Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Tác Giả: Nhất Bán Công Tử

Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Tác giả: Nhất Bán Công Tử.

Thể loại: Bách hợp, ABO văn, cung đấu, chiến tranh, ngược tâm, HE…

Văn án:
Tháng ba, yên hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm Ân Vĩnh thành, nhưng cũng rất nhanh đã vụt tắt, chỉ còn lại một lớp bụi phủ mờ ảo trên nền trời âm u tịch mịch.

Gả cho ai, trước giờ Diệp Cẩm không mấy quan tâm, tâm tính nàng vốn đơn thuần, không nghĩ đến toan tính âm mưu, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Chỉ là không ngờ đến, sẽ có ngày gả cho người đó, Lăng Tam Nguyệt…

“Đem Diệp Cẩm gả cho Thập nhất gia, xem ra lão hoàng đế đã đi một nước cờ liều, cùng lúc đối đầu với cả Phù Cơ công chúa và Diệp tướng quân. Nhưng chí ít hiện tại vẫn giữ được thế cục cân bằng, Diệp Cẩm là đứa con mà Diệp tướng quân yêu thương nhất, nay gả cho Thập nhất gia, nhất định Diệp tướng quân sẽ thu liễm mà không dám làm càn, mà bên phủ thất điện hạ, cũng sẽ không có động tĩnh gì lớn.”

Một hôn lễ, lại được đặt lên bàn cờ thiên hạ toan tính, đem tính toán của bản thân đè nặng lên hai người vô tội khác…

Tháng ba mưa lất phất bay, cánh hoa mai trắng phiêu phiêu rơi xuống trước hiên nhà, bàn tay nhỏ vươn ra, hoàn hảo đón lấy cánh hoa. Diệp Cẩm cười cong mắt, tay áo tử sắc nhẹ lay lay, vươn lại một chút nước mưa.

Nghiêng nhẹ tán ô, nước mưa theo đường cong của ô chảy xuống.

Diệp Cẩm kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay mình, mưa không rơi vào tay nữa, nhẹ nhàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thuần đen xinh đẹp của đối phương.

“Không lạnh sao?” Đối phương dịu dàng lại chậm rãi mà thì thầm bên cạnh nàng: “Vào trong thôi.”

Mưa rửa trôi sạch sẽ những ô uế trên trần gian này, gột rửa sạch sẽ những gì muốn quên đi, chỉ để lại một khoảng lòng nặng trĩu tê dại, hóa thành kẻ điên không ngày trở về.

Đôi mắt của nàng…

Là một khoảng trời vô tận, càng nhìn càng trong suốt, càng quan sát càng không rõ nội tâm đang suy nghĩ gì.

“Từ lúc bắt đầu vốn dĩ đã sai rồi, những bước tiếp theo chỉ sai càng thêm sai, nhìn lại chỉ toàn những sai lầm chồng chất sai lầm, không thể nào quay đầu lại được nữa.”

Âm thanh tát tay chát chúa vang lên, Diệp Cẩm lảo đảo lùi về sau, mất thăng bằng mà ngã xuống đất, ánh mắt dại ra, ngây ngốc nhìn về một hướng vô định nào đó.

Diệp Tú Anh giận dữ ném những thứ trong tầm với vào người của Diệp Cẩm, điên cuồng gào lên: “Diệp Cẩm, ngươi hôm nay dám đối đầu với ta, ngươi quên ta chính là tỷ tỷ của ngươi hay sao?”

Không quay đầu lại được nữa rồi…

“Tam Nguyệt, ta thật sự không biết phải làm gì nữa rồi, ta thật sự không còn nơi nào để về nữa rồi…”

Lăng Tam Nguyệt đem nàng ôm vào lòng, nội tâm đau buốt rỉ máu, chỉ biết cố gắng ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ đó, cố gắng dùng hơi ấm của mình xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng ấy.

“Đừng sợ, ta ở đây, chúng ta về nhà.”

Về nhà… nhà của các nàng…

Mọi thứ đều trôi qua vội vã, như cơn mưa phùn tháng ba, lạnh lẽo…

Diệp Tẫn… Tam Nguyệt…

Lang Hậu Truyền Kì

Tác giả: Nhất Bán Công Tử.

Thể loại: Bách hợp, ABO, cổ đại, xuyên không, nhân thú, 1×1, HE…
Văn án:

“Thật ra yêu hay không yêu đã chẳng còn như ban đầu quan trọng nữa…”

Nhẹ nhàng bung tán ô giấy dầu hoa mai cán trúc, đôi tay ngày ấy từng nắm giữ một đầu tơ hồng lại yếu ớt buông thả, mặc cho dòng chảy của thời gian bào mòn tất cả.

Trong giấc mộng xuân thu năm đó, nàng gối đầu dưới tàng cây tử đằng, tay trái giơ lên che ánh mặt trời chói chang, tay phải nắm một đoạn nhân duyên mờ mịt.

Người đứng dưới tàng sa la, khuất bóng sau ánh trăng vàng vằng vặc, đôi mắt biếc u buồn vẫn dõi theo bóng lưng cô độc của nàng.

Đoạn duyên phận của chúng ta nghĩ tới thì nực cười, nghe thì thương cảm, chẳng khác nào một hồi kịch trường không điểm dừng càng đi càng sai.

Người nơi đó, ngắm nhìn nàng giữa mịt mùng khơi xa.

Nàng đứng đó, nhìn người tẫn hết duyên hoa, năm tháng vội vàng vụt trôi qua kẽ tay.

Chỉ tiếc là giấc mộng quá dài, tỉnh lại không đành mà mộng tiếp thì bi ai.

Bóng nàng khuất dần sau tàng lá xanh rì rầm của ngày hạ đổ mưa, rồi nhẹ nhàng tan biến giữa đợt lá phong đỏ đầu thu.

Người lặng thầm dõi theo bước chân nàng, xuân qua cánh én chao nghiêng, đông tới tuyết rơi vương trắng mái đầu.

Tàn giấc mộng hạ thu, nàng nơi chốn nào, có nhìn thấy ánh trăng bạc ngoài khung cửa sổ?

Muôn ngàn con người ôm giấc mộng phù hoa, còn nàng lẳng lặng tựa gối đầu, ngâm nga một điệu tương tư. Người gối đầu bên cạnh, ôm ấp trong tim một bầu nhiệt huyết, lặng nghe điệu tương tư thấm đẫm phong sương, đáp lại nàng một đoạn trường hoa tư.

Năm tháng ấy, còn nhớ hay đã quên?

Lang Hậu Truyền Kỳ…

Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Tác giả: Nhất Bán Công Tử.

Thể loại: Bách hợp, 1×1, cổ trang, tình hữu độc chung, ngược tâm, HE.

Văn án:
Mộng đế vương khép lại, tựa như sóng chìm yên tĩnh nổi lên một hồi phong ba huyết vũ. Vì ai tấu lên một khúc Loạn Thế ca, đặt vào mộng tưởng, nụ cười khuynh đảo chúng sinh.

Liệu còn nhớ khi xưa, nơi đình viện vắng lặng, dâng lên khúc vũ ca tuyệt mỹ?

Một thoáng hồng nhan,

Một hồi bão tố.

Một mảnh trần ai,

Một lần bi kịch…

Chung quy đều vì hai chữ “hồng nhan”.

Lời vì nàng, ai còn viết?

Ca tụng nàng, câu từ mỹ lệ, ai còn nhớ?

Trần ai một thoáng, vì hồng nhan đấp lên tấm mộ bia.

Quên đi người, quên cả giấc mộng thu qua đông tàn, khép lại chuyện xưa.

Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Tác giả: Nhất Bán Công Tử

Thể loại: 1×1, ABO, Bách Hợp, Đô Thị, HE Ngược, Niên Hạ, Showbiz…

Văn án:

Tháng sáu năm ấy mưa rơi…

Bạch Sanh từng có một hoài bão lớn, từng có một khát khao cháy bỏng, nhưng dần dần bị chính người nàng yêu nhất hủy hoại.

“Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nhiêu đó là quá đủ rồi.”

Nước mắt rơi xuống bao nhiêu mới là đủ?

Đau thương bao nhiêu mới hạnh phúc?

Giang Huyền Tranh vung tay giáng lên mặt Hàn Thuần một cái tát, lãnh liệt ánh mắt dán chặt vào nàng: “Hàn Thuần, chị xem thường Bạch Sanh cũng chính là tự xem thường mình, chị nhớ lại xem năm đó chị làm thế nào để được mọi người chú ý? Một vai diễn phụ thành công như vậy là do đâu? Chị bước lên được vị trí này là do Bạch Sanh dùng tất cả nỗ lực của bản thân để giúp đỡ chị, vậy chị kiêu ngạo cái gì? Nếu không có [Cách Anh] chị có thể đứng ở đây mà chê trách Bạch Sanh sao?”

“Trong mắt Hàn Thuần không chứa nổi một Bạch Sanh, nhưng trong tim Giang Huyền Tranh đều là hình ảnh của Bạch Sanh…”

Mưa rơi rồi, rơi ướt đẫm một con phố xa xôi nào đó. Một chiếc xe buýt chạy qua, nước bắn lên cao, bắn ướt đôi giày trắng của Bạch Sanh, ngay cả quần áo cũng dính đầy bùn đất. Gương mặt ấy chưa từng thay đổi, nước mắt ấy rơi xuống chưa bao giờ mang vị ngọt.

“Đồ ngốc…”

Giang Huyền Tranh nghiêng ô về phía Bạch Sanh, không ai đau lòng, nàng đau lòng, phải, nàng vì Bạch Sanh mà đau lòng…

Có lẽ trong mắt Bạch Sanh, Giang Huyền Tranh vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng nàng không bao giờ biết được đứa trẻ đó sẽ có một ngày lớn lên.

“Bạch Sanh, nước mắt của chị không phải để rơi lúc đau khổ, mà là rơi lúc hạnh phúc.”

Tháng sáu năm ấy mưa rơi…