Dư Trừ được Trình Khuynh đặt lên giường.
Kỳ thật cũng chỉ cách có vài mét thôi, đi xíu là tới.
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Cô giáo Trình, chị ăn gì vậy ạ?”
Khi cô hỏi còn huơ tay múa chân diễn tả cánh tay của Trình Khuynh, thực sự rất khỏe.
Trình Khuynh đọc bệnh án không ngẩng đầu: “Ăn sắt.”
Dư Trừ sửng sốt một lúc mới mỉm cười.
Mãi lúc sau cô mới nhận ra là Trình Khuynh đang nói đùa.
Có lẽ là do cô ấy tập gym nên thường bổ sung chất Sắt. Cô đã quan sát thấy cánh tay Trình Khuynh có những đường nét rất nuột nà đẹp mắt.
Cô lấy tay ôm mặt, đôi mắt đen láy lấp lánh, vẻ mặt rất tập trung.
Trình Khuynh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô, tùy ý nhéo nhéo gò má cô, trắng nõn mềm mại, trong lời nói còn có chút xíu ghét bỏ: “Béo thế này, khó trách em không có sức lực.”
Ở trên giường cũng không có sức lực.
Dư Trừ tức giận: “Gì cơ?”
Đôi mắt hạnh tròn xoe đó lại càng sáng hơn.
Đây gọi là phúng phính đáng yêu!
Sao có thể gọi là béo được!
Trình Khuynh dừng lại, không tiếp tục trêu nữa: “Được rồi, tôi đi xem đã có kết quả xét nghiệm chưa, lát nữa tôi còn có việc.”
Dư Trừ thu hồi vẻ mặt, ân cần vẫy tay: “Dạ chị đi đi.”
Sau khi Trình Khuynh rời đi, cô bắt đầu chụp ảnh tất cả các hóa đơn nhập viện và ghi lại số tiền.
Chỗ má bị véo có hơi nóng, một lúc sau cô mới đưa tay sờ lên mặt mình.
*
Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cho Dư Trừ, Trình Khuynh rời đi trước.
Sau khi dành gần cả ngày trong bệnh viện, cô lái xe ra khỏi thành phố đúng vào giờ cao điểm buổi tối, kẹt xe rất nghiêm trọng.
Một tiếng sau, Dư Trừ đã gửi mấy tin nhắn.
“Cô giáo Trình, em về tới ký túc xá rồi ạ.”
“Lần này em thực sự làm phiền chị rồi.”
“Bé Dứa khom lưng jpg.”
Họ đã thêm WeChat nửa tiếng trước vì Trình Khuynh đã nói sẽ gửi giáo trình cho cô.
Trình Khuynh liếc mắt nhìn điện thoại, trả lời: “Ok.”
Cô lập tức tắt màn hình điện thoại, lái xe ra khỏi Vĩnh Châu, nửa tiếng sau đến Vân thị.
Ba cô đang đứng dưới lầu chờ cô: “Còn biết trở về sao. Rõ ràng Vĩnh Châu và Vân thị cách nhau có mấy chục cây số mà sao gọi con trở về khó khăn quá vậy?”
Trình Khuynh: “Do con bận việc thôi.”
“Bận, bận, bận, con chỉ biết bận thôi.” Trình Viễn Sơn cầm lấy tổ yến cô vừa lấy từ trong cốp xe ra, rõ ràng vẫn đang oán giận nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười, “Về thì cứ về thôi, mang theo nhiều thứ như vậy làm gì?”
Trình Khuynh cười, không nói gì.
Sau khi vào nhà, có người đang bận rộn trong bếp ló đầu ra ngoài: “Về rồi đấy à, đợi một chút, bữa tối xong ngay đây.”
Trong nhà thơm lừng, Trình Khuynh đáp: “Vâng, cảm ơn ạ.”
Cô tìm câu để hỏi ba cô: “Trình Nhạc Nhạc đâu rồi ạ?”
Trình Viễn Sơn nói: “Nó tự học ở trường rồi, hôm nay cũng đâu phải cuối tuần.”
Trình Khuynh à một tiếng, ra vẻ mình đã biết.
Không còn gì khác để nói.
Trình Viễn Sơn lại nói: “Mấy ngày trước ba có gặp bác Tưởng của con, ông ấy có nhắc tới chuyện Tưởng Viễn và con, con thấy thế nào?”
Trình Khuynh không nói nên lời: “Sao có thể coi trọng chuyện thời trẻ con được hả ba?”