Hệ thống ngoan ngoãn câm miệng.
Thời Tấc Cẩn nói với Tom: “Tom, kéo ghế lại đây ngồi cùng, đừng khom mình nữa, tôi không phải cấp trên của cậu, đừng căng thẳng như vậy.”
Tom vô thức quay đầu nhìn Bill, Bill nhíu mày nói: “Quy định này chỉ áp dụng trong quân đoàn, giờ là thời gian riêng tư, cậu đã trưởng thành rồi đừng lo lắng.”
Tom gật đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh lại gần rồi ngồi xuống.
Thời Tấc Cẩn không hề bất ngờ trước hành động này của Tom.
Nhật ký của ký chủ thứ ba không chỉ ghi chép về bầy dị thú và điểm lỗ đen mà còn có rất nhiều ghi chép chê bai hệ thống nội bộ của quân đoàn trùng tộc.
Quân đoàn có hệ thống cấp bậc và giai cấp rõ ràng. Khi hạ cấp gặp thượng cấp phải tránh sang một bên, cúi đầu chào cho đến khi thượng cấp rời đi. Khi báo cáo nhiệm vụ phải quỳ một chân để thể hiện tôn kính. Huấn luyện hàng ngày vô cùng gian khổ, đẫm máu và nước mắt. (Chú thích của ký chủ thứ ba: Thời đại liên sao rồi mà còn có xác sống nhà Thanh à!)
Nhờ cửa sau của thượng úy Romeo, Tom mới được nhập ngũ, trong quân ngũ ắt hẳn có quân thư lão luyện sẽ cho Tom nếm mùi cay đắng, không biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn mới hình thành phản xạ như vậy.
Tom bị Bill quát có chút căng thẳng, cậu đặt màn hình chiếu trước mặt cậu chủ, miệng mím chặt, ngoan ngoãn làm giá đỡ hình người.
Thời Tấc Cẩn đặt câu hỏi hóc búa, cố tình gán cho Ronaldo hình tượng nửa mùa, chỉ tập trung vào những kỹ năng và kiến thức quân sự mà các quân thư mới vào nghề mới nắm bắt được.
Cậu chủ Ronaldo nói: “Tôi nghe anh trai nói, mỗi chiến giáp chiến đấu đơn binh có thể tham gia chiến tranh vũ trụ đều được trang bị một AI hỗ trợ, nhưng anh ấy không bao giờ nói hết làm anh ấy như cao siêu hơn. Tom, cậu nói xem, lần này cậu lái chiến giáp chiến đấu, có phải có một AI hỗ trợ bên trong không? AI sẽ nhắc nhở điều gì? AI dẫn dắt các cậu chiến đấu, hay các cậu hành động trước, sau đó AI mới vạch ra tuyến đường chiến đấu tối ưu?”
Tom trả lời từng câu: “Có trợ lý AI, nhưng không thông minh lắm. Tuy gọi là đơn binh nhưng thực tế cần 2 đến 3 trùng điều khiển. Chiều cao tiêu chuẩn của chiến giáp đơn binh là từ 100 đến 200 mét. Nghe đội trưởng nói, một số chiến giáp do các hành tinh quân sự cấp cao sản xuất có thể cao tới 300 mét.”
Cậu chủ khéo léo khen ngợi: “Wow, chiến giáp 300 mét lận hả? Tôi nghe anh trai nói, điều khiển chiến giáp cần đồng bộ thần kinh và sóng não, 300 mét ít nhất cần 6 phi công cùng điều khiển. Vậy sao vẫn được gọi chiến giáp đơn binh?”
Câu này đánh trúng tâm lý thích khoe khoang của Tom.
Lúc mới 18, Tom đã nhập ngũ, bạn bè đồng trang lứa còn đang học ở trạm tuyển quân. Sau một tuần học tập trong quân đoàn, Tom đã nhồi nhét đầy bụng kiến thức chuyên môn và trải nghiệm thực tế về chiến giáp. Khi trở về nhà tế bần, Tom muốn khoe khoang nhưng những đứa em nhỏ hơn lại không hiểu.
Ngay cả trước sĩ quan Bill và các trưởng bối, Tom cũng không dám khoe khoang. So với kiến thức uyên bác của họ, những hiểu biết ít ỏi của cậu chỉ như hạt cát giữa sa mạc, chẳng đáng là bao.
Cậu chủ vừa hỏi, Tom như được mở van tuôn trào tâm sự.
Lần đầu tiên cậu lên biển sao! Lần đầu tiên chạm vào giáp chiến! Lần đầu tiên thực hành! Cậu có quá nhiều điều muốn nói!
Nhất thời Tom quên mất á thư trước mặt có một ông anh trai quân thư hung hãn như quỷ, cũng quên cả sĩ quan Bill bên cạnh.
Cậu nói một cách trôi chảy: “Thưa cậu! Hình thức tấn công của quân đoàn được chia thành năm loại chính, nổi tiếng nhất là trận địa bao gồm các loại chiến hạm và giáp chiến đơn binh. Mỗi chiến hạm trận địa cần ít nhất một nghìn binh lính điều khiển, nhưng chiến giáp vũ trang hạng nhẹ chỉ cần 1 đến 10 trùng. So với chiến hạm lớn, tất cả các loại chiến giáp đều thuộc về chiến tranh đơn binh.”
Thời Tấc Cẩn kiên nhẫn lắng nghe Tom huyên thuyên kiến thức cơ bản về quân đoàn trong 20 phút. Những tài liệu này hệ thống đều có, nhưng trong thực tế, kiến thức cơ bản này chỉ tồn tại trên mạng nội bộ của trường quân sự, thuộc về giáo dục độc quyền của hệ thống quân đoàn.
Tom luyến tiếc nói nốt mớ thông tin cuối cùng: “… Chiến giáp đơn binh thực sự quá đỉnh! Vị trí lái của tôi ở cuối cùng, bên cạnh vừa hay có một ô cửa sổ quan sát, tôi chỉ cần ngoảnh đầu là có thể trông thấy những viên thiên thạch trong biển sao bay qua bên cạnh, có viên phát sáng, có viên kéo theo những mảnh vụn bụi nhỏ. Tôi có chụp lại, cậu chủ cậu xem.”
Thời Tấc Cẩn nhìn kỹ, góc quay trong ảnh thực sự rất tệ, chỉ có một phần ba thiên thạch phát sáng và tinh vân bụi nhỏ được ghi lại.
Bất cứ bức ảnh nào về tinh vần trong file nén mà Anouchka gửi đều có thể làm lu mờ bức ảnh mà Tom chụp, nhưng Thời Tấc Cẩn nhìn rất chăm chú, còn chỉ vào một số chi tiết tinh vân mơ hồ mà hỏi Tom.
Tom có thể trả lời được một số, nhưng cũng có số không. Khi Tom không trả lời được, cậu sẽ căng thẳng, lo lắng đến mức siết chặt cơ hàm.
Thời Tấc Cẩn chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây tuyệt đối là di chứng do quân thư lớn tuổi chỉ dẫn Tom tạo thành.
Trong trùng tộc, không trả lời được câu hỏi thì bị đánh là chuyện thường.
Thời Tấc Cẩn vờ làm cậu chủ cười vui vẻ: “Tom, chúng ta thêm số liên lạc đi, cậu gửi mấy bức ảnh này cho tôi nhé.”
Tom do dự một lúc, rồi nói: “Cậu chủ, mấy bức này hơi mờ, nếu cậu cần, tôi sẽ quay lại tìm quân thư khác để thu thập một số bức ảnh rõ ràng hơn?”
Bill đúng lúc lên tiếng: “Tom mới nhập ngũ, những gì cậu ấy có thể nhìn thấy ở biển sao là có hạn. Cậu có thể nói chuyện với thượng úy, chắc chắn anh ấy có nhiều bức ảnh đẹp hơn.”
Cậu chủ Ronaldo bướng bỉnh nói: “Anh trai tôi chụp chán lắm! Tôi và Tom cùng tuổi, nếu tôi trở thành quân thư thì những tinh vân Tom từng thấy cũng sẽ là những tinh vân tôi từng thấy!”
Cậu chủ quay sang hỏi Tom: “Tom, lúc cậu chụp tinh vân, cậu cảm thấy thế nào?”
Tom nhìn cậu chủ, đuôi mắt cậu hơi cụp xuống, khi cười lên đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, nhưng không hề lạnh lẽo như trăng trên trời, chỉ có thân thiện và vui vẻ.
Trước khi đến, sĩ quan Bill đã cảnh cáo cậu nhiều lần, phải cẩn trọng lời nói, tránh để lộ sự thiếu hiểu biết của bản thân, cần thể hiện sự đáng tin cậy và tuân thủ mệnh lệnh của quân thư. Chỉ khi cậu chủ Ronaldo vui vẻ, thượng úy Romeo mới đầu tư nhiều nguồn lực hơn cho ba anh em họ.
Lạ lùng thay, Tom bỗng muốn thành thật hơn một chút: “… Tôi cũng không nói rõ được, nhưng có một cảm giác mách bảo tôi phải chụp lại, nhất định phải chụp, chụp xong tôi sẽ thấy thoải mái hơn.”
Tom cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi không học nhiều văn hóa, không diễn tả được xin lỗi cậu.”
Cậu chủ không để ý đến sự thiếu hiểu biết của Tom, vui vẻ nói: “Tôi hiểu ý cậu, dĩ nhiên cậu muốn chụp ảnh, đây là lần đầu tiên cậu nhìn ngắm thế giới.”
Cậu chủ nói: “Thép mới và chiến giáp mạnh mẽ đưa cậu phiêu lưu trong biển sao, thiên thạch và bụi bay vụt qua, dị thú chết dưới lưỡi dao quân đoàn, nguồn năng lượng dồi dào từ dầu mỏ khởi động nhà máy hành tinh, chuỗi cung ứng của hành tinh Black Shield được tái khởi động. Tom, cậu đã tham gia vào một dự án phi thường, cũng như chứng kiến một góc của thế giới, những bức ảnh cậu chụp đầy ý nghĩa kỷ niệm. Nếu tôi có thể điều khiển chiến giáp, tôi sẽ chụp nhiều hơn cậu, in ra tất cả các bức ảnh tinh vân tôi đã thấy và làm thành album để lưu giữ!”
Cậu chủ Ronaldo nhoẻn miệng cười với Tom: “Nắm giữ một phần thế giới trong tay, cảm giác ấy tuyệt vời biết bao.”
Lòng Tom sôi sục, những lời của Ronaldo như gạt tan màn sương mù trước mắt.
Thế giới! Hóa ra là vậy!
Tom không nén được kích động, bảo đảm với Ronaldo: “Cậu chủ, tôi sẽ nhanh chóng đăng ký nhiệm vụ tiếp theo. Cậu còn muốn thu thập thêm hình ảnh chi tiết về tinh vân bụi sao không?”
Thời Tấc Cẩn thầm mỉm cười trong lòng.
Chỉ biết nghe lệnh mà không có nhiệt huyết với vũ trụ, vậy tuyệt đối không thể vượt qua thượng úy Romeo về mặt thăng tiến.
Anh thúc đẩy Tom một cái, Tom nghiền ngẫm những điều này sẽ truyền vào tư tưởng của các anh em. Là anh cả trong ba anh em, cậu có lợi thế tự nhiên về uy quyền và sức ảnh hưởng.
Jerry và Jimmy đang trong tuần trưởng thành, sắp trở thành trùng cấp trung mới là trụ cột trong kế hoạch Fate.
Cậu chủ Ronaldo mỉm cười nói: “Hay lắm! Anh tôi bảo, nơi chịu ảnh hưởng của dị thú sẽ xuất hiện vành đai thiên thạch bụi phát sáng giống như ngân hà thu nhỏ vậy, tôi chưa từng thấy bao giờ! Cậu cần bao lâu để có thể tham gia chiến trường như vậy?”
Tom không nghĩ ra, đành quay sang cầu cứu sĩ quan Bill.
Thời Tấc Cẩn cùng nhìn sang.
Bill suy nghĩ một lát rồi nói: “… Giờ việc này hơi khó khăn với Tom, cậu ấy cần trải qua ít nhất năm trận chiến càn quét biển dị thú, đạt được quân hàm hạ sĩ mới có thể đến chiến trường biển dị thú thực sự.
Thời Tấc Cẩn diễn phong thái của một cậu chủ, tự nhiên hỏi Tom: “Tom, cậu có thể làm được không?”
Tom siết chặt nắm đấm đặt trên đầu gối, nhìn vào mắt cậu chủ, thành thật nói: “Trước đây tôi vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng giờ tôi nghĩ mình có thể kiên trì! Tôi sẽ cố gắng rèn luyện bản thân, đạt được năm trận chiến thắng rồi tiến đến chiến trường biển dị thú!”
Thời Tấc Cẩn: “Tốt, vậy tối nay tôi sẽ nói với anh trai, bảo anh ấy tiếp tục cho cậu lên biển sao, ngày mai cậu muốn nghỉ ngơi nữa không? Ngày kia đi thì sao?”
Tom đang kích động lập tức ủ rũ!
Dù có ngu ngốc đến đâu, cậu cũng nhận ra hành động này chỉ đang xuôi theo đà hứng thú của cậu chủ, lợi dụng quyền thế của anh trai cậu chủ.
Đồng thời, Tom cảm thấy gai gai sau lưng.
Ba ơi! Trưởng quan Bill đang trừng mắt nhìn cậu. Tom cảm thấy sắp xong đời, cái lưỡi, cái lưỡi lắm lời sắp toi rồi!
Bầu không khí căng thẳng đột nhiên khiến cậu chủ bật cười, cậu vỗ tay ra hiệu cho Bill và Tom dừng màn đấu khí thế: “Đừng căng thẳng, chuyện này có gì to tát đâu.”
“Tôi nghe anh trai nói gần đây tuyến đường an toàn đóng cửa, chỉ có chiến hạm của quân đoàn mới được xuất cảng. Bill, anh đã giải ngũ rồi, nếu anh còn ở trong quân đoàn, tôi cũng sẽ nhờ anh chụp ảnh biển sao. Bây giờ vừa khéo Tom có cơ hội lên đó chụp cận cảnh, lại còn là bụi vũ trụ sau biển dị thú! Tôi nghe anh trai nói mấy dị thú có lõi năng lượng bị chiến giáp đánh vỡ thì tinh năng dầu thô sẽ tràn ra ngoài không gian làm ô nhiễm thiên thạch, những dải thiên thạch đó sẽ hình thành ánh sáng bức xạ đặc biệt. Anh trai của tôi còn không chịu chụp cho tôi, bảo là quê mùa.”
“À, tôi còn muốn một mảnh thiên thạch nhỏ nữa.” Thời Tấc Cẩn bắt chước trí tưởng tượng đặc trưng của lứa tuổi của Ronaldo, hồn nhiên và ngang ngạnh, vui vẻ trao đi cơ hội mà họ phải nỗ lực rất lâu mới có được.
Tom hơi choáng váng, lính mới như cậu, đáng lẽ phải lau sàn nhà, sắp xếp kho vũ khí trong căn cứ quân đoàn hai năm. Không ngờ chưa đầy một tuần, cậu lại có cơ hội đến biển sao.
Râu Tom dựng đứng, tập trung cao độ, cậu kiên định hứa với cậu chủ: “Vâng, tôi sẽ mang về cho cậu lựa.”
Thời Tấc Cẩn nhìn vào mắt Tom, thầm cảm thán: Thế này mới đúng.
Hệ thống điều khiển ký chủ đời thứ ba huấn luyện Tom, trong quân đoàn Tom là trùng trẻ nhất, không phải ai cũng có ý chí kiên cường và tố chất như Anouchka.
Tom gia nhập quân đội bằng con đường may mắn, đầu tiên bị đàn anh dạy dỗ nếm mùi đau khổ, thượng úy Romeo huấn luyện cậu lại hung hãn, lần đầu điều khiển chiến giáp đã lao thẳng vào bầy dị thú, quả thực trước sau đều có sói hổ, áp lực sinh tồn bùng nổ, nếu không sợ hãi vỡ mật thì cũng coi như kiên cường.
Nếu không thông qua lời nói để khích lệ Tom tìm kiếm mục tiêu cho bản thân mà chỉ ép buộc Tom tiếp tục đối mặt với nỗi sợ hãi ra chiến trường, thì sau này thượng úy Romeo biến mất, chắc chắn Tom sẽ lập tức phản bội và cắt đứt liên lạc.
Thời Tấc Cẩn sẽ không bao giờ để kế hoạch của mình xuất hiện rủi ro như vậy, dành riêng ba tiếng để xử lý chuyện này.
Anh đánh giá cao đôi mắt kiên định của Tom.
Chỉ khi bản thân muốn cố gắng leo lên cao, đi ra ngoài thế giới và nhìn ngắm biển sao mới có khả năng trở thành Fate Wynne.
Thời Tấc Cẩn không thực sự cần trùng vượt qua cấp úy trở thành sĩ quan làm lá chắn.
Thời Tấc Cẩn không nói về chủ đề biển sao quá lâu, sau khi xác nhận việc dụ dỗ đã có hiệu quả, anh chuyển sang chủ đề khác, trò chuyện một cách ngắn gọn trong nửa giờ, rồi Bill và Tom rời đi trước bữa trưa.
Trước khi đi, Thời Tấc Cẩn đã cho Luca hai chai nước ép trái cây cô đặc để mang theo.
Buổi trưa, Thời Tấc Cẩn chỉ ăn qua loa.
Nhu cầu ăn uống của anh rất thấp, Black Shield cũng chẳng có gì ngon.
Trái cây Tom mang tới chỉ là những quả có hàm lượng nước trung bình.
Thời Tấc Cẩn cất trái cây vào tủ lạnh để Rolley và Raleigh ăn. Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp và phòng khách, anh trở về phòng ngủ tầng ba, dự định ngủ trưa một tiếng rồi dậy tiếp tục làm việc.
Phát triển đến cấp C đúng là rất có sức, Thời Tấc Cẩn thức trắng đêm chỉ ngủ bù một tiếng vào trưa, tỉnh dậy không hề thấy choáng váng, tinh thần vẫn tốt, thậm chí còn đi đứng vững vàng!
Trong bếp.
Thời Tấc Cẩn tiếc nuối đặt ly nước nâng cao tinh thần xuống, rót cho mình một cốc nước lọc.
Cũng như mọi khi, Thời Tấc Cẩn bê một ấm trà đặt lên bàn làm việc, mở trí não, tiếp tục đọc tin tức nhanh trên Starnet và email thăm dò từ các thế lực trước khi A567 onilne.
Trước khi Thời Tấc Cẩn bắt đầu làm việc, hệ thống nhỏ giọng hỏi: “Thời sensei, Tom có giá trị đến vậy sao? Hôm nay anh nói chuyện với cậu ta nhiều quá, cậu ta chỉ là một trùng cấp thấp thôi mà.”
Thời Tấc Cẩn tóm tắt lý do hành động của mình cho hệ thống, cuối cùng nói: “… Tôi phát hiện ra một điểm thú vị từ Bill.”
“Bill từ bỏ cơ hội định cư ở hành tinh cấp trung để nhận nuôi con của đồng đội.”
“Chiến hữu của những trùng con đó giống như anh em, trưởng bối thực thụ dạy Bill kiến thức, kỹ năng sinh tồn. Rõ ràng, những lời dạy ấy vô cùng chân thành, việc đầu tiên Bill làm sau khi sống sót trên chiến trường đầy rẫy nguy hiểm là quay lại cứu con của những chiến hữu.”
“Trùng tộc tiến hóa theo hướng hình người, nhưng vẫn giữ lại phần lớn thú tính. Điểm rõ ràng nhất là tuy họ suy nghĩ đơn giản nhưng lại tôn thờ tuyệt đối nguyên tắc trao đổi một đổi một. Hiện tại tôi đang hướng dẫn Tom kiên trì leo lên, sau này khi cậu bé trưởng thành đến độ tuổi có thể nhận thức được lợi ích của việc này, cậu bé sẽ trở thành Bill thứ hai.”
“Còn chuyện cấp thấp hay không, Tom còn hai anh em là cấp trung sắp trưởng thành. Cần phải củng cố nền tảng vững chắc trước khi bàn đến chuyện sau này.”
Thời Tấc Cẩn mỉm cười: “Lần sau điều khiển thượng úy Romeo làm hack chiến đấu cho Tom, lịch sự một chút đừng giống như kẻ điên giết người điên cuồng.”
Hệ thống vẫn lải nhải: “Nhưng… nhưng…”
Thời Tấc Cẩn tìm cây bút bi, viết hai dòng trên sổ tay, nhíu mày bất lực: “Còn vấn đề gì nữa?”
Hệ thống: “… Vậy, vậy anh cũng không cần trò chuyện với Tom quá thường xuyên…”
Thời Tấc Cẩn chỉ trong một giây đã hiểu được hệ thống đang lo lắng điều gì.
Anh cảm thấy dở khóc dở cười.
Thời Tấc Cẩn nói: “Nếu không phải tôi kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, sáng tác câu chuyện trùng hợp với quá khứ của Anouchka. Với tính cách của anh ấy đừng nói đến chuyện yêu đồng giới, cả đời này không dùng công thức toán học để phân tích tình yêu nghệ thuật đã là may lắm rồi.”
“Hiểu được tình yêu, nhận thức được tình yêu cần có nền tảng giáo dục. Nền giáo dục cơ bản của Black Shield còn thiếu sót, Tom nói tiếng phổ thông còn ngọng nghịu, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Thời Tấc Cẩn nhíu mày: “Đừng nói những lời kỳ quặc như vậy trong thế giới mà hormone chi phối lý trí.”
Hệ thống ấp úng, lí nhí xin lỗi.