Cậu bé tóc đen trầm mặc nhìn khối thịt cá trong tay.
Giản Nại hỏi: “Sao đó?”
Cậu thấy sắc mặt của đứa nhỏ không tốt lắm, thử hỏi: “Em không thích ăn thì đừng ăn nhé.”
Cậu bé lắc đầu, tiếp tục ăn hết con cá.
Cậu bé ăn rất nghiêm túc, nhìn rất là ngon, không ỏng ẹo chê bai chút nào.
Giản Nại thấy lạ lẫm buồn cười, vì thế cũng tự nướng cho mình một con, lúc cắn vào miệng thì chẳng thấy mùi vị gì cả, chỉ thấy cả miệng đắng nghét.
Giản Nại đứng hình.
Gì thấy gớm vậy.
Cậu kéo Lục Trạch Phong, nói: “Em đừng ăn nữa.”
Bé Lục Trạch Phong lại lắc đầu, bé nghiêm túc ăn xong, trên khuôn mặt non choẹt nở nụ cười chân thành tha thiết, ngọt ngào nhìn Giản Nại, nhẹ giọng nói: “Ăn ngon lắm ạ.”
!!!
Giản Nại nhìn cậu bé cười hiền lành như thế thì thấy trái tim mình như hẫng một nhịp.
Sao bé con lại ngoan thế nhỉ?
Thật luôn?
Khác hoàn toàn với bé bự Lục Trạch Phong luôn á!
Không thể tưởng tượng được lúc nguyên soái còn nhỏ lại đáng yêu đến thế, muốn chuche chết mình luôn hay gì?
Giản Nại cười muốn tét hai cái nướu, nhưng cậu không ngờ rằng vẫn còn một con cá chưa được nướng được bé Lục Trạch Phong phát hiện, bé chủ động duỗi tay: “Để em.”
Giản Nại không cản bé.
Bé Lục Trạch Phong bắt đầu nướng cá một cách nghiêm túc, chỉ chốc lát đã có mùi hương phát ra, so với Giản Nại còn thơm hơn gấp mấy lần.
Nướng xong, bé chủ động đưa cho Giản Nại.
Giản Nại khó tin chỉ vào chính mình, hỏi: “Cho anh hả?”
Bé Lục Trạch Phong gật đầu.
Giản Nại cảm thấy mình đã bị sự chuche này đầu độc rồi!
Cậu vui vẻ nhận lấy, bỗng nhiên nhớ đến lúc cậu và Lục Trạch Phong vừa mới quen nhau, nguyên soái đại nhân cũng nướng cá cho cậu, không ngờ rằng khi gặp Lục Trạch Phong khi còn nhỏ, anh ấy cũng nướng cá cho mình!
Giản Nại ăn rất vui vẻ, đối diện với ánh mắt tròn xoe đang nhìn mình kia, giống như là… gì nhỉ, không phải rồng, mà là bé cún ngoan ngoãn đang chờ được khen ngợi.
Giản Nại suy nghĩ, hào phóng đưa cá nướng cho Lục Trạch Phong: “Em cũng ăn đi.”
Lục Trạch Phong xua xua tay, ngoan ngoãn nói: “Em không ăn.”
“Bảo em ăn thì em ăn đi nè.” Giản Nại chống cằm: “Em ghét bỏ đồ anh ăn dở hả?”
Bộ dáng cậu thanh tú xinh đẹp, phản chiếu trong ánh mắt cậu không phải là cái nhìn khinh thường ác ý quen thuộc thường ngày của Lục Trạch Phong, ánh mặt trời lúc chiều tà dừng lại trên người cậu, giống như cậu được khoác lên một tầng kim quang lấp lánh.
Lòng Lục Trạch Phong dịu lại, bé nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Giản Nại mỉm cười nhìn bé, đắc ý như thể cá này là tự cậu nướng vậy, hỏi: “Ăn ngon ha?”
Lục Trạch Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Giản Nại cảm thấy bé rất ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi muốn xoa đầu bé.
Thiết bị đầu cuối trên cánh tay Lục Trạch Phong liên tục vang lên, giống như có người đang tìm bé, bé nâng tay lên đọc thông báo, có chút do dự nhìn Giản Nại.
Giản Nại hiểu ngay, cậu nói: “Em có việc bận à, có thì nói nha, không sao đâu.”
Nhưng đứa nhỏ này lại không chịu đi.
Giản Nại tò mò nhìn bé.
Lục Trạch Phong dường như rất không nỡ, thấp giọng mở miệng: “Lần sau, lần sau có thể gặp lại nữa không?”
Giọng của bé mang theo sự chờ mong vô tận và cương quyết, nhưng lại khá cản thận, không dám biểu lộ cảm xúc của mình, có vẻ bé rất sợ Giản Nại từ chối.
Có một khắc trong lòng Giản Nại như đã tan ra thành nước.
Cậu khom lưng xoa đầu bé, nhẹ giọng: “Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Lục Trạch Phong nắm lấy góc áo Giản Nại thật lâu không chịu buông ra, đôi bàn tay bé nhỏ kia thậm chí còn hơi run rẩy, giống như Giản Nại là hi vọng cuối cùng của bé vậy, nói nhỏ: “Lần sau em sẽ nướng cá cho anh ăn nữa.”