Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
End vị diện ❤️
Trong văn phòng làm việc, mùi hương ngọt nị lan tỏa khắp nơi, bức tường dày dặn đã giúp che đi mọi tầm nhìn từ bên ngoài, do đó những nhân viên ở Hứa Thị tự nhiên cũng sẽ chẳng biết được ông chủ thường ngày hay trầm mặc và kiệm lời của mình ngay giờ phút này đây lại đang chìm trong hương tình khó dứt.
Hai người họ đều là đàn ông đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, cứ hôn rồi lại hôn sẽ khó tránh khỏi tình trạng cọ súng nổi lửa, chú hề nheo mắt nhìn đuôi mắt ửng đỏ và sắc mặt ngẩn ngơ của Kì Thời, anh áp sát lại rải từng nụ hôn nhỏ nhẹ lên bờ môi cậu, lần đầu tiên anh không còn khiến cho người ta phải khó thở nữa, Kì Thời cũng có được một quãng thời gian để nghỉ ngơi.
Nhưng giờ đây cả người cậu đều mềm nhũn, nhất thời không phát giác ra điều này, chú hề chậm rãi nắm lấy tay cậu.
Đầu hạ đã qua, không khí giữa hè ập đến, ánh nắng gay gắt bên ngoài kính cửa sổ chiếu thẳng xuống mặt đất, thiêu đốt những thảm thực vật tươi xanh, trên đường lộ lớn chỉ có lác đác vài người đi lại, hai giờ chiều là khoảng thời gian nắng gắt nhất, mọi người đều đang lười biếng trốn trong những bóng râm mát mẻ.
Trời nóng như thế này, nếu mà lỡ tay chạm phải lớp kính bên ngoài cửa sổ thì ai cũng sẽ ghét bỏ cái nóng bỏng tay mà nó mang lại và vội vàng rút tay về, tòa nhà của Hứa thị cũng đã được bật điều hòa từ sớm, nên không hề cảm nhận được cơn nóng bức của thời tiết, nhất thời trong văn phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và tiếng máy móc vận hành.
Điều hòa trong phòng làm việc của chủ tịch cũng đã được mở từ lâu, nhưng Kì Thời chẳng hề cảm nhận được sự mát mẻ, mà còn bị nguồn khí nóng phả vào mặt làm cho cả người cậu sắp tan chảy, Kì Thời bị chú hề nhốt vào trong không gian tương đối khép kín do thân hình của anh tạo nên, cậu dựa vào vai của chú hề, ngơ ngác nhìn ánh sáng phản chiếu từ kính cửa sổ phía đối diện.
Khômg biết đã qua bao lâu, bên ngoài phòng làm việc yên ả bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân khe khẽ, cách một bức tường, Kì Thời mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ trong hành lang.
Trong lúc thất thần do phát hiện ra bên ngoài có người đang tiến đến gần, cho nên lực tay của Kì Thời đã mất khống chế mà tăng mạnh một chút, chú hề đang tựa vào hõm vai hôn hôn cần cổ của cậu chợt khựng lại, anh cắn nhẹ dái tai của cậu thanh niên, rồi thì thầm từng chữ khàn khàn bên tai Kì Thời: “Em làm nhẹ nhàng thôi.”
Hơi thở phả vào tai, làn hơi lạnh lẽo đã giúp Kì Thời kéo về phần nào ý thức đang chạy tán loạn, cậu thanh niên dịu dàng lúc này có chút lúng túng, muốn rút lại đôi tay đang bị chú hề nắm lấy, nhưng tên quái vật cao to kia không hề cho cậu được toại nguyện, mà lại phủ người xuống, cắn mút đôi môi của nhân loại.
Bên ngoài văn phòng, trợ lý Lý đang yên lặng đứng chờ ở trước cửa, anh ta chào hỏi vị khách đột ngột xuất hiện không mời mà đến bằng một nụ cười đầy tính công nghiệp và thỏa đáng.
Người đến là vị tổng giám đốc đang phụ trách một hạng mục mới gần đây của công ty, gã ta thấy trợ lý đứng ở đó thì gật đầu và lên tiếng chào hỏi lẫn nhau: “Trợ lý Lý, chủ tịch có ở bên trong không? Ở đây có một phần văn kiện cần chủ tịch ký gấp.”
Nụ cười trên mặt của trợ lý không hề thay đổi: “Chủ tịch hiện đang tiếp đãi khách khứa ở bên trong, chắc là không tiện lắm đâu.”
Tổng giám đốc có điều không hiểu, tiếp đãi khách khứa và ký tên cho công việc thì có gì mà không tiện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nở nụ cười nhưng bụng dạ không cười của trợ lý Lý, thì người đàn ông lại cảm thấy không nên hỏi ra vấn đề này thì hơn.
“Vậy, vậy đợi lát nữa tôi sẽ quay lại xem sao.”
Trợ lý Lý tận mắt tiễn bóng lưng gã ta rời đi, rồi lại đứng yên bất động giữ cửa,
Đèn sợi đốt sáng rực khiến cho thân hình của trợ lý Lý đổ bóng lên sàn gạch, ở trong góc tối âm u thâm tàng, cơ thể anh ta bị chia ra làm hai nửa, một nửa bám trên sàn nhà, nửa còn lại dính trên mặt tường.
Ở nơi mà không ai nhìn thấy, ánh mắt của trợ lý trở nên trống rỗng, động tác cứng nhắc.
Đó là con rối do chú hề tạo ra.
–
Phải rất lâu sau, mãi cho đến khi Hứa Thị và Kì gia có qua lại làm ăn với nhau thì Kì Thời mới phát hiện ra một số manh mối của công ty.
Chú hề vẫn luôn ở bên cạnh cậu, và chỉ biến mất khi gặp phải những tình huống đặc thù, trong khoảng thời gian biến mất này, anh sẽ đi xử lý một số sự kiện quan trọng của công ty, về sau, khi Kì Thời đã phát hiện ra chú hề chính là chủ nhân của Hứa Thị thì chú hề dứt khoát không giấu nữa, trực tiếp ngày ngày mang người theo bên cạnh.
Thời gian dần trôi, dường như tất cả mọi người trong công ty đều biết được rằng ông chủ của mình có một người thương mà anh ấy hết lòng yêu thích, cho dù có là một người nghiêm nghị đi chăng nữa, thì khi gặp được người mà mình yêu, thì băng tuyết khắp núi cũng sẽ tan chảy, trái tim sẽ trở nên nóng bỏng và sắc mặt của ông chủ cũng sẽ trở nên ôn hòa hơn.
Hệt như là gặp quỷ vậy.
Mà sau khi Kì Thời đến công ty gặp gỡ và tiếp xúc thường xuyên với trợ lý Lý cùng những giám đốc điều hành cấp cao khác, thì cậu mới phát hiện ra điểm khác lạ của công ty.
Những người bên cạnh chú hề, bao gồm cả những cán bộ nòng cốt đều là những con rối do chính tay anh tạo ra, bọn chúng học hỏi hành vi, động tác của con người, học cách xử lý sự việc, mô phỏng cách thức chung sống với loài người, đám người rối đó đã thâu tóm hơn phân nửa các công trình và hạng mục của công ty, mức độ thành công của các hạng mục khiến cho người ta khó mà nói thành lời, ai mà nhận ra được đây chính là lũ rối do quái vật tạo ra được cơ chứ.
Lục Sâm trước khi đi có từng ghé qua thăm hỏi Kì Thời.
Lục Thị hưng thịnh một thời đã sụp đổ như dự tính, khí vận luân chuyển, đến cùng, tất cả đều trở về trên người chú hề, nếu như chú hề vẫn còn sống thì chắc là anh cũng sẽ giống như lúc này đây, khí vận nhập thân, sự nghiệp thành công, hạnh phúc mỹ mãn.
Việc ác mà bọn họ gây ra đã hủy hoại cả một đời của chú hề, nhưng hiển nhiên, ác quả đã kết sẽ kéo họ xuống xuống Địa ngục A Tỳ tăm tối, không thấy được ban ngày.
★★A Tỳ là dịch âm từ tiếng Phạn Avicii, dịch ý là “vô gián”, nghĩa là nỗi thống khổ kéo dài liên tục, không gián đoạn. Đây là nơi linh hồn của những kẻ phạm trọng tội sau khi chết phải chịu khổ ải vīnh viễn. “Phật thuyết nhân duyên tăng hộ kinh” viết rằng: Có “9 loại người” sau khi chết sẽ bị đày xuống chịu tội ở A Tỳ địa ngục, bao gồm: Ăn đồ ăn của chúng tăng, đồ cúng Phật, giết cha, giết mẹ, giết hại La Hán, phá hoà hợp tăng, phá giới tỳ khưu, xâm phạm ni cô, trong lòng tràn đầy tà ác.
Chỉ trong một thời ngắn, mà người đã mất tài thì tan, số gia sản và tiền bạc mà Lục Sâm cố gắng hết sức để giữ lại đều rất ít ỏi, không thể tiếp tục ở lại trong nước nữa, anh ta chuẩn bị ra nước ngoài phát triển.
Trước khi đi, Lục Sâm đã hẹn Kì Thời ra một quán cà phê để nói chuyện, thật ra cũng chẳng có gì để nói, chẳng qua chỉ là muốn có được đáp án đã biết từ lâu cho câu hỏi vào ngày đến thăm Kì Thời ở bệnh viện, mãi cho đến lúc này, đáp án của cậu vẫn không thay đổi.
Kì Thời không có thiện cảm với Lục Sâm, với toàn bộ nhà họ Lục thì càng hơn thế nữa.
Sau khi nói chuyện xong, Kì Thời trở về nhà, vừa mở cửa thì đã bị chú hề ôm lấy, trong phòng không có bật đèn, xung quanh tối thui không nhìn rõ gì cả, nhưng điều này chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào đối với chú hề.
Không biết chú hề đã đứng ở trước cửa chờ đợi bao lâu, lúc Kì Thời bị chú hề ôm lấy, cậu chợt nhận thấy một cơn lạnh thấu xương, Kì Thời vươn tay chạm nhẹ lên mặt và đôi mắt của chú hề, rồi hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Chú hề không trả lời, anh bế Kì Thời vào trong phòng, ‘cạch’ một tiếng cửa phòng đóng lại, Kì Thời bị chú hề ấn xuống hôn thật mãnh liệt.
Đây không còn là những nụ hôn vụng về, si ngốc thuở ban đầu nữa, chú hề đè mạnh xuống quấn lấy và cắn mút đầu lưỡi của Kì Thời, cậu thanh niên gầy yếu bị người đàn ông cao to ôm chặt ở trong lòng, bị người nọ ép phải tiếp nhận nụ hôn sâu khiến cho đầu óc người ta phải tê dại này.
Bầu trời chạng vạng bên ngoài mang màu sắc ám trầm, có vô số ngôi sao vây quanh lấy mặt trăng lạnh lẽo, bao phủ khắp nền trời tạo thành dải ngân hà chói mắt, thỉnh thoảng sẽ có một vài ngôi sao băng rơi rụng bay ngang qua bầu trời, rồi lại biến mất trong chớp mắt.
Loại cảnh sắc này thật sự rất khó bắt gặp ở các thành phố đang ngày càng ô nhiễm.
Nhưng người ở trong nhà lại chẳng thể nhìn thấy khung cảnh này, rèm cửa hơi lay động, trán Kì Thời lấm tấm mồ hôi, đôi mắt tan rã của cậu nhìn sang tấm rèm cửa hơi rung rinh đó, nhưng lại bị chú hề ấn lấy sau gáy và hôn lên.
Chú hề từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, giọng của anh lúc này đây đã khàn đặc đến cực độ, anh chốc chốc lại rải vài nụ hôn lên khóe môi Kì Thời, âm thanh thấp trầm thường ngày chợt mang theo vài phần tủi thân: “Em đừng đi mà.”
“Đừng đi…”
Chú hề nỉ non bên tai Kì Thời hết lần này đến lần khác, Kì Thời bây giờ mới hoảng hốt nhớ ra, lúc nói chuyện với Lục Sâm ở quán cà phê, đối phương đã đưa ra lời mời muốn cậu bay ra nước ngoài cùng mình.
Anh ta muốn đi đến một nơi khác để làm lại từ đầu, người thương nhân sáng suốt bày tỏ cảm tình với cậu thanh niên, chú hề vẫn luôn đi theo bên cạnh Kì Thời, mà câu nói này khiến cho anh nhớ lại lần Kì Thời muốn rời đi ở Công Viên Giải Trí.
Anh cho rằng bản thân mình sắp bị vứt bỏ rồi, chuyện này đã để lại một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong trái tim của chú hề.