Tôi và nhỏ bạn thân cùng xuyên vào một quyển sách.
Cậu ấy simp nam thứ miệng nam mô bụng bồ dao găm, còn tôi là thế thân của vai ác yandere.
Bề ngoài, hai chúng tôi tỏ vẻ yêu thương tha thiết, sau lưng lại điên cuồng tiêu tiền.
Trải qua 3 năm tiêu tiền như nước, nữ chính ánh trăng sáng đã quay về.
Sau khi biết nam thứ và vai ác đều sẽ mê nữ chính như điếu đổ, bạn thân đeo một chiếc balo nhỏ, gõ cửa nhà tôi ngay giữa đêm: “Tớ tích góp đủ tiền rồi, cậu thì sao?”
Tôi: “Tớ còn thiếu một chút, nhưng có thể tiêu tiền của cậu.”
Vậy nên hai chúng tôi cùng nhau giả chết.
3 năm sau, nhỏ bạn thân của tôi không may gặp lại chồng cũ của mình trong lúc vô tình.
Tôi vội vàng nói: “Để tớ bao che cho cậu, cậu chạy nhanh đi!”
Kết quả là vừa mới quay đầu lại, tôi đã va vào một bộ ngực rắn chắc.
Vai ác yandere bình tĩnh cởi cà vạt ra trói tay tôi lại.
Thái tử coi trưởng tỷ như bạch nguyệt quang của mình, thế nhưng trong lòng trưởng tỷ đã có một tình lang khác.
Vì muốn bỏ trốn cùng tình lang, trưởng tỷ đã dùng cái ch để ép buộc, muốn ta làm giả cái ch giúp tỷ đào hôn.
Thái tử nghe tin đích tỷ “qua đời” thì vô cùng đau lòng, sau đó đưa ta vào Đông Cung làm kẻ thế thân.
Để tiếp tục sống sót sau khi thành hôn, ta đã giữ bí mật về cái ch giả của đích tỷ, tận tâm tận lực giúp Thái tử lên ngôi hoàng đế.
Lâu ngày sinh tình, Thái tử đầy thâm tình mang theo lời hứa hẹn: “Ta sẽ không phụ nàng.”
Ngày Thái tử đăng cơ, đích tỷ đáng ra đã ch lại quay trở về.
Tỷ ta bị tình lang bỏ rơi, quyết định quay về ngồi vào chiếc ghế Hoàng hậu đã chờ sẵn.
Đích tỷ nói cái ch giả đó là do ta hãm hại. Khi ta đang định giải thích thì lại bị trưởng tỷ dùng cây trâm bạc đâm thẳng vào cổ họng.
Trước khi ch, ta nhìn thấy Thái tử ôm trưởng tỷ vào lòng.
Hai người bọn họ, một người từ cõi ch trở về, một người đánh mất lại tìm thấy được, tình cũ cháy bỏng, giẫm đạp lên thi thể ta, quấn quýt hôn nhau không rời.
Khi ta mở mắt ra lần nữa thì đã quay trở lại cái ngày đích tỷ uống thuốc giả ch.
Ta rũ mắt xuống nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say giả vờ ch của trưởng tỷ, ta đóng kín nắp quan tài lại.
Hoắc Cẩn Hành tuân thủ nghiêm ngặt lịch trình hàng ngày, lạnh lùng cấm d.ục như một người máy. Cho đến ngày mùa đông giá rét ấy, một cô bé bẩn thỉu nắm lấy tay anh cầu cứu: “Anh ơi, em có thể về nhà cùng anh không?” Từ đó, Diệp Linh Thính trở thành một biến số duy nhất anh không thể nào khống chế. Năm ấy Hoắc Cẩn Hành bị giục xem mắt kết hôn, Diệp Linh Thính thường xuyên bị bệnh “Bệnh dính người”, cô gái nhỏ cứ rúc vào ngực anh làm anh không thể đi. Sau đó, thông tin cưới hỏi của Hoắc Cẩn Hành và người phụ nữ môn đăng hộ đối được PR, Diệp Linh Thính sửa soạn hành lý cả đêm, im lặng bực bội dọn ra ngoài. Hoắc Cẩn Hành giữ chặt vali: “Sao lại chuyển đi?” “Sau này anh chăm sóc người khác rồi, em phải học cách lớn lên.” “Có anh đây, em không cần lớn.” “Được.” – ———- Diệp Linh Thính đeo một chuỗi tràng hạt từ bé đến lớn, ai ai cũng suy đoán về lai lịch của nó. Chỉ có vài người biết, năm ấy Diệp Linh Thính sốt cao không khỏi mà Hoắc Cẩn Hành – chủ nghĩa khoa học đã đi hơn ba nghìn bậc thang, thành kính quỳ lạy thần linh cầu một chuỗi tràng hạt phù hộ cho cô: “Cầu cho Linh Thính, một đời an yên.”
Tôi phát hiện, chỉ cần tôi và giáo thảo trường tiếp xúc thân thể thì thành tích của tôi có thể tăng thêm mười điểm.
Vì để có thể tiếp xúc cơ thể với giáo thảo, mỗi ngày tôi đều đi theo phía sau cậu ta, hỏi han ân cần, đưa cơm đưa nước, trở thành chó liếm nổi tiếng toàn trường.
Giáo thảo không nhịn nổi nữa, lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Cậu rất phiền, có thể tránh xa tôi chút được không? Coi như tôi xin cậu đấy.”
Sau này, tôi phát hiện rằng tiếp xúc với tên đầu vàng lớp bên cũng có hiệu quả tương tự.
Tôi liền từ bỏ chạy theo giáo thảo, mỗi ngày theo đuôi tên đầu vàng xin được ăn đánh.
Một tháng sau, giáo thảo cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, giữ tôi mặt mũi bầm dập lại, khóe mắt ửng đỏ: “Đừng tự mình chịu ch theo đuổi tên côn đồ kia nữa, tôi nói chuyện với cậu, được không?”
Giang Diệu là con báo nhỏ đẹp nhất trong tộc thú nhân, nhưng lại phải miễn cưỡng kết kết ước với ta. Hắn thường hay nghịch ngợm cười nói với ta:
‘Ngươi chết rồi thì kết ước sẽ được giải trừ. Vậy khi nào ngươi định đi chết đây?’
Trong một trận hồng thủy, Giang Diệu cứu được bạch nguyệt quang mà hắn luôn tâm niệm, mặc kệ ta bị dòng nước cuốn trôi. Kết ước cuối cùng cũng được giải trừ.
Lần gặp lại, hắn chăm chú nhìn người đàn ông nho nhã, quý phái phía sau ta, ánh mắt u ám hỏi:
‘Ngươi muốn bỏ ta vì hắn sao? Hắn tốt hơn ta ở điểm nào?’
Ừm… Có lẽ là vì rắn so với thú nhân khác nhiều thêm một cái gì đó…
Tống Đại mở mắt, không thể tin nhìn một màn trước mắt.
Trong phòng làm việc, ánh đèn sáng ngời dừng lại trên quần áo sạch sẽ của cô, máy làm ẩm bên cạnh không ngừng bốc hơi nước như mây mù, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi cô.
Bên ngoài văn phòng, nhân viên mặc đồ lao động đang bận rộn.
Tất cả quen thuộc này, làm suy nghĩ Tống Đại lâm vào hoảng hốt.
Rõ ràng một giây trước, cô còn ở trong tận thế nhiệt độ cao giấy giụa cầu sinh, thế nào mà một giây sau đã về tới văn phòng mình làm việc trước kia…
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Tống Đại nhéo mình một cái, cảm giác đau đớn truyền đến.
Có cảm giác đau, chứng tỏ đây không phải là mộng??
Hứa Lê đang suy nghĩ sao mọi chuyện sao lại biến thành thế này.
Vất vả mười năm ở mạt thế, cuối cùng cũng trở thành một trong những cường giả hàng đầu, hệ thống cũng đã đạt cấp độ tối đa, cô chỉ cần chờ đếm ngược mười hai giờ kết thúc là có thể nhận được phần quà lớn cuối cùng, kết quả là cô nhắm mắt mở mắt, từ trên giường lớn của mình đã đổi sang một phòng thử đồ chật hẹp…
Năm thứ ba quen biết Nghiêm Thanh Dữ, chúng tôi quyết định đi đăng kí kết hôn. Không ngờ, anh ta lại nói: “Xin lỗi, anh không thể cưới em.” Sau ngày hôm đó, gia đình tôi nhà tan cửa nát. Về phần Nghiêm Thanh Dữ, anh ta là một đặc vụ ngầm, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, được ghi danh vào sử sách!
Kiếp trước, ta và thứ muội cùng nhau rơi xuống hồ nước, Ninh Viễn Hầu thế tử Vệ Cư An đã cứu ta, còn thứ muội lại không may chếc vì đuối nước.
Để báo đáp ơn cứu mạng của Vệ Cư An, phụ thân đã gả ta cho Vệ Cư An làm vợ.
Năm năm sau khi chúng ta kết hôn, Vệ Cư An kế thừa tước vị, bộ dáng ân ân ái ái ngọt ngào khi xưa cũng theo đó bay biến không còn xót lại chút gì, hắn bôi nhọ cha ta tư thông với nước địch, hại cả nhà họ Giang ta bị xử trảm.
Ta cũng bị Vệ Cư An c ắ t c ổ, trước khi chếc mới nghe hắn nhắc đến người hắn yêu vốn là thứ muội của ta.
Ngày đó nếu không phải ta cố ý rơi xuống nước làm hỏng kế hoạch thì hắn và thứ muội đã sớm song túc song phi rồi.
Bây giờ thứ muội đã chếc, hắn muốn cả nhà ta phải chôn cùng.
Lại không biết, ngày đó ta bị người hãm hại rơi xuống nước, vốn không biết kế hoạch của hắn và thứ muội.
Trở lại ngày rơi xuống nước, ta nghe thấy tiếng kêu thất thanh, nhanh chóng đưa ra quyết định, ngáng chân làm Ninh Viễn Hầu phu nhân quàng phải chân ta rơi xuống hồ nước.
Lần này không có ta, ta muốn xem Vệ Cư An sẽ cứu thứ muội hay cứu mẹ của hắn trước!
Ta vốn là thứ nữ không được sủng ái của nhà họ Khương, trên có đích mẫu lòng dạ độc ác, dưới có với đích tỷ cay nghiệt. Nhưng chỉ vì một câu nói lúc mê sảng của Thế tử Tuyên Bình Hầu phủ, ma xui quỷ khiến, ta phải gả vào Hầu phủ.
Sau khi gả vào Hầu phủ, ta phải đối mặt với phu quân què quặt không có tình cảm với ta, bà bà yếu đuối, công công thì quyền thế, còn có vị Quận chúa thầm thương trộm nhớ vị phu quân què quặt của ta.
Tay cầm lá bài xấu, phải làm sao mới có thể đánh thắng được ván bài? Than ôi, thật khó khăn biết mấy.
Nhưng ta lại là người không chịu khuất phục, ta nhất định phải đánh thắng được ván bài từ lá bài xấu này!
Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Ngược luyến tàn tâm.
Tác giả: 么么
Dịch bởi: Hũ Mật Ngọt – 蜂蜜罐
Trích đoạn:
Đêm lặng như nước.
19:30, cô làm một bàn thức ăn đầy ắp, anh vẫn chưa trở về.
20:00, cô đã chuẩn bị xong nước tắm cho anh, anh vẫn chưa trở về.
23:00, cô đã ủi phẳng quần áo ngày mai anh mặc, anh vẫn chưa trở về.
23:59, cô ngồi chờ bên bàn thức ăn đã lạnh ngắt trong ngôi nhà trống vắng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, anh cuối cùng cũng bước vào cửa nhà trước lúc 24 giờ.
Trước khi kết hôn, cô đã đưa ra giới hạn cuối cùng cho anh, mỗi ngày trước nửa đêm phải trở về nhà, cho nên anh mỗi ngày đều sẽ bước qua cửa nhà vào giây cuối cùng của ngày, tuyệt đối không muộn hơn một giây một phút nào.
Đồng Khiết bước lên trước, giúp anh cởi áo vest ra treo lên giá như mọi ngày, “Cơm đã nấu xong xuôi rồi, em đi hâm nóng lại cho anh. ”Mạc Thiệu Khiêm làm theo đúng trong hợp đồng, hôn vào bên má cô một cái, thần sắc đạm mạc như không, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch như vậy không thấy mệt à? Biết rõ là tôi sẽ không ăn mà vẫn làm mấy thứ này.”
Nói xong, anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp, ném cho cô.
“Cho cô, quà kỷ niệm ba năm kết hôn mà cô muốn đấy.”
“Hôm trước.” Đồng Khiết nói.
“Gì cơ?” Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
“Ngày kỷ niệm kết hôn, là hôm trước.”
Mỗi năm anh đều mang quà kỷ niệm ngày cưới về cho cô theo như trong hợp đồng, nhưng năm nào cũng nhớ sai, hơn nữa…
Tất cả đều là thứ cô không thích.
Sao giăng đầy trời, trăng treo lơ lửng.
Nực cười biết bao, người ở trong lòng anh, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Tuy đã kết hôn với cô, nhưng anh luôn dùng rất nhiều phương thức để nhắc nhở cô rằng: Đồng Khiết, cô đã dùng cách đê tiện để có được đoạn hôn nhân này, tôi đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí ghê tởm cô.
Có lẽ nỗi đau khổ trong ba năm quá nhiều, Đồng Khiết phát hiện năng lực tiếp nhận của mình đã trở nên vô cùng cao rồi, cô nhận lấy món quà, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em rất thích món quà này, anh xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa nói không cần, giây tiếp theo, Đồng Khiết lại mở lời, kiên định nói: “Em để ở trên bàn, anh nhất định sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, chậm rãi bước đến trước bàn ăn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, kỷ niệm tròn ba năm kết hôn vui vẻ.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng anh, nói từng từ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, “Cô lại giở trò mới gì thế, tôi không có sức lực chơi với cô đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
Lúc ăn cơm, bạn trai tôi Giang Trác đang bóc vỏ tôm cho thanh mai trúc mã của anh ta. Lúc trước tôi nhờ anh ta lấy hộ tôi một bát canh nhưng anh từ chối tôi, anh ta còn nói với giọng điệu khó chịu: “Em tự đi mà lấy”. Các đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm của anh ta cũng góp sức để hoà giải chuyện cười này: “Lão đại đã quen chăm sóc cho tiểu Âm rồi, chị dâu đừng để trong lòng nhé”. Hàn Thiều Âm nhìn về phía tôi trong mắt cô ta mang vài tia đắc ý. Tôi nể mặt cười nói: “Mọi người đừng có gọi bậy nha, gọi vậy sẽ khiến Giang Trác tức giận đấy, người ta vẫn còn đang bóc tôm cho bạn gái kia kìa”.