#Quán cà phê kiểu gì mà đến cả thịt xào ớt chuông cũng không có#
Lục Diên kéo Dụ Trạch Xuyên đi thẳng ra khỏi quán cà phê, chẳng biết có phải vì muốn che giấu sự xấu hổ hay không mà hắng giọng nói: “Được rồi, chúng ta về nhà gọi đồ ăn ngoài đến cũng đuọc.”
Dụ Trạch Xuyên nhìn đường cái trước mặt, không biết nghĩ gì mà im lặng đút tay vào túi, lục tìm một lúc thì chợt nói: “Tôi đi mua cái bật lửa.”
Lục Diên vô thức nói: “Để em đi mua giúp anh.”
Vừa nói xong anh mới nhớ ra mình đang là “con tin”, nhưng còn chưa kịp đổi lời thành đi mua cùng đã nghe Dụ Trạch Xuyên thờ ơ bỏ lại một câu: “Đứng yên ở đây, dám chạy thì tự gánh lấy hậu quả.”
Đoạn hắn xoay người rời khỏi, đi thẳng đến cửa hàng giá rẻ 24 giờ ở đầu đường. Dụ Trạch Xuyên vốn mặc cả bộ đồ màu đen, lúc đi khỏi bóng lưng hắn gần như hòa vào màn đêm, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
Lục Diên đứng tại chỗ, ngắm nhìn bốn phía một lượt chỉ thấy dòng xe tấp nập, trong trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng, người qua lại không ngớt, tiếng ồn ào vọng lại từ xa.
Đã lâu lắm rồi anh chưa cảm nhận được cuộc sống của người bình thường là như thế nào, giờ nhớ lại, chỉ có ngày qua ngày bị bệnh tật giày vò, ngay cả hít thở cũng toàn là mùi nước khử trùng trong bệnh viện.
Lục Diên dứt khoát tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, hai chân gác chéo lên nhau, biếng nhác ngồi chống đầu ngẩn người. Trên quảng trường cách đó không xa có một nhóm người trẻ tuổi đang trượt ván, trong đó có một bạn nữ tóc ngắn không ngừng trượt qua trượt lại trước mặt Lục Diên, cứ vô tình nhìn anh mãi, gương mặt trắng nõn dần đỏ lên, mang theo sự tươi trẻ và ngây ngô mà chỉ ở tuổi này mới có.
Lục Diên mỉm cười với cô nàng, vừa dịu dàng lại vừa đẹp mắt, chẳng biết có phải vì xấu hổ không mà cô gái tức vội quay đi, “cạch” một tiếng trượt ra xa.
Thích là nhìn chăm chú, là muốn tới gần nhưng cuối cùng lại bối rối chạy đi.
“Reng — “
Điện thoại trong túi quần Lục Diên bỗng rung lên, anh khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên vì sao điện thoại lại ở trên người mình. Anh lấy ra xem, chỉ thấy trên màn hình hiện ra ba chữ sáng loáng “Quản lý Trần”.
Lục Diên ấn nghe, thử đáp: “Alo?”
Điện thoại còn chưa lại gần lỗ tai, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói như thét gào, to còn hơn cả bật loa ngoài: “Lục Diên!!! Có phải cậu muốn nghỉ luôn không hả!! Tại sao hôm qua tôi gửi tin nhắn trong nhóm làm việc lại không phản hồi!?”
Lục Diên nghiêng đầu cách xa điện thoại, ngoáy lỗ tai: “Đâu có đâu quản lý Trần, điện thoại của tôi bị hỏng từ hôm qua rồi.”
Ai ngờ quản lý Trần càng tức giận hơn, lập tức có tiếng đập bàn từ đầu bên kia truyền tới: “Điện thoại bị hỏng? Điện thoại hỏng mà cậu còn đăng bài kêu thất tình trên trang cá nhân được à!? Còn có thể không say không về với bạn à!?”
Lục Diên: “…” Thất sách.
Quản lý Trần: “Đến công ty tăng ca cho tôi!”
Mí mắt Lục Diên giần giật, thầm nghĩ tại sao vào thế giới trò chơi rồi mà vẫn không tránh được tăng ca: “Tăng ca có lương không?”
Trần quản lý: “Tôi không đuổi việc cậu đã là may rồi, cậu còn dám đòi tiền tăng ca!?”
Lục Diên từ chối gọn gàng: “Tôi không đi đâu.”
Quản lý Trần giật mình, không tin nổi Lục Diên lại từ chối mình: “Tại sao?”
Lục Diên bực mình đáp: “Vì tôi đang bị người ta bắt cóc!”
Nói õng, Lục Diên tắt luôn máy, ném điện thoại vào túi đồ. Đùa à, anh còn chưa biết có sống được đến mai không mà còn chạy đến tăng ca, có ai bị bắt cóc mà còn đi làm được không hả!?
【Tại sao không chạy?】
Một giọng nói máy móc lạnh lẽo đột nhiên vang lên sau lưng, ai yếu bóng vía khéo bị dọa chết luôn quá.
Lục Diên vô thức quay đầu, quả nhiên thấy hệ thống xuất hiện, quanh trái tim màu đen kia là những tia điện màu lam tím mơ hồ, dường như đó là năng lượng mà nó dựa vào để sinh tồn.
Lục Diên khó hiểu nghiêng đầu: “Tại sao phải chạy?”
Hệ thống bay thẳng đến bên tai anh, giọng nói mê hoặc như dụ dỗ người ta xuống Địa Ngục:【Nhiệm vụ của anh là sống sót, chạy trốn đương nhiên cũng là vì sống sót.】
【Nơi đây là khu đông người, dù anh có chạy thì Dụ Trạch Xuyên cũng không đuổi kịp được.】
Lục Diên nghe vậy thì lâm vào im lặng như thể hơi dao động, hệ thống cười khẽ:【Anh đoán xem tại sao Dụ Trạch Xuyên lại đột nhiên rời đi? Đó là vì hắn muốn thả cho anh chạy trốn.】
【Loại người như hắn chỉ mềm lòng trong thoáng chốc thôi, bỏ lỡ cơ hội lần này, anh sẽ không có lần sau nữa đâu.】
Màn đêm lành lạnh, nương theo âm thanh của hệ thống dần biến mất trong không khí, ngay cả cơn gió thổi trước mặt cũng như mang theo mùi máu tươi.
Dụ Trạch Xuyên tựa lưng vào rào chắn ven đường, mái tóc lộn xộn che khuất cảm xúc trong mắt. Hắn cúi đầu châm điếu thuốc, chiếc bật lửa bóng loáng xoay tròn, đốm lửa màu lam phản chiếu trong đôi mắt. Hắn nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, chậm rãi nhả ra một làn khói mờ, tựa như cũng phun cả linh hồn ra theo.
Dụ Trạch Xuyên hút rất chậm, có vẻ không vội về làm gì, cũng không hề đến cửa hàng tiện lợi mua bật lửa gì cả. Hắn bấm giờ, đợi thêm khoảng mười phút nữa, bấy giờ mới vứt mẩu thuốc lá đã hút hết vào thùng rác, theo đường cũ trở về.
Lục Diên có lẽ đã chạy rồi, Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ vậy.
Hắn cố tình đưa đối phương đến một nơi đông đúc, cố tình thả điện thoại vào túi đối phương nhân lúc người nọ không để ý, cố tình lấy cớ muốn đi mua bật lửa để rời đi, nếu như thế mà còn không chạy thì ngu quá rồi.
Song lúc Dụ Trạch Xuyên quay lại, bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi ven đường, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi —
Chỉ thấy Lục Diên đang ngồi bắt tréo hai chân trên chiếc ghế dài, vẻ mặt tỏ ra hào hứng nhìn các bác lớn tuổi đang nhảy trên quảng trường, ánh mắt của anh lơ đãng nhìn qua đây, chợt nhận ra Dụ Trạch Xuyên đã quay lại, anh lập tức đứng dậy xách túi đồ đi tới: “Sao rồi, mua được bật lửa chưa?”
Giọng điệu như thường, giống như không phát hiện ra điều gì.
Dụ Trạch Xuyên đứng yên nhìn chằm chằm Lục Diên như muốn nhìn thấu nội tâm của anh: “Cậu vẫn chờ ở đây từ nãy giờ à?”
Lục Diên thoáng ngẩn người: “Anh bảo em đứng đây chờ mà, sao thế?”
Dụ Trạch Xuyên không trả lời anh, hắn quay đầu, khẽ nhíu mày: “Không có gì, về thôi.”
Nói xong, Dụ Trạch Xuyên vẫy một chiếc taxi bên đường, ngồi vào cùng Lục Diên, suốt đường đi đều im lặng không lên tiếng. Hệ thống lặng lẽ xuất hiện bên tai Lục Diên, giọng nói thâm trầm:【Tại sao anh không chạy?】
Giờ Lục Diên mới học được cách nói chuyện với nó bằng suy nghĩ: “Tại sao phải chạy?”
Hệ thống nghiến răng:【Anh không chạy thì sẽ chết!】
Lục Diên mỉm cười: “Tao chạy đi mới chết.”
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy một chiếc xe con màu bạc lẳng lặng đỗ ở ven đường, ở ghế lái là một người đàn ông điện trai mặc bộ âu phục màu lam, rõ ràng là Tiết Tấn.
Hình ảnh này lướt nhanh qua cửa sổ xe, nhanh đến mức không kịp bắt giữ, nhưng Lục Diên vẫn nhận ra đối phương, anh bình tĩnh nói với hệ thống:
“Dụ Trạch Xuyên không tin tao.”
“Nếu hắn thả tao đi, tao mà báo tin cho Tưởng Bác Vân thì kế hoạch trả thù của hắn sẽ bị hủy hoại không chốc lát.”
“Sao hắn có thể thả tao đi được.”