“Tiện nhân, cút cho ta…” Vân lão thái thái trừng mắt nhìn Vân Phù chằm chằm, chỉ muốn lập tức lao vào xé xác nàng. Đáng tiếc là bà ta mới bị đánh, không có sức để xuống giường đánh nàng, chỉ có thể xổ ra những lời lẽ ác độc ác nhất mắng chửi Vân Phù.
Sắc mặt nương tử Vân gia cũng thay đổi, Vân Phù ngược lại cười càng vui vẻ hơn.
“Tổ mẫu, bà mắng ta thì phải nhỏ giọng một chút. Dù sao bà ngược đãi ta nhiều năm như vậy, toàn thôn đều biết chuyện này, mà bạc thân mẫu ta để lại đã bị chia hết, giờ nếu ta lại bị ức hiếp rồi lỡ miệng nói là thật ra thân mẫu ta còn để lại một trăm lượng bạc nữa. Bà nói xem, mấy vị thẩm thẩm, bá bá kia sẽ giúp bà hay là giúp ta đây?”
“Ngươi…”
Mắt thấy Vân lão thái thái còn muốn mắng tiếp, Vân Phù đưa tay chỉ một căn phòng khác, “Tổ mẫu, so với việc ở chỗ này mắng người, bà nên tiết kiệm một chút sức lực đến thăm nhi tử của bà thì hơn. Hình như ông ta đau tới nỗi ngất luôn rồi kìa.”
Nói rồi nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, tự rót cho mình chén trà.
“Vân Phù, ngươi…”
Vân Phù đang rót nước uống thì nghe thấy nương tử Vân gia lên tiếng, nàng dừng động tác lại một chút, rồi buông chén trà xuống. Nàng quay đầu nhìn về phía Trần Hoa, cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của nàng.
Ở chung với nàng ta nhiều năm như vậy, Vân Phù cảm thấy nữ nhân này vừa đáng thương, vừa đáng giận.
Trần Hoa đã biết sự thật rằng con mình bị Vân lão thái thái đánh tráo từ lâu, nhưng nàng ta lại không dám tỏ ra oán hận với hai mẫu tử Vân Tráng, chỉ có thể trút giận lên người Vân Phù, một đứa bé không có bất kỳ năng lực phản kháng nào. Nàng ta ra vẻ khó chịu với nàng suốt một khoảng thời gian, thậm chí là đối đãi với nàng như đối đãi với kẻ thù.
Nàng ta không cho nàng tiếp cận nhi tử Vân Đông Chí của nàng ta, mặc dù nàng cũng chẳng muốn tới gần Vân Đông Chí.
Trong lúc nàng đói đến nỗi chỉ còn một hơi tàn, nàng ta lại đổ hết cơm thừa canh cặn vào trong chuồng heo, cũng may nàng có đồ ăn riêng.
Những khi mẫu tử Vân Tráng đánh chửi nàng, thì nàng ta thường đổ thêm dầu vào lửa, khiến Vân lão thái thái đánh nàng càng dữ hơn.
Cuối cùng nàng ta còn xúi giục Vân lão thái thái gả nàng cho viên ngoại làm thiếp.
…
Nữ nhân này gần như đã xem nàng là hung thủ hại chết nữ nhi của nàng ta, cho nên mới đổ dồn toàn bộ nỗi hận lên người nàng.
Nhưng sau khi thăm dò được nàng có thể là tiểu thư nhà quyền quý, nàng ta đã thay đổi thái độ, ngẫu nhiên cũng sẽ lén cho Vân Phù một ít ân huệ với ý đồ dùng những thứ vụn vặt này để thể hiện chút yêu thương mỏng manh của nàng ta, muốn sau này có thể kiếm được chút chỗ tốt từ nàng.
Đời trước muội muội nàng đã rơi vào cái bẫy này, hậu quả là suýt chút nữa đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Vân Phù nhìn nữ nhân trước mắt.
Trần Hoa bị nàng nhìn đến hốt hoảng, vừa định nói chuyện, Vân Phù đã ngước mặt lên, cười tươi nói: “Mẫu thân, hóa ra người đã sớm biết ta không phải ta gái của người, vậy tại sao lại phải chờ tới hôm nay người mới nói rõ với mọi người thế? Để mặc tổ mẫu và phụ thân ngược đãi ta nhiều năm như vậy? Chẳng lẽ người cũng không vừa mắt phụ thân và tổ mẫu, muốn bọn họ bị đánh một trận cho chừa sao?”
Sự chú ý của Vân lão thái thái bị lời nói của Vân Phù thu hút, trong nháy mắt đã mắng nữ nhân kia: “Con tiện nhân này!”
“Không phải, mẫu thân, người nghe con nói.” Nữ nhân nghe thấy lời này lập tức sững sờ, gương mặt vốn đang tươi cười cũng cứng lại. Nàng ta cuống quít giải thích, nhưng một chữ cũng không nói thành lời.
Vân Phù cũng mặc kệ những điều này, tự mình nói: “Chẳng lẽ mẫu thân đã biết thân phận thật của ta nên lúc này mới nói chuyện với ta, nếu sau này người nhà của ta đến đón cũng dễ kiếm được chỗ tốt phải không? Mẫu thân nghĩ cũng thật chu đáo quá, dù sao…”
“Nha đầu này, chớ nói nhảm. Ngay cả phụ mẫu ngươi là ai ngươi cũng không biết, lúc trước họ đã vứt bỏ ngươi, giờ sao lại có thể lại muốn đón ngươi về?!”
Vân Phù chỉ đợi câu này. Nàng nhìn nàng ta, từng chữ từng câu nói:
“Mẫu thân, người cũng biết ta khi ấy bị người ta vứt bỏ, vậy nữ nhi của người chết thì liên quan gì đến ta? Năm đó lúc bị vứt bỏ, ta cũng chỉ là một đứa bé, ta có thể dìm chết nữ nhi của người sao? Mẫu thân dựa vào cái gì mà trút hết nỗi hận lên người ta nhiều năm thế? Ngoài mặt mẫu thân tỏ ra vô hại, nhưng bên trong không biết người đã sử dụng thủ đoạn độc ác với ta bao nhiêu lần, còn xúi giục tổ mẫu hành hạ ta nữa.” Nếu không phải có trí nhớ của kiếp trước, nàng đã sớm có suy nghĩ giống như muội muội.
Vẻ mặt nữ nhân kia hiện rõ sự sợ hãi. Nàng ta vội nhìn về phía lão phụ nhân trên giường. Vân lão thái thái chỉ vừa nghe đã hiểu câu nói sau cùng có ý gì, biết mình bị lợi dụng làm vũ khí cho người khác thì càng thêm phẫn nộ. Bà ta thuận tay túm lấy cái khay bên cạnh giường ném tới, “Nữ nhân đê tiện! Lại dám lợi dụng ta!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cái khay rơi bên chân Trần Hoa, đồ vật rơi đầy đất, phát ra âm thanh loảng xoảng. . Ra chương nhanh nhất tại [ 𝒯𝒓𝑼𝑚𝒯𝒓 uy𝖊n.𝐕N ]
Vân Phù nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, tiếp tục nói: “Mẫu thân muốn báo thù cho nữ nhi, mà người hại nữ nhi của người, trong lòng người thật sự không biết là ai sao?”
Nữ nhân ngồi bệt trên đất, cúi đầu khóc lên. Vân Phù chỉ cảm thấy nàng ta thật dối trá.
“Sao mẫu thân có thể không biết? Chỉ là mẫu thân không dám làm ầm lên với tổ mẫu, cũng không dám khóc lóc kể lể với phụ thân mà thôi. Nhưng người lại không nuốt trôi cơn giận này nên mới đẩy hết mọi sai lầm lên đầu ta, ngược đãi ta để giảm bớt sự áy náy trong lòng, sau đó lại ngụy trang mình thành một người vô tội, không biết gì cả.”
“Không phải, không phải như vậy, không phải…” Nàng ta vẫn cứng miệng phủ nhận, nhưng lại không nói ra được lời phản bác nào.
Vân lão thái thái không hiểu những lời này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ý muốn đánh người của bà ta. Tất cả những thứ có thể ném bên cạnh giường đều bị bà ta ném hết lên người Trần Hoa, biến căn phòng trở nên vô cùng bừa bãi.
Vân Phù lạnh lùng nhìn vở kịch náo loạn này, đây là báo ứng mà bọn họ đáng phải nhận.
Kiếp trước, chính nữ nhân nước mắt đầm đìa này đã suýt hại chết muội muội vừa được đón về của nàng.
Khi đó muội muội nàng vừa mới trở về, nữ nhân này đã kích động Vân lão thái thái tới Triệu gia đòi tiền.
Triệu lão thái thái không muốn cho Triệu Lăng Ca trở về, nên đưa người nhà này hai mươi lượng bạc rồi đuổi bọn họ đi.
Nhưng hai mươi lượng bạc thì đủ thế nào được.
Chính nàng ta đã lén mua chuộc người gác cổng của Triệu phủ đi tìm muội muội, rồi dùng cái công ơn dưỡng dục buồn cười kia để áp chế muội ấy. Nàng ta vừa đấm vừa xoa, muội muội lại vì nhớ sự ấm áp lúc trước nên đã lén đưa đồ trang sức của mình cho nàng ta. Cứ vậy một lần rồi hai lần, nữ nhân này ngày càng không biết thế nào là đủ.
Về sau muội muội không có tiền, nữ nhân này lại tìm tới Triệu Lăng Ca.
Cuối cùng nữ nhân này bị đánh một trận rồi đuổi ra ngoài. Như vậy cũng thôi đi, nàng ta còn nhất quyết nói số tiền này là muội ấy cho nàng ta. Triệu lão thái thái giận dữ, mắng muội muội là đồ vô ơn, vì thế muội muội nàng lại càng không được chào đón, thường bị người trong phủ xem thường.
*
“Mẫu thân, người đừng đánh nữa. Mấy ngày nữa là Đông Chí về rồi.” Nữ nhân không dám tránh, chỉ có thể ôm lấy đầu nhận hết đánh mắng, miệng không ngừng cầu xin Vân lão thái thái.
Nghe thấy lời này, bàn tay Vân lão thái thái đang níu lấy tóc nàng ta mới dần dần nới lỏng.
“Còn không mau cút đi nấu cơm! Muốn bỏ đói mẹ con ta đấy à!”
Nữ nhân rưng rưng nước mắt chạy ra ngoài. Lúc đi ngang qua Vân Phù, nàng ta còn hung dữ trừng nàng.
Vân Phù tỏ vẻ không sao cả.
Nàng nhớ đến lời nàng ta mới vừa nói, Vân Đông Chí sắp trở về.
Vân Đông Chí nhỏ hơn Vân Phù một tuổi, năm nay mười ba, vẫn luôn đi học ở học đường ở trấn trên. Nói là đi học vậy thôi, thực tế thằng nhóc đó chẳng học hành gì cả, suốt ngày chỉ biết chơi bời.
Lúc nhắc đến nó, lông mày Tô Nhuận nhíu chặt, thẳng thừng lắc đầu.
Người Vân gia gửi gắm kỳ vọng vào thằng nhóc này, từ ăn uống đến đố vật thường dùng đều là thứ tốt nhất, chỉ mong một ngày nào đó nó thi được công danh, kéo theo cả nhà có được cuộc sống tốt.
Vân Đông Chí là người ức hiếp muội muội nàng tàn nhẫn nhất. Đời trước, trên tay muội muội có một vết sẹo rất sâu, chính do cái thằng nhóc xấu xa này làm.
Giữa mùa đông, nó cứ nhất quyết bắt người ta dẫn lên núi bắt sóc. Kết quả nó trượt tay đẩy muội muội nàng xuống. Vì mạng sống, Triệu Vân Phù chỉ có thể nắm lấy dây leo chậm rãi bò lên. Sau này, cái vết sẹo kia làm thế nào cũng không mất được.
Đời này Vân Đông Chí cũng muốn đi lên núi bắt sóc, Vân Phù đợi cơ hội, chờ đến lúc Vân Đông Chí sắp đẩy nàng thì đưa tay kéo nó, thuận lợi tiễn Vân Đông Chí “lăn” xuống dưới.
Nhưng muội muội nàng không có tốt số như Vân Đông Chí. Không lâu sau, Vân lão thái thái đã dẫn cả nhà đi tìm nó, dây leo kia nó cũng chẳng cần dùng đến.