Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Thứ bị bắt đó chắc chắn phải là một loài sinh vật biển quý hiếm nào đó, cho nên mới có thể khiến cho người trên cả con tàu đều đứng ngồi không yên như vậy.
Khoảng cách quá xa, Kì Thời cũng không nhìn rõ được tình hình phía bên kia, cậu đứng bên lan can tàu, có lẽ là do thuyền trưởng đã nhận được lời nhắn, nên tàu thủy bắt đầu chậm rãi khởi hành trên mặt biển yên ả, dần dần kéo dài khoảng cách với con thuyền màu đen kia.
Đại dương xanh biếc sâu không thấy đáy, mặt nước tĩnh lặng ẩn giấu vô số nguy hiểm, nhưng khi khoảng cách ngày càng xa thì sự bất an trong lòng Kì Thời cũng dần sụt giảm.
Thị vệ trưởng lại lần nữa hối thúc, trời đã rất khuya rồi, bóng hình của Kì Thời biến mất ở phía lan can, cậu đã trở về phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kì Thời bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, trời bên ngoài chỉ vừa mới hửng sáng, mặt trời màu vàng kim chỉ vừa ló ra nửa cái đầu, thời giờ vẫn còn sớm lắm, nhưng vào lúc này đây, thị vệ trưởng vẫn luôn hiểu biết lễ nghĩa lại xuất hiện ở trước cửa phòng của vương tử điện hạ, mạnh mẽ kéo vương tử khỏi cơn mơ, trông rất sốt ruột.
Khi Kì Thời mở cửa ra thì thị vệ trưởng liền vội vàng gật đầu hành lễ, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Kì Thời: “Không hay rồi điện hạ, chúng ta đã bị nhốt lại trong mảnh hải vực này rồi.”
Kì Thời chỉ khoác lên người một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài, cậu đứng trên boong tàu nhìn về phía chiếc thuyền màu đen đằng xa đang neo tại chỗ không động đậy, nhất thời nói không nên lời.
Thị vệ trưởng đứng cạnh giải thích: “Tuy rằng tốc độ tàu di chuyển trong đêm tối rất chậm, nhưng chúng ta đã sớm cách xa tàu của quốc gia Golokby một đoạn khá xa kể từ tối ngày hôm qua, cho dù tốc độ có chậm đến mấy thì cũng không thể chỉ đứng yên tại chỗ không hề dịch chuyển tí nào như thế này.”
Trừ khi bọn họ chỉ đang di chuyển loanh quanh một chỗ.
“Việc tàu bè mất phương hướng và tự quay trở về điểm xuất phát hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng máy dò tìm trong cabin của thuyền trưởng lại hiển thị con tàu vẫn luôn đi về phía bến tàu gần nhất, chỉ có điều, cho dù thuyền trưởng có điều chỉnh phương hướng như thế nào hay tiếp thêm nhiên liệu bao nhiêu, thì con tàu vẫn dừng lại ở nơi này.”
Đây mới chính là điều quái lạ nhất, bị ảnh hưởng bởi loại nguyên nhân không rõ ràng, nên bọn họ đều bị nhốt lại ở nơi đây, không thể nào thoát ra, trên tàu có khoảng trăm binh lính, nếu như nhiên liệu và thức ăn dự trữ đều dùng hết, thì bọn họ đều sẽ chết trên vùng đại dương mênh mông này.
Nghĩ đến mùi máu tanh mà mình ngửi được ngày hôm qua, Kì Thời hỏi: “Người trên con tàu kia có làm ra hành động gì khác thường hay không?”
Thị vệ trưởng nhớ lại một chút: “Thưa, không.”
“Nhưng mà…” Gã ta có chút do dự nói: “Hình như bọn họ đang chuẩn bị thứ gì đó, giống như là sắp mở tiệc vậy.”
Buổi chiều, sứ giả trên con thuyền màu đen kia đã sang đây để đưa thiệp mời, nhìn tấm thiệp mạ vàng nóng nỏng tay, thị vệ trưởng đưa ra lời tiên đoán rằng vị vương tử của quốc gia Golokby bên kia đang mời điện hạ nhà mình sang đó để tham dự buổi tiệc trên biển, và cùng chia sẻ niềm vui.
“Vương tử Gaia là con trai độc nhất của quốc vương và vương hậu Golokby, rất được yêu thương, lần này ngài ấy ắt hẳn là lén lút trốn quốc vương để chạy ra đây.”
Còn về việc mời Kì Thời tham gia, hơn phân nửa là có liên quan đến sự việc bất thường ngày hôm qua.
Đợi sứ giả rời đi, Pesci đứng bên cạnh mới hỏi: “Điện hạ, chúng ta có cần đi qua đó không?”
Cầm tấm thiệp mạ vàng trên tay, Kì Thời nói: “Phải đi thôi.”
Đi để tìm hiểu xem nguyên nhân khiến cho bọn họ bị nhốt lại đây là gì.
Màn đêm buông xuống, chiếc tàu thủy màu đen lên đèn, tiệc rượu linh đình, âm nhạc rộn vang, trên chiếc bàn ăn khổng lồ bày đầy trái cây và bánh ngọt, trên mặt biển thiếu hụt tài nguyên thì những món ăn này đều trở thành sự tồn tại quý giá và cần được quý trọng.
Có vô số binh sĩ đang trấn thủ trên thuyền, những người hầu bưng đĩa thức ăn trên tay, cẩn thận từng li từng tí đặt thức ăn lên bàn.
Kì Thời vừa đến, thì liền cùng binh lính đi vào giữa sảnh tiệc, bên trong đã có người chờ sẵn, thấy bóng dáng Kì Thời vừa xuất hiện thì người đó liền vui ra mặt, đi đến đón tiếp: “Điện hạ, chào buổi tối, vương tử của chúng tôi đã chờ từ rất lâu rồi ạ.”
Nói xong, người phục vụ nam đó chìa tay ra làm một tư thế mời.
Kì Thời vừa bước lên cầu thang thì Pesci đi sau lưng đã bị chặn lại.
“Thật ngại quá, vương tử điện hạ có nói, chỉ mời một mình vương tử của Quốc gia Colla lên trên.”
Tuy nhân viên phục vụ này luôn tươi cười nhưng lại nói ra những lời khiến người ta khó xử, Pesci là thị vệ trưởng cận kề bên Kì Thời, bảo vệ vương tử điện hạ là nhiệm vụ hàng đầu của gã, làm sao gã có thể để cho điện hạ đi vào nơi xa lạ một mình được chứ.
Thấy Pesci hé hé miệng, thanh kiếm bên cạnh lóe lên sắp phát ra âm thanh, thì Kì Thời liền đưa tay ra ngăn cản động tác của gã, cậu mỉm cười nhàn nhạt: “Được, ta sẽ đi lên đó một mình.”
Pesci: “Điện hạ! ! !”
Kì Thời quay qua nhìn vẻ mặt lo lắng của thị vệ trưởng: “Không có chuyện gì đâu, ngươi cứ ở bên dưới chờ ta.”