Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Kì Thời bị búp bê khổng lồ nuốt chửng, bên trong rất tối nhưng lại không hề chật hẹp, không gian bên trong rất rộng rãi, lớn đến nỗi Kì Thời có thể đứng dậy và chạy vài vòng bên trong, có lẽ trong đây còn lắp đặt cả thiết bị thông gió, nên không hề nghe thấy mùi bông vải tích tụ, không khí trong lành và đầy đủ, điều hạn chế duy nhấy chính là lớp bông dưới chân và bóng tối xung quanh.
Dưới chân Kì Thời là lớp bông mềm mại, hễ bước chân vào thì sẽ lõm một cái lỗ, sau khi đi một bước té một bước thì Kì Thì dứt khoát không cửa động nữa, cậu dựa vào bức tường trong bụng búp bê.
Có thân phận NPC của Công Viên Giải Trí trợ giúp, nên thông thường chẳng con rối nào dám gây hại cho cậu cả, nhưng Kì Thời không biết được con búp bê thoát khỏi sự khống chế của quái vật này đang muốn làm gì với mình, vả lại cậu cũng không thể tiếp tục ngồi yên chờ chết.
Kì Thời giữ nguyên tư thể nửa ngồi, cậu với tay xuống bắp chân, đầu ngón tay xoay chuyển, trong tay chợt xuất hiện một con dao gấp nhỏ.
Đây là thứ mà Kì Thời mang theo phòng khi cần đến lúc rời khỏi Cửa Hàng Kẹo Ngọt, vậy mà lúc này nó lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Con dao gấp rất sắc bén, lúc ở cửa tiệm cậu thường dùng nó để rọc mấy thùng kẹo, giờ phút này Kì Thời đang lần mò tìm chỗ sống lưng của con búp bê, dùng lưỡi dao găm vào lớp vải, muốn thử xem có thể tạo ra một lối thoát ở chỗ này hay không.
Chỉ là không biết con búp bê này đã được tạo thành từ loại vải có chất liệu như thế nào, mà cho dù con dao trong tay của Kì Thời có sắc bén đến mấy cũng chẳng thể tạo thành một khe hở trên lưng nó, thậm chí khi mũi dao chạm vào lớp vải rắn chắc đó còn phát ra âm thanh “leng keng”.
Con dao gấp cứ như vậy mà gãy rồi.
Cùng lúc đó, con búp bê đang hơi rung lắc đã dừng lại, dường như nó đã đến được điểm đích nên không còn tiếp tục di chuyển nữa.
Cái bụng của nó lần nữa được mở ra, có một bàn tay thọc vào kéo Kì Thời ra ngoài.
Cảnh tượng máu me như trong dự đoán đã không xảy ra, Kì Thời bị búp bê đặt lên lòng bàn tay, cậu cùng con ngươi thủy tinh đen kịt kia đối mắt nhìn nhau.
Búp bê cao khoảng bảy tám mét, độ khoảng gần bằng một tòa nhà hai tầng, bị thứ to lớn như vậy nâng trong lòng bàn tay thì chẳng khác gì con kiến đang đối đầu với voi vậy, ngay cả đôi mắt làm bằng hạt thủy tinh đó cũng có kích cỡ tầm khoảng nửa người của Kì Thời.
Kì Thời nửa ngồi trên lòng bàn tay của búp bê, tay cậu vẫn đang cầm con dao nhỏ bị gãy, Kì Thời chậm rãi giấu nó đi, nhưng không ngờ chỉ với một chuyển động nhỏ như vậy mà cũng bị búp bê phát hiện ra.
Một ngón tay trong số đó cử động, búp bê vứt đi ‘món đồ chơi’ của nhân loại, cái đầu của nó tiến lại gần quan sát Kì Thời.
Dao nhỏ trong tay đã bị búp bê cố tình vứt đi, bởi vì nó tiến đến quá gần, nên bên trong đôi mắt thủy tinh màu đen đó đều in hằn bóng hình của Kì Thời, hơn nữa còn phản xạ ra ánh sáng do mặt trời chiếu vào đáy mắt, bởi vì bị tước mất vũ khí nên cơ thể của Kì Thời đã làm ra động tác phòng bị, nhưng còn chưa kịp tạo ra phản ứng gì thì đã bị ánh sáng phản xạ trong mắt búp bê làm cho chói mắt.
Lúc Kì Thời đưa tay lên che chắn thì búp bê lại hiểu lầm ý của cậu, nó cho rằng nhân loại mà mình nhặt về đang muốn chơi đùa nên đã áp cái mặt tròn vo của mình lên tay cậu, khóe môi chậm rãi giương lên một đường cong nhẹ.
【Kiểm tra cho thấy: An Toàn.】
Hệ thống hiển thị đèn xanh lục, điều đó có nghĩa là tình huống trước mắt đủ an toàn, lúc Kì Thời bị nuốt vào trong bụng cũng không thấy hệ thống phát ra âm thanh báo động nào, điều này nói rõ con búp bê không hề có ác ý nào khi mang cậu đến đây.
Búp bê đồ chơi tay nâng Kì Thời, cơ thể to đùng bước đi trong Công Viên Giải Trí, sau cùng dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, nó đặt Kì Thời lên mặt đất, cửa của ngôi nhà đó đang mở, sau khi thấy Kì Thời đã đứng ở trước cửa thì búp bê đồ chơi dùng một ngón tay đẩy Kì Thời vào trong.
Bởi vì động tác đẩy người của búp bê quá đột ngột nên Kì Thời đã vô thức đi vào bên trong ngôi nhà, ngôi nhà này là một phòng đơn, bên trong có một chiếc giường nho nhỏ và có một đống búp bê đang chồng chất trong góc.
Chúng không có khuôn mặt tươi cười như búp bê đồ chơi, mà có đầy đủ các cung bậc cảm xúc như vui mừng, oán hận, bi ai và lạc quan, có những con đã rất cũ kĩ, cũng có những con vẫn còn rất mới, có thể thấy rằng số đồ chơi này vừa mới được làm cách đây không lâu.
Những tròng mắt thủy tinh đen có một lớp màn đen dày đặc, bọn chúng thất thần nhìn lên không trung, nhưng lại bắt đầu cứng ngắt chuyển động nhìn sang nhân loại vừa mới bước vào đây.
Kì Thời bên này thì bị ngón tay của búp bê thò vào ấn ngồi lên giường, có một con mắt đen lay láy nhìn vào cậu không chớp mắt lấy một cái, chưa được bao lâu thì búp bê lại thò tay vào, chính giữa bàn tay to đó là những loại quả có màu sắc sặc sỡ, chúng to như một trái banh bóng rổ.
Thơm thơm ngọt ngọt, còn kèm theo cả mùi sữa.
Bàn tay đó thăm dò qua lại trước mặt Kì Thời cứ như đang bảo cậu cứ lấy chúng đi.
Loại quả này chắc là để cho cậu ăn, nhưng làm gì có cái cây nào lại cho ra loại quả to như thế này trong Công Viên Giải Trí không có vật sống cơ chứ, Kì Thời bê loại quả có màu đỏ tươi lên và giả vờ cắn một ngụm trước mặt búp bê.
Quả nhiên, sau khi Kì Thời làm động tác này thì cánh tay trước mặt cậu đã lùi ra sau không còn cố đẩy hoa quả cho cậu nữa, mà nó bắt lấy một món đồ chơi trong góc rồi đặt lên giường cho cậu chơi.
Con mắt vốn đang cót két cót két xoay vần của món đồ chơi nhỏ bỗng dưng trở nên sợ hãi khi bị búp bê lớn bắt lấy, sau khi bị đặt cạnh Kì Thời nó cũng chẳng dám hó hé gì cả, bộ dạng trông như một con búp bê thực thụ vậy.
Kì Thời nhìn con búp bê bên cạnh, rồi lại nhìn loại quả trong tay, chợt cảm thấy muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Cho nên con búp bê này bắt cậu về đây là để nuôi như trẻ con à?
Kì Thời đặt loại quả trong tay sang một bên, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy thân hình của búp bê lớn đang nằm rạp trên đất, chỉ để lộ ra đôi mắt thủy tinh hòng quan sát cậu.
Cũng không biết tên nhóc kia ra sao rồi, lúc cậu bị nhét vào bụng búp bê lớn chắc là nó đã sợ hãi lắm.
Kì Thời đương nhiên không có nhìn thấy bộ dạng hung dữ của chim anh vũ, nếu cậu nhìn thấy thì đã chẳng sinh ra cách nghĩ này.
Kì Thời ôm món đồ chơi vào lòng, giả vờ như đang chơi đùa với nó, nhưng thật ra cậu đang yên lặng quan sát bốn bề, muốn nhân lúc búp bê lớn sơ hở tìm ra cơ hội để thoát khỏi đây, chỉ là ngôi nhà này ngoại trừ cửa lớn ra thì chỉ có cửa sổ là thông ra ngoài.
Nhưng búp bê lớn cứ canh giữ ở ngoài, nửa bước cũng không rời, hết cách, Kì Thời chỉ có thể tĩnh lặng quan sát những biến hóa của nó.
Nhưng còn chưa chờ được cơ hội tới, thì một đám người chơi đã tới đây trước rồi.
Người chơi từ bên kia ngôi nhà đi vòng sang đây, họ tránh con búp bê đang canh cửa, và lén lút chuồn vào bằng cửa chính.
Vừa bước vào cửa thì người chơi liền bắt gặp ánh mắt của Kì Thời đang ngồi giữa đống búp bê.
Bầu không khí rơi vào khoảng lặng vài giây, hiển nhiên người chơi này nhận ra Kì Thời, biết được thân phận của Kì Thời, khi thấy cậu xuất hiện ở đây thì trong mắt hiện lên sự kinh ngạc gấp nghìn lần, người chơi vô thức hỏi: “Anh chẳng phải…!”
Người chơi không đi một mình, sau lưng người đó còn có năm, sáu người khác nữa, chắc là trong lúc tiến hành nhiệm vụ, lo sợ giọng nói sẽ khiến búp bê để ý, nên người chơi đó vừa thốt lên thì đã bị người phía sau bịt chặt miệng, không cho cậu ta phát ra tiếng động nào nữa.
“Cậu hết muốn sống rồi à! !”
Một giọng nói đầy tức giận vang lên, người vừa lên tiếng hứng trọn những ánh mắt lạnh lẽo từ những người đồng đội khác, còn người chơi bị bịt miệng thì mở to mắt, cũng bị dọa sợ đến đổ cả thân mồ hôi lạnh.