Thực ra Lục Diên không tin là Dụ Trạch Xuyên sẽ đến, một giây trước anh mới từ chối lời mời của đối phương, Dụ Trạch Xuyên không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, sao hắn lại chạy đường xa đến cứu mình được —
Quan trọng nhất là… ai lại ngốc đến nỗi cho một người vừa quen được mấy hôm vay một triệu chứ!
Nhưng giờ Lục Diên chỉ có thể cố được đến đâu hay đến đấy, ai bảo trong danh bạ điện thoại của Lục Diên chỉ có hai người Dụ Trạch Xuyên và Tưởng Bác Vân là kẻ có tiền cơ chứ. Anh bấm số của Dụ Trạch Xuyên trước mặt Chú Sùng, nghe tiếng tút tút vang lên mà nội tâm mâu thuẫn vô cùng.
Anh vừa hy vọng người kia nghe máy, lại vừa hy vọng người kia đừng nghe máy.
Dụ Trạch Xuyên cả đêm qua không ngủ, trạng thái tinh thần không tốt cho lắm, hắn uống thuốc xong, đang nằm trên giường định ngủ một giấc, nhưng chưa nhắm mắt được năm phút đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“Reng— “
Khi thần kinh của một người suy nhược đến cực điểm, bất cứ tiếng động nhỏ nhặt nào cũng có thể khiến họ giật mình tỉnh dậy.
Dụ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy hai bên thái dương căng cứng, vô số cơn mệt mỏi ùa về như thủy triều làm đầu hắn như muốn nứt ra. Tay lần mò điện thoại dưới gối, còn chưa nhìn xem là ai gọi đã tắt máy.
Những người có thể gọi cho hắn chỉ có Tiết Tấn cùng mấy cuộc gọi spam, là ai thì Dụ Trạch Xuyên cũng cảm thấy đáng đời bọn họ, dù sao bình thường 11 giờ đêm người ta đều đi ngủ cả rồi.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nghe máy, vui lòng gọi lại sau…”
Chất giọng ngọt ngào của cô tổng đài viên khiến trái tim Lục Diên lập tức rơi xuống đáy vực.
Xong rồi, Dụ Trạch Xuyên tắt máy của anh, tám phần là vẫn còn tức giận vì chuyện chiều nay, làm sao bây giờ, chẳng lẽ hôm mình thực sự phải giao một cánh tay à?
Lục Diên muốn gọi lại, song tính nhẫn nại của Chú Sùng đã cạn kiệt hoàn toàn, ông ta dẫm lên bàn, giật lấy điện thoại từ trong tay Lục Diên, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Thằng oắt! Tao hiểu rồi, mẹ kiếp rõ là mày đang trêu bọn tao! Không phải mày nói họ hàng nhà mày chết hết rồi à, móc đâu ra bác cả với bác hai, A Bình, chặt đứt một ngón tay của nó cho tao, cho nó nhớ lâu!”
“Vâng chú Sùng!”
A Bình từ lâu đã ngứa mắt Lục Diên rồi, nghe vậy liền cầm dao xông đến, một tay giữ chặt bả vai của Lục Diên, ai ngờ còn chưa kịp xuống tay thì bụng gã đã bị ăn một đạp của Lục Diên, ngã lăn ra đất.
Nhân lúc đám người còn chưa kịp phản ứng, Lục Diên dứt khoát nhảy lên bờ sân thượng, gió ban đêm thổi tung vạt áo của anh, đứng trên tầng sân thượng tầng tám, người bình thường ai cũng đều run rẩy cả, nhưng anh lại mỉm cười: “Chú Sùng, làm vậy thì hết vui rồi đấy, tôi thành tâm thành ý muốn trả tiền cho chú, chú cần gì phải thấy máu chứ?”
Chú Sùng dẫn theo bốn năm tên đàn em xông tới vây quanh, ông ta ngửa đầu nhìn Lục Diên, con mắt duy nhất đầy lửa giận: “Mẹ nó, mày tưởng tao không dám ép mày chết à? Hôm nay mày có gan thì nhảy đi! Nếu mày dám nhảy, ông sẽ xóa khoản nợ này cho mày!”
Lục Diên đút hai tay vào túi, cố tình giơ một chân ra ngoài: “Thật không?”
Anh dường như không sợ chết chút nào, mép lan can chỉ rộng bằng một bàn chân, nhưng anh vẫn đứng đó như không có chuyện gì, khiến người ta cảm thấy chỉ cần một cơn gió mạnh đột nhiên thổi đến là có thể đẩy anh rơi xuống.
Sống lưng Chú Sùng túa mồ hôi, rùng mình. Ông ta chỉ muốn đòi nợ chứ không muốn xảy ra án mạng, nếu lỡ cảnh sát đến đây thì chẳng ai thoát được cả. Nhưng sự tự cao bao nhiêu năm lăn lội trong giới xã hội đen khiến ông ta không muốn thua thằng nhãi trước mặt, ông ta chỉ vào Lục Diên rồi gầm lên: “Nhảy đi! Mày nhảy luôn cho ông! Tao đếm đến ba, ai không nhảy là chó!”
Lục Diên mỉm cười, lại giơ chân xa ra ngoài một chút: “Chú Sùng, vậy tôi… nhảy thật nhé?”
Phía dưới có một cái ban công nhỏ, không phải không nhảy xuống đó được, chẳng qua dễ thành người tàn tật thôi. Nhưng lúc này chỉ cần đọ ai gan lì hơn, ai coi thường mạng sống hơn.
Thời gian dường như đang trôi chậm lại, tất cả mọi người đều vô thức nín thở, nhìn động tác của Lục Diên chằm chặp, muốn biết liệu anh có thực sự dám nhảy xuống hay không.
Chú Sùng thở hổn hển, bắt đầu đếm:
“Một!”
“Hai!”
“Ba…”
Ông ta vừa đếm đến ba thì điện thoại trong tay bỗng đổ chuông, giọng ông ta im bặt. Lục Diên thấy vậy thì lập tức rút chân về, ngồi xổm xuống rồi chìa tay về phía Chú Sùng: “Đưa cho tôi, chẳng lẽ chú muốn nghe hộ tôi à?”
Sắc mặt Chú Sùng nặng như chì, vứt thẳng điện thoại qua cho anh.
Lục Diên đưa tay cầm lấy, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, bấm nghe: “Alo?”
Dụ Trạch Xuyên vừa mới chợp mắt được một lúc thì nhận ra có gì đó không hợp lý, ngồi dậy xem thì mới phát hiện là Lục Diên gọi đến. Hắn nhắm mắt, nhéo sống mũi, giọng khàn khàn trầm thấp khó giấu được vẻ mỏi mệt: “Cậu vừa gọi cho tôi à?”
Trong phút chốc Lục Diên không biết trả lời thế nào, chậm nửa nhịp mới “Ừ” một tiếng.
Dụ Trạch Xuyên hỏi: “Có chuyện gì không?”
“…”
Trả lời hắn là một khoảng lặng kéo dài.
Trong thâm tâm, Lục Diên không muốn vay tiền của Dụ Trạch Xuyên chút nào, nhưng đối diện với ánh mắt của Chú Sùng, anh biết mình không thể không mở miệng nên chỉ có thể kiên trì mở lời: “Anh có thể cho tôi vay một triệu được không?”
Lục Diên nghĩ Dụ Trạch Xuyên sẽ không đồng ý, nên giọng hỏi ra điều rất thoải mái, không có áp lực chút nào, nhưng câu trả lời của đầu dây bên kia sau mấy giây yên tĩnh lại khiến anh ngẩn người:
“Được, cho cậu thế nào?”
“…”
Lục Diên nghĩ thầm không thể nào, tên ngốc này cho vay thật kìa.
Vẻ mặt ngỡ ngàng của Lục Diên khiến Chú Sùng hiểu lầm là người ở đầu dây bên kia không cho vay. Ông ta giật lấy điện thoại trong tay anh, nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi dở giọng đe dọa: “Tôi cho ông biết, thằng oắt này đang ở trong tay bọn tôi, nó nợ tôi hơn một triệu tiền đánh bạc, trong vòng hai tiếng đồng hồ, nếu ông không mang tiền đến chuộc thì tôi tao sẽ chém đứt tay nó!”
Chú Sùng nói xong thì yên lặng chờ câu trả lời, nhưng đầu bên kia lại không có bất cứ tiếng đáp nào, sau một lúc lâu, ông ta bỗng nghe thấy tiếng sột soạt như ai đang mặc quần áo, sau đó là một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Địa chỉ.”
Bác hai của Lục Diên… sao nghe giọng trẻ thế nhỉ?
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Chú Sùng.
Chung cư cách tòa nhà bỏ hoang này không xa lắm, khoảng nửa tiếng lái xe. Dụ Trạch Xuyên chỉ mất 20 phút vội vàng chạy tới, vừa lên sân thượng đã thấy có bốn năm tên xã hội đen đang túm lại, còn Lục Diên thì đang đứng trên bờ sân thượng, giữ khoảng cách nhất định với đám người kia.
Trong số những người này, chỉ có Chú Sùng là đang ngồi. Dụ Trạch Xuyên nhìn một vòng, cuối cùng xác định ông ta là ông trùm của đám côn đồ này, bèn đi thẳng đến, hỏi: “Cậu ta nợ ông bao nhiêu, tôi trả.”
“Dụ Trạch Xuyên!”
Lục Diên đang muốn nói thêm, lại bị đám côn đồ vây quanh chen ngang: “Chú em, giờ không cần mày lên tiếng đâu, có người trả tiền cho mày còn không tốt à, yên lặng chờ xem đi.”
Chú Sùng khẽ nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá chàng trai trước mặt, thấy đối phương có vóc dáng cao gầy, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng vết sẹo uốn lượn đến thái dương kia vẫn nổi bần bật, ánh mắt vừa lạnh lùng lại vừa hung ác, thăm thẳm như vực sâu không đáy.
Không nên gây sự với người này.
Gần như ngay lập tức Chú Sùng đã đưa ra được kết luận này, khác với sự cợt nhả vô tư của Lục Diên, trên người Dụ Trạch Xuyên thực sự toát ra vẻ của một kẻ liều mạng.
Chú Sùng miễn cưỡng mỉm cười: “Cậu bạn, xưng hô thế nào?”
“Tôi đến trả tiền chứ không phải đến kết bạn.”
Dụ Trạch Xuyên lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, tấm thẻ mỏng màu đen kẹp đầu ngón tay tạo nên sự tương phản rõ rệt. Hắn nhìn chằm chằm vào con mắt còn nguyên của Chú Sùng, giọng trầm đục dửng dưng: “Trong này có một triệu rưỡi, các ông cầm tiền lập tức thả người ra, sau này không được tìm cậu ta gây sự nữa.”
Chú Sùng nghe vậy thì sững sờ, kinh ngạc đến nỗi suýt bật dậy khỏi ghế: “Một triệu rưỡi? Thật không?”