải cô chưa từng ngủ với Trình Khuynh, nhưng sau khi làm chuyện đó cô rất mệt mỏi nên không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Không giống như bây giờ, cô có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của Trình Khuynh, và hẳn là Trình Khuynh cũng nghe thấy tiếng thở của cô – Cả hai đều biết đối phương vẫn chưa ngủ.
Dường như có một chút bối rối đang len lỏi trong bóng tối.
Dư Trừ sợ nhất cảm giác này, cô cố tìm câu gì đó để nói: “Cô Trình, gần đây chị bận lắm ạ?”
“Cũng hơi bận. Tôi đang làm dở một bản thiết kế.”
“Vậy mấy hôm chị đến đây sẽ không bị chậm trễ chứ ạ?”
“Không sao.”
“…Với cả hội nghị sáng mai sẽ không mở cửa cho công chúng tham dự ạ?”
“Ừ, chỉ có giảng viên tham gia mới có chỉ tiêu, có thể dẫn theo hai tiến sĩ vào.”
“À! Em hiểu rồi.”
Ra đây là trùm chăn bông nói chuyện phiếm trong truyền thuyết.
Càng xấu hổ cô càng không tìm được gì để nói, Dư Trừ liên tục thay đổi nhiều chủ đề, nhưng dường như Trình Khuynh không có ý định trò chuyện, thế nên cũng không thể nói tiếp được.
Cô không thoải mái di chuyển sang phải, sau đó lại nhích nhích, cẩn thận không kéo theo chăn đi, không ngờ Trình Khuynh đột nhiên hỏi: “Ngày mai em có…”
“Dạ?”
Dư Trừ bị giọng nói của cô thu hút, vô tình lùi quá xa, cuốn theo chăn từ trên giường ngã lăn xuống đất.
Trình Khuynh lập tức bật đèn, cô ngồi trên giường, mái tóc dài buông xuống một bên cổ, trong đôi mắt nâu nhạt thoáng hiện nụ cười, cô buồn cười bất đắc dĩ hỏi: “Ngã có đau không? ”
Dư Trừ che mặt, xấu hổ đến mức thấp giọng nói: “Không, thảm dày lắm.”
Khi cô leo lại lên giường, Trình Khuynh kéo cổ tay cô, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Em lại đây này.”
Dư Trừ bị cô kéo lăn sang trái, bởi vì Trình Khuynh ngủ nghiêng qua phải nên liền lăn ngay tới bên cạnh cô, như thể đang ở trong vòng tay cô.
Trình Khuynh hơi bất ngờ.
Hình như cô không yêu cầu cô ấy lại gần cô tới vậy.
Nhưng cô không để ý tới những chi tiết này, lại hỏi: “Em ngã có đau không?”
Lần này Dư Trừ cảm thấy có chút ủy khuất, thành thật nói: “Đau.”
Là mông cô bị ngã đau, nếu không cô đã nhờ Trình Khuynh xoa bóp cho cô rồi.
Trình Khuynh vỗ vỗ lưng cô: “Nào, ngủ đi. Ngày mai em còn phải dậy sớm.”
“Đúng ạ, em phải đến đó sớm hơn các chị một tiếng.”
Dư Trừ biết khoảng cách hiện tại không thích hợp, nhưng hương thơm lạnh lẽo dịu dàng của Trình Khuynh lại phả vào mũi cô, khiến cô yên tâm đến lạ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô ấy truyền qua bộ đồ ngủ mỏng manh, trong đêm xuân khiến lòng người quyến luyến.
Ban ngày cô quá bận rộn, lại buồn ngủ từ lâu, suy nghĩ dần dần hỗn loạn, cô muốn lùi lại nhưng lại không cử động được cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.
Hơi thở của cô dần ổn định, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Trình Khuynh vẫn chưa ngủ.
Không lâu sau, điện thoại của cô khẽ rung lên, cô đang chờ cuộc gọi của Dư Đình Thu, cô lặng lẽ bước ra ngoài, ra ban công nghe điện thoại, hạ giọng: “Alo.”
Dư Đình Thu cười nói đùa: “Mới giờ này mà ngủ rồi sao?”
Trình Khuynh: “Chưa.”
“Sao thế? Cậu sợ làm phiền bạn gái nhỏ của cậu à?”
“Chúng ta vào việc đi.”
“Được rồi được rồi, như tôi đã nói trước đây, tôi gửi bản vẽ cho cậu rồi đấy, cậu nhớ check giúp tôi.”
“Tôi biết rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Trình Khuynh nói ngắn gọn câu chuyện, cúp điện thoại trở về phòng ngủ, nhìn thấy cô gái đang say giấc không biết đang mơ thấy gì.
Cô vừa nằm xuống, Dư Trừ đã nghiêng người sang trái, tay và chân trái đặt lên người cô.
Trình Khuynh muốn đẩy cô nhưng lại sợ đánh thức cô, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy tay chân cô ra, nhích sang trái một chút, không ngờ giây tiếp theo Dư Trừ lại lật người, đặt tay chân mình đè lên người cô, tư thế cứ như ôm gấu bông ngủ.
Trình Khuynh lại nhích.
Dư Trừ lại nghiêng.