Khi công chúa nói chuyện, thì Giản Nại đứng gần đó nghe xong cũng hết cả hồn.
Cậu không ngờ rằng mình chỉ tùy tiện tới thăm anh chồng yêu thôi mà cũng gặp phải loại chuyện thế này.
Ngay lúc công chúa sắp tiếp cận Lục Trạch Phong thì anh đứng bật dậy, dáng người anh cao lớn, lúc đứng dậy sẽ có cảm giác bị áp lực, khiến cho người đối diện cảm thấy nguy hiểm.
Công chúa đứng tim.
Ánh mắt Lục Trạch Phong có hơi xa cách, anh nhìn người trước mặt: “Xin hãy tự trọng.”
Lời này cũng đã từng nói qua với Giản Nại, nhưng lần này nói với công chúa thì lại càng nghiêm khắc và nặng nề.
Công chúa có chút kinh ngạc, đôi mắt phiếm hồng: “Thiếp chỉ là…”
Lục Trạch Phong không nể cả gì nói thẳng: “Ta đã kết hôn rồi.”
Lực sát thương của lời này rất lớn, công chúa lảo đảo lui về phía sau một bước, không dám tin.
Bởi vì trước khi Lục Trạch Phong đại hôn, tinh cầu của bọn họ đúng lúc gặp thảm họa, tin tức bị phong bế nên chuyện này bọn họ không biết được.
Công chúa nhẹ giọng: “Sao lại thế… thiếp không tin.”
Lục Trạch Phong xoay người hướng về phía bình phong, thấp giọng: “Đừng nhìn nữa, ra đây đi.”
Đúng là Giản Nại ở bên trong vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài không chút động đậy, đùa nhau chắc, có người giỡn mặt muốn bức vua thoái vị kia kìa, còn sống là còn hóng đấy.
Nghe thấy Lục Trạch Phong nói như thế, Giản Nại ho nhẹ một tiếng, từ bên trong đi ra.
Công chúa không dám tin nhìn về phía cậu.
Giản Nại đứng cạnh bình phong cười với công chúa: “Chào nhá.”
Công chúa bất ngờ nhìn cậu, từ lâu cô ta đã nghe danh tiếng của Lục Trạch Phong, ả cũng biết vị binh mã đại nguyên soái kia là một người máu lạnh vô tình, cũng đã từng nghe kể qua rất nhiều sự tích về vị đại tướng quân đó, như là truyền thuyết anh dũng giết địch, như là xé tan quân địch không lưu lại một mảnh giáp, toàn bộ người ở tinh tế ai ai cũng kiêng kị tên tuổi của anh.
Ả đã từng ảo tưởng rằng, người như vậy sẽ thích kiểu người như thế nào, người nào sẽ xứng làm vợ của anh.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, lúc Giản Nại xuất hiện đã phá nát tưởng tượng của ả.
Người trước mặt vô cùng xinh đẹp, kiều quý.
Người kia mặc quân trang thẳng tắp, nhưng gương mặt lại vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Cậu đứng ở đó, một cái liếc mắt, hay là mỗi cử động tay chân đều toát lên khí chất.
Giản Nại đi đến bên cạnh Lục Trạch Phong, nói với cô ta: “Đúng là chúng tôi đã kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa cái ngày chúng ta kết hôn còn chưa kịp qua đêm nữa, anh ấy đã phải tới đây viện trợ các người rồi, bởi vì xa nhau đã lâu nên tôi mới tới đây tìm anh ấy.”
Công chúa đã hiểu rồi.
Khó trách cô ta trước đây đi điều tra thì chẳng phát hiện được người nào tên là Giản Nại cả.
Trong lòng công chúa có chút chua xót, bởi vì theo dự đoán ban đầu của cô ta, người như Lục Trạch Phong khi tìm bạn lữ thì sẽ ưu tiên tìm người mạnh mẽ, không ngờ rằng anh lại tìm một người xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn so với mình vài phần.
Giản Nại nhìn công chúa, nhẹ nhàng cười: “Sao đó?”
Công chúa lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có gì, là thiếp đường đột, nếu đã thế thì thiếp không quấy rầy hai vị nữa.”
Cô nàng chật vật rời đi.
Giản Nại nhìn cô ta đi rồi sau đó thở dài.
Lục Trạch nhìn cậu, dò hỏi: “Thở dài cái gì?”
“Đâu có, chỉ là cảm khái làm phu nhân của anh cực thật đấy, không để ý một tí là mọc sừng liền.”
Lục Trạch Phong cong môi cười cười.
Giản Nại hỏi: “Cười gì đó?”
Lục Trạch Phong nâng tay dịu dàng xoa đầu Giản Nại, thấp giọng: “Làm chồng em cũng rất áp lực đấy.”
Giản Nại tò mò nhìn anh: “Áp lực cỡ nào?”
Giọng Lục Trạch Phong không mang theo trách móc, mà ngược lại, còn có vẻ bất đắc dĩ: “Hay xạo sự.”
Giản Nại vô tội chớp mắt: “Em xạo hồi nào?”
“Thật không đấy?” Lục Trạch Phong cong môi, thấp giọng hỏi: “Thế ta bảo em ở trong phủ chờ ta, em có chờ không?”
Giản Nại cạn lời, chột dạ không thôi.
Cậu lặng lẽ giương mắt nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng: “Này không tính mà.”
Lục Trạch Phong không trả lời.
Giản Nại dựa vào anh nói: “Anh không thể đuổi em đi được đâu, em sẽ nghe lời mà.”
Lục Trạch Phong muốn đáp lời thì bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, là giọng của phó quan, ông gõ cửa, rồi nói: “Đại nhâ, radar dò tìm của căn cứ chúng ta phát hiện cách đây 100km có thi triều bạo phát, cần xử lý thế nào ạ?”
Lục Trạch Phong gật đầu: “Đi xem.”
Giản Nại có hơi lo lắng và bồn chồn, Lục Trạch Phong xoa đầu cậu, thấp giọng nói: “Ở đây chờ, đừng chạy lung tung.”
Giản Nại cũng nghiêm túc trả lời: “Vậy anh cũng phải chú ý an toàn nhé.”
Lục Trạch Phong gật đầu.
Tòa căn cứ tạm thời này là một chiếc quân hạm khổng lồ, bên ngoài được bao phủ bởi hệ thống phòng ngự tối cao nhất vũ trụ, không nơi nào ở tinh cầu này an toàn hơn so với nó.
Sau khi Lục Trạch Phong rời đi thì Giản Nại lo lắng ngồi xuống.
Tàu xe mệt nhọc mấy ngày nay khiến cậu cũng mệt mỏi, có binh lính tới nói: “Thần dẫn ngài về phòng nghỉ ngơi.”
Giản Nại: “Cảm ơn”
Cậu ở trên giường mơ màng ngủ thì gặp phải một giấc mơ, trong mơ mọi thứ đều mơ hồ, cậu mơ thấy Lục Trạch Phong bị những con quái vật nhện đáng sợ kia quấn lấy làm cho bị thương, một giấc ngủ này khiến cậu toát hết cả mồ hôi lạnh.
Khi tỉnh lại thì mặt trăng đỏ như máu trên bầu trời đã lên cao rồi.
Giản Nại đang chìm vào suy nghĩ thì bên ngoài cửa có động tĩnh, cậu bước tới xem thì phát hiện Lục Trạch Phong đã trở lại, quần áo trên người anh hơi bẩn, nhìn qua có vẻ là vết tóe máu đỏ lợm, nhìn có hơi ghê người.
Trong lòng Giản Nại có chút thấp thỏm.
Lục Trạch Phong đang dặn dò phó quan chuyện gì đó, rồi mới rời đi.
Giản Nai có hơi hồi hộp, không biết tại vì sao Lục Trạch Phong đã trở về rồi mà lại không về phòng nghỉ ngơi, nhưng trước đó đã lỡ hứa với anh là sẽ không chạy lung tung cho nên chỉ có thể ở trong phòng chờ.
Cậu trở lại trên giường ngồi yên một hồi, thiếu điều muốn ngủ gục.
Đang gà gật thì dường như bên cạnh có người ngồi xuống, thân thể ấm áp ôm cậu vào lòng, mang theo mùi hương mà Giản Nại quen thuộc.
Nhiệt độ cơ thể và khí tức kia khiến cậu không tự chủ rụt vào lòng người nọ.