Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Tác Giả: Điêu Huyền Mộ Ngẫu

Ly Nhân Tâm Thượng Ngọc – Điêu Huyền Mộ Ngẫu

PHẦN 1 của Trọng Tự

Phò mã của ta là một người vô cùng dịu dàng.

Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?”

Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… là… là Tưởng công công”

Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây”

Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên.

[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

TÊN KHÁC: KIẾP NÀY CÓ NHAU (Phần sau của Ly Nhân Tâm Thượng Ngọc)

Tạ Trọng Tự là công chúa, nhưng sau đó lại có thêm cụm từ “tiền triều” trước địa vị của mình

Bởi vì phò mà của nàng là Tuyên Giác lãnh binh mưu phản, sau đó nàng thành Quý Phi, nhưng không còn tự do nữa, suốt hai năm chỉ quanh quẩn trong Ngọc Cẩm cung.

Người đời phỉ báng nàng, nói nàng là yêu cơ, nói nàng họa thủy, nói vì nàng mà quốc gia không yên.

Nàng bị xem là dư nghiệt, là một mối họa còn tồn tại, thế nhưng vẫn được vinh sủng, đêm đêm còn được thừa hoan sủng ái

Cuối cùng, Tạ Trọng Tự đồng quy vô tận cùng với Tuyên Giác.

Vốn nghĩ cứ thế trở về với cát bụi, thù hận tan biến, nào ngờ nàng sống lại vào năm mười lăm tuổi.

Lúc này, Tuyên giác là quân tử đoan chính, tuấn tú thanh nhã, là kiểu người mà nàng thích nhất.

Nhưng Tạ Trọng Tự chỉ nghĩ trốn được càng xa càng tốt.

Phò mã cái gì chứ!?

Đấu hậu cung, ổn triều đình, dưỡng phủ viện, chẳng mỹ mãn sao?