Tuy diện tích của phòng Tinh Mộ nhỏ nhưng đồ vật lại có không ít. Phái nữ mà, không có năng lực chống cự những đồ vật tinh xảo, xinh đẹp. Tiền lương Tinh Mộ không thấp, không có gánh nặng nuôi gia đình, trong tay dư dả, bình thường không ít lần đi dạo phố hay mua sắm trên mạng.
Lúc này chuyển nhà, Tinh Mộ cũng phải sắp xếp rất nhiều đồ, bán đi những đồ không cần thiết. Cảm giác nhẹ nhàng khoan khái hơn rất nhiều.
Tinh Mộ đã sắp xếp xong đồ vật của mình, những đồ vật lớn khác sẽ do người của công ty chuyển nhà khuân vác.
May mà ở cùng một thành phố, ba giờ chiều, Tinh Mộ đã thu dọn gần xong. Đến lúc hẹn chuyên gia, Tinh Mộ ib Dận Chân, vì thiếu chức năng gọi điện, nên việc trao đổi trên mạng là do Tinh Mộ làm trung gian, một đầu là chuyên gia, đầu bên kia là Dận Tường. Bởi vì bên Thanh triều không thể gửi hình chụp ảnh, nên chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ để miêu tả.
Tinh Mộ cũng ngồi ở chỗ máy tính, một vài lời của chuyên gia cần cô phiên dịch, nhưng Tinh Mộ cũng dốt đặc cán mai với y học, may mà có thể tra thông tin trên mạng. Nhưng cũng vì có quá nhiều hạn chế, nên cuộc hội thoại này có chút qua loa. Bởi vì Dận Tường không thể cung cấp đơn tử, không có chụp X – quang, vâng vâng và vâng vâng. Cho nên chỉ có thể miêu tả cảm giác và triệu chứng của bệnh.
Lúc kết thúc, Tinh Mộ còn bị chuyên gia nhắc nhở nhất định phải đi làm kiểm tra ở bệnh viện. Như vậy mới có thể được chữa trị một cách tốt nhất. Tinh Mộ có thể làm gì, chỉ có thể đồng ý. Nhưng, may mắn là chuyên gia cũng cho một danh sách thuốc. Có thể là do bệnh tình không rõ ràng nên danh sách rất ít, thuốc thoa bên ngoài da thì lại có nhiều loại. Tinh Mộ gửi thông tin đơn thuốc sang bên kia. Tuy có thể họ sẽ không hiểu.
Dận Chân và Dận Tường đúng là không hiểu những thứ này là thuốc gì. Nhưng mặc kệ, họ vẫn muốn mua về để thử xem.
“Mặc kệ những đơn thuốc này có tác dụng hay không, đều mua trước đã.” Dận Chân lập tức quyết định, cùng lắm thì tìm người thử trước.
Dận Tường không có dị nghị gì, cũng rất ngạc nhiên thuốc tây của đời sau là như thế nào. Bọn họ đã từng thấy qua thuốc tây, hơn nữa, thuốc tây cũng từng cứu mạng của Hoàng thượng và Lão Cửu.
Dận Chân: Chúng ta đều cần mua những loại thuốc này, không biết nên mua nhưu thế nào.
Tinh Mộ: Tôi cũng đang nghiên cứu, chờ hiểu rồi thì sẽ nói với ngươi.
Dận Chân: Được.
Tinh Mộ lại kêu hệ thống một hồi lâu, nhưng lại không nhận được phản ứng gì, nên gọi là hệ thống nuôi thả mới đúng.
Không còn cách nào khác, Tinh Mộ chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Nhưng trước đó, cô vẫn nên sắp xếp xong, ăn cơm tối, tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ rồi hãy tìm khi đã nằm trên giường.
Trước khi ngủ, cuối cùng Tinh Mộ cũng biết cách để bán hàng. Khác với những chủ kênh chỉ cần treo một cái link của chủ cửa hàng, nếu Tinh Mộ muốn bán đồ vật đến những thế giới khác, thì cô cần phải có thực vật, đồ vật trong tay. Có thể là vì nguyên nhân bảo mật. Nếu là vậy thì sẽ có rất nhiều hạn chế, không biết tiền vốn đầu vào, nhưng định giá đồ vật lại thuộc về cô. Có lợi có hại.
Nghiên cứu rõ ràng, Tinh Mộ nhìn xuống tài chính của mình. Khen thưởng hôm nay đã hiện, tổng cộng là hơn 230 vạn. Cộng thêm tiền lúc trước, tiền vốn cũng đủ rồi, nhưng tiến hành như thế nào thì vẫn nên lập ra một bản kế hoạch trước đã.
Tinh Mộ chưa từng bán hàng, một chút cũng không hiểu, cần phải đi tìm hiểu và học hỏi. Còn có, làm phát sóng trực tiếp này thì cô có nên tiếp tục công việc không, sau khi tốt nghiệp cô vẫn luôn làm việc ở công ty này, tuy không ở chỗ lý tưởng lắm, nhưng công ty cũng chưa từng bạc đãi cô, nếu từ chức thì có chút luyến tiếc trong lòng.
Tinh Mộ biết đây là một sự lựa chọn dính đến tương lai, cần phải suy nghĩ cặn kẽ.
Nếu đổi thành một người có dã tâm lớn hơn một chút, có được một hệ thống như vậy, sớm đã từ chức, đi kiếm tiền. Đáng tiếc, Tinh Mộ không phải người như vậy, cô cũng cũng thích tiền, nhưng có lẽ là vì sinh hoạt bậc trung từ nhỏ đến lớn, không có quá cấp bách với việc kiếm tiền. Đương nhiên, có thể là do cô không thật sự trải nghiệm qua sự vui vẻ của một kẻ có tiền.
Nghĩ đến là thấy phiền, Tinh Mộ dứt khoát buông xuống, cô muốn nhìn thử xem mua trên mạng theo đơn thuốc này có vấn đề gì không. Nếu không được thì cần phải tìm biện pháp khác. Còn về số lượng, chỉ có một người là Dận Tường dùng, chắc cũng không cần quá nhiều.
Đi dạo qua các hiệu thuốc, phát hiện một chút thuốc thoa ngoài da, thuốc giảm đau cũng có một ít. Tinh Mộ trực tiếp mua mỗi loại đều có ba phần. Tính toán, ngày mai khi phát sóng trực tiếp sẽ treo hàng.
*
Sáng sớm hôm sau, Tinh Mộ tỉnh lại. Cần phải kiểm tra lại kế hoạch hôm nay một chút.
Diện tích Viên Minh Viên (Vườn Viên Minh) rất lớn, nếu đi bộ thì sẽ mệt chết người. Hơn nữa, cũng không cần thiết, kiến trúc cửa Viên Minh Viên gần như đã bị thiêu hủy, chỉ còn có một ít cây cỏ, hoa, hòn đá giả, hồ nước. Cũng có phỏng chế một ít kiến trúc, nhưng những kiến trúc này không mang tính chất tham quan.
Vốn Tinh Mộ chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của đại gia Dận Chân nên mới đi Viên Minh Viên, nhưng ngày hôm qua, cô biết người Thanh triều còn có thể nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp, Tinh Mộ cảm thấy cuộc hàng trình đến Viên Minh Viên này rất có ý nghĩa. Cô cần phải chuẩn bị tốt.
Ăn xong điểm tâm, Tinh Mộ đến gara, nếu đi Cố Cung, Tinh Mộ sẽ không lái xe. Bởi vì chỗ để xe ở đó cực kỳ khó tìm, đặc biệt là vào cuối tuần. Viên Minh Viên thì tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn phải trả tiền để đỗ xe.
“Tứ ca, huynh đây là?” Thập Tam nhìn thùng bạc ở phía trước. Hình như, cũng phải có tận 2000 lượng.
“Nạp phí, hôm nay, chúng ta muốn mua thuốc, không biết giá tiền là bao nhiêu, cần phải chuẩn bị ít bạc, lo trước khỏi họa.”
“Nhưng, cũng đâu cần dùng nhiều vậy.”
“Ngày sau sẽ dùng đến.” Dận Chân giao một nửa cho Dận Tường.
“Đệ đệ cũng có tiền.” Dận Tường có chút ngượng ngùng, cảm giác như hắn chiếm tiện nghi của Tứ ca.
Dận Chân không để tâm: ” Huynh đệ nhà mình không cần khách khí.”
Đều là huynh đệ đã thành gia, sao có thể không khách khí.
“Đa tạ Tứ ca.” Dận Tường quyết định ngày sau nhất định phải báo đáp ân đức của Tứ ca, cúc cung tận tụy, đến chết mới ngừng.
Cửu Bối Tử phủ
“Cửu ca, không phải ngày hôm qua, huynh đi kéo quan hệ với chủ kênh sao?” Dận Ngã tò mò hỏi.
Không nhắc đến thì còn tốt, nhắc đến một cái là Dận Đường lại căm tức. Ngày hôm qua, hắn đập không ít tiền, vốn đã nói chuyện được vài câu với chủ kênh. Nhưng lại có nhiều người cố tình gây rối. Chủ kênh nhanh chóng đóng màn trời lúc sau, hắn ib không ít, nhưng đáng tiếc lại không nhận được câu trả lời nào.
“Vậy khác gì mất trắng tiền!”
“Tiền là trọng điểm sao, gia để ý một ít bạc này sao.” Dận Đường buồn bực là do Lão Tứ tiêu tiền ít hơn hắn, nhưng lại có thể liên hệ với người đời sau, hơn nữa còn xem bệnh giúp Thập Tam. Thật là, một bước lạc hậu thì từng bước lạc hậu.
Dận Đường là người làm ăn, hắn rất biết lợi ích của việc liên hệ với người đời sau, bỏ lỡ cơ hội như vậy, ngươi nói hắn có thể cam tâm, có thể vui vẻ sao.
“Cửu ca, bên Bát ca không có tiếp xúc với chủ kênh sao?” Những thứ khác không nói, nhưng năng lực thu mua lòng người của Lão Bát tuyệt đối đủ tiêu chuẩn. Hắc diện thần như Lão Tứ còn có mối quan hệ không nhỏ với người đời sau, vậy mà Lão Bát lại không có động tĩnh gì. Việc này, không hợp với lẽ thường.
“Bát ca đã nói với huynh, hắn nói ấn tượng của chủ kênh đối với hắn không tốt. Nếu hắn tự mình đi liên hệ, về sau, thân phận bại lộ thì sẽ rất phiền toái. Cho nên, Bát ca hy vọng bên huynh có thể thử tiếp xúc một chút, huynh ấy hẳn cũng an bài những người khác. Nhưng người đời sau không thích giao tiếp, cũng không dễ tiếp xúc. Cũng không biết Lão Tứ gặp vận cứt chó gì.”
“Cửu ca huynh đáp ứng Bát ca?”
“Không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt. Bát ca cũng xem được chuyện ngày hôm qua. Hắn không được yêu thích, chẳng lẽ gia được chắc.”
“Lão Bát chính là nhìn ra huynh sĩ diện, nên mới không bỏ được việc kề cận với huynh.” Chẳng lẽ dưới trướng Lão Bát không còn người sử dụng được sao, không thể nào. Có lẽ là do cảm nhận được sự xa cách của họ, nên mới đi tìm tên ngốc Cửu ca này.
Dận Đường sao có thể không biết, nhưng nhiều năm như vậy, hắn rất ít cự tuyệt thỉnh cầu của Lão Bát. Hiện giờ, mặc dù có lòng xa cách, nhưng lại ngại mặt mũi.
Dận Ngã lắc đầu, không cứu. Nhất định phải tranh thủ việc đi nước Nhật, có lẽ nên trao đổi với Nghi ngạch nương, Ngũ ca. Dận Ngã tuyệt đối tin tưởng hai người này là hai người không muốn Cửu ca thân với Lão Bát nhất.
[Hello, chào mọi người, tôi là Tinh Mộ, lại gặp nhau rồi, ngày hôm qua có việc đột xuất nên đóng phát sóng trực tiếp có chút vội, muốn nói một tiếng xin lỗi với mọi người.]
Tinh Mộ khom người về phía màn hình, tỏ vẻ xin lỗi.
[Hôm nay, tất cả mọi người đều biết hành trình của chúng ta, Viên Minh Viên. Khu vườn này được xem như là vạn viên chi viên lâm viên của Hoàng gia.]
“Vạn viên chi viên, không phải nói là bị đốt rồi sao?”
“Có lẽ, không có bị thiêu hủy toàn bộ.”
“Bản quan đã từng có vinh hạnh đi qua Viên Minh Viên, tuy cũng rất khí phái, nhưng không có đến mức Vạn viên chi viên.”
“Di, đại nhân chưa từng nghe những lần phát sóng trực tiếp sao, Viên Minh Viên được các vị đế vương đời sau tu sửa, quy mô sẽ không giống như bây giờ.”
[Đương nhiên, hiện tại chỉ có một chút phế tích lưu lại. Được rồi, không nói nhiều, chúng ta đi tìm bản đồ trước đã, kiểm tra lại rồi đi nhìn bản đồ thử xem, có biện pháp đi du thuyền không, thể lực của tôi chống đỡ không nổi.]
Tinh Mộ vốn nghĩ là giơ điện thoại phát sóng trực tiếp sẽ rất kỳ quái, nhưng cô lại phát hiện có không ít người giơ điện thoại nói chuyện. Cảm thán truyền thông hiện giờ rất phát đạt.
[Mọi người nhìn xem nơi này, đây chính là bản đồ của Viên Minh Viên. Ban đầu, Viên Minh Viên chỉ là một cái lâm viên mà Khang Hi đưa cho nhi tử thứ tư của hắn Dận Chân…]
Dận Tường nhìn về Tứ ca nhà mình, không phải chủ kênh đã biết phát sóng trực tiếp của cô có thể bị bọn họ thấy rồi sao, sao vẫn còn xưng hô Hoàng a mã như vậy. Cũng không đặc biệt đối đãi với Tứ ca.
[Hơn nữa, cũng không chỉ có Ung Chính được ban thưởng vườn. Ví dụ như Hoàng tam tử Dận Chỉ – Hi Xuân Viên. Hoàng Cửu tử Dận Đường – Thải Hà Viên. Căn bản, những hoàng tử lớn tuổi đều được Khang Hi ban thưởng vườn. Chỉ là vị trí địa lý tốt hơn một chút, các Sướng Xuân Viên của Khang Hi gần hơn một ít. Còn có địa phương khác, ví dụ như Nhiệt Hà.]
“Thải Hà Viên của gia còn là nơi duy nhất mà hoàng thượng từng dừng chân. Viên Minh Viên của Lão Tứ có cái gì hiếm lạ.” Dận Đường tỏ vẻ không phục.
Dận Ngã lúc này cũng đã hiểu, Cửu ca nhà hắn chính là chết vì sĩ diện, ở nhà thì nói cho đã nghiện. Bảo hắn đi chống lại Lão Tứ thì hắn lại không dám. Như vậy cũng tốt, dù bọn họ không có mối quan hệ tốt với Lão Tứ, thì cũng không cần đắc tội. Tất cả mọi người đều không phải là hài tử, dắt cả nhà đi. trên có già dưới có trẻ. Không thể vì nghĩa khí nhất thời của chính mình, làm cho họ không được an bình.
“Quả thật, Thải Hà Viên của Cửu Ca tốt hơn nhiều so với Viên Minh Viên.” Dận Ngã rất có kinh nghiệm vuốt lông.
Qủa nhiên, Dận Đường hài lòng.
“Không khác nhau lắm, không khác nhau lắm. Vị trí của Viên Minh Viên so với Thải Hà Viên tốt hơn một chút.”
[Mà, Viên Minh Viên mà chúng ta đang nói đến không đơn giản chỉ là một cái lâm viên. Nó là sự kết hợp của ba bộ Viên Minh Viên, Trường Xuân Viên và Kỳ Xuân Viên. Chiếm tổng cộng diện tích 3,5 km vuông. Cho nên, tôi mới nói là nếu mà đi bộ thì sẽ mệt chết người.]
Tinh Mộ chỉ vào bản đồ giới thiệu.
[Sau khi Ung Chính lên ngôi đã xây dựng thêm Viên Minh Viên, sửa đến 28 thắng cảnh. Việc này cũng mở ra con đường tu sửa Viên Minh Viên. Con hắn là Càn Long, sau khi kế vị, đã xây thêm 12 thắng cảnh. Sau này, lại xây dựng thêm Trường Xuân Viên và Kỳ Xuân Viên. Trong đó, Trường Xuân Viên nằm ở phía bắc, chính là bộ này, kiến trúc phương Tây chiếm 7 hecta, là do Càn Long bảo nhà thiết kế phương Tây thiết kế bản vẽ. Hao phí 14 năm để xây dựng thắng cảnh lầu Tây Dương.]
[Vào thời kỳ phong kiến, vì bản thân hưởng lạc, thu vét mồ hôi nước mát của dân chúng, kiến tạo lâm viên như vậy, Thanh triều hủy diệt cũng không kỳ lạ.]
Dận Tường tê một tiếng, sao tự nhiên lệ khí của vị này lại nặng như vậy.
[Các vị đế vương trong lịch sử xây dựng rầm rộ, áp bức dân chúng nên có không ít triều đại diệt vong. Có vết xe đổ ở phía trước, nhưng các triều đại phía sau vẫn lặp lại. Vì sao?]
[Bởi vì, hoàng đế cũng là người, chỉ cần là người đều sẽ có ham mê hưởng lạc. Người thường sẽ có các loại hạn chế, nhưng hoàng đế thì lại không, cao cao tại thượng, không ai có thể chế ước, giám sát. Một khi hắn ngu ngốc, ai có thể ngăn cản được. Thật là, hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ.]
“Tứ ca.” Dận Tường khiếp sợ nhìn Dận Chân, lời của chủ kênh thật sự là quá đại nghịch bất đạo. Hoàng a mã sẽ nghĩ sao.
[Huyền Diệp: Hoàng thượng là thiên tử, là chi chủ vạn dân, chăn nuôi đại thiên dân. Ngươi không phải con dân Đại Thanh, nhưng ngươi nói vậy lại đại nghịch bất đạo, thiên tử của các ngươi sẽ cho phép ngươi làm càn như vậy sao.]
“Tê, là Hoàng a mã.”
“Chủ kênh đã chọc giận Hoàng a mã.”