Fate không trả lời ngay, bầu không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên im lặng và ngột ngạt, khiến cho hơi thở của Anouchka cũng trở nên nặng nề.
Sự im lặng của Fate là do do dự, suy ngẫm hay đang sắp xếp lại khoảng cách giữa hai ta?
Nếu trước đây gặp tình huống này khi trò chuyện bằng văn bản, Anouchka sẽ lập tức đập phá đồ đạc hoặc lục tung mọi ngóc ngách tìm thuốc an thần mạnh mà nhai sống, giữ cho tinh thần ổn định.
Nhưng bây giờ.
Fate im lặng… Anouchka liếc nhìn thời gian, 10 giây, hắn lập tức lên tiếng với vòng trí não: “Fate.”
Tiếng thở bên kia vòng trí não rất đều đặn, không hề thay đổi.
Anouchka dừng lại. Nếu cuộc đối thoại qua âm thanh này là một canh bạc, hắn đã đặt cược hết lo lắng, cáu kỉnh, đe doạ, luống cuống và vô số tiền bạc và quyền lực tượng trưng cho địa vị của mình.
Hiện tại, Anouchka vẫn tiếp tục đẩy cao giới hạn, thành thật bộc lộ ham muốn, khao khát, nôn nóng của bản thân.
“… Tôi rất muốn biết.”
“Làm ơn cho tôi biết, tôi thực sự muốn biết và rất cần câu trả lời này.”
“Được không? Fate.”
Nhịp thở nơi đầu dây bên kia vòng trí não khẽ thay đổi.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi ấy, Anouchka hận chiếc vòng tay trí não sao lại thu âm rõ ràng đến vậy, ngay cả tiếng hít thở của Fate thay đổi cũng khiến hắn như ngồi trên đống lửa.
Fate khẽ nói từ vòng tay trí não bên kia: “Đăng hộ không sống chung với tôi, nhưng…”
Hơi thở dồn nén và sự kiềm chế của Anouchka tan vỡ trong phút chốc! Không hề đề phòng, cũng chẳng kịp che giấu, một tiếng hừ sinh lý bật ra từ cổ họng. Do kiềm nén và căng thẳng, cơ cổ họng của hắn căng cứng, rồi đột nhiên thả lỏng, tiếng thở dốc vang lên nghe có vẻ dồn dập, kỳ lạ, đồng thời mang theo âm điệu dinh dính mà chính Anouchka cũng không thích.
Fate: “…”
Anouchka: “…”
Đệt âm thanh quái quỷ gì đây? Cổ họng của mình sao có thể phát ra âm thanh này??
Anouchka bật dậy! Ghế xoay sau lưng phát ra tiếng rít chói tai, suýt lật đổ thì hắn vội bám lấy lưng ghế để không gây ra tiếng động lớn hơn.
Suốt tháng tám, Anouchka chưa từng hận phút giây nào như tối nay, thậm chí còn hơn cả đêm yến tiệc của Liên minh Thủ đô nhắm vào con của nhà Jeanine, hơn cả lúc đối đầu với Chloe trong vụ đánh bom kho hàng ở Thủ đô.
Hắn mất kiểm soát bản thân, để lộ một mặt thú tính khác khi Fate gọi đến.
Fate vốn định nói tiếp nhưng cũng vì vậy mà im lặng.
Anouchka che miệng, máu từ môi và lưỡi chảy ra thấm đẫm bàn tay, tay kia run rẩy gõ tin nhắn trả lời.
SVIP Standard A567: [x$ xin lỗi, tôi không cố ý làm anh thấy ghê, #*& xin lỗi.]
…
Anouchka nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiếng thở dài từ mạnh dần rồi yếu dần, câu “anh đó…” khiến cổ họng cuống họng Anouchka căng lên đau nhói.
“Tôi không nghe thấy tiếng của anh, Anouchka, anh đang nín thở hay cắn vào lưỡi mình?”
Anouchka: “…”
SVIP Standard A567: [Lưỡi.]
“Đừng đợi nó tự lành, trong phòng có bình xịt cầm máu không? Nếu có thì tìm ra xịt một ít, dính vào cổ áo rồi à?”
Anouchka nhắn tin trước: [Có, không có.]
“Nghe đây. Chữa trị vết thương trong miệng xong rồi hẵng nói tiếp.”
Anouchka vội vàng với tay kéo ngăn kéo, tiếng kim loại va đập vang lên “két” một tiếng.
Da đầu hắn tê rần, vội giảm tốc độ nhưng đã quá muộn. Ngăn kéo bên trái bàn làm việc đã bị kéo ra toàn bộ rồi đập xuống đất. Tiếng ồn lớn vang lên liên tục, náo loạn cả văn phòng.
Chiếc vòng trí não đặt trên bàn im lặng một lúc rồi lại vang lên tiếng nói, Fate ôn tồn bảo: “Đừng vội, tôi đợi anh.”
Anouchka gật đầu mới nhận ra đây không phải là video.
Sau một hồi loay hoay im lặng, Anouchka đã chữa xong lưỡi, gọi thoại không bị gián đoạn nhưng hắn chọn cách nhập tin nhắn.
SVIP Standard A567: [Lành.]
Từ loa của vòng trí não vang lên giọng nói, Fate hỏi: “Sao không nói chuyện?”
SVIP Standard A567: [Giọng khó nghe.]
“…”
…
Black Shield.
Tầng 2.
Hệ thống gật đầu tán thành khi thấy tin nhắn, nó vừa tuyệt vọng vừa hoang mang hỏi trong đầu Thời Tấc Cẩn: “Làm sao A567 có thể phát ra âm thanh như vậy? Phá vỡ thiết lập nhân vật hả?”
Thời Tấc Cẩn: “…”
A567 ngây thơ, hệ thống chỉ là một chương trình, hai tồn tại này lại có thể đồng quan điểm về “tiếng thấy ghê” quả một cặp bài trùng.
Thời Tấc Cẩn nhíu mày, uống một ngụm nước đá, tin nhắn văn bản từ A567 lại hiện lên.
SVIP Standard A567: [Giọng tôi không phải thế này, tối nay có chuyện ngoài ý muốn.]
“Ừm, tôi biết, tôi đã nghe giọng bình thường của anh rồi, yên tâm đi, nghe hay lắm, không khó chịu.”
“…” (trí não bỗng dưng im lặng)
Thời Tấc Cẩn: ?
Sao tiếng thở lại mất rồi?
Thời Tấc Cẩn bất lực nhắc nhở: “Anouchka, thở đi.”
“…” (thở ngay!)
Thời Tấc Cẩn quay lại chủ đề trước: “Đăng hộ không sống chung với tôi, nhưng sau này đăng hộ sẽ thường xuyên giúp tôi xử lý công việc. Khi đó, anh…”
Vòng tay trí não đột nhiên phát ra tiếng cắt ngang: “… Thường xuyên giúp anh xử lý công việc? Không phải đã nói không cần điều trị nữa rồi sao? Anh còn tình huống nào sẽ để tên đó toàn quyền xử lý tài khoản của anh? Anh…”
Thời Tấc Cẩn nhíu mày, hạ giọng, bình tĩnh nói: “Anouchka.”
“…”
SVIP Standard A567: [Ừ.]
Chưa đầy 3 giây đã có thêm một tin nhắn.
SVIP Standard A567: [Tôi đang nghe đây.]
SVIP Standard A567: [Chân thành.]
SVIP Standard A567: [Xin lỗi.]
Thời Tấc Cẩn: “…”
Mới gọi một tiếng đã co rúm lại rồi à?
…
…
Căn cứ Biệt động.
Ký túc xá của sĩ quan.
Anouchka nghe thấy Fate khẽ cười. Tiếng cười nhẹ nhàng, như thể không thể nhịn được, chỉ thoáng qua rồi ngưng. Ngay sau đó, Fate khẽ ho một tiếng, tiếng nước nhẹ hơn vang lên.
Anouchka có thính giác nhạy bén, hắn nghe thấy tiếng Fate uống nước, tiếp theo là tiếng lách cách nhẹ khi ly thủy tinh đặt lên bàn.
… Fate đang uống nước, anh sẽ uống gì? Anh thích uống gì? Yết hầu của Anouchka khẽ cử động.
Cuộc gọi thoại tối nay, một điều tốt trong mớ tồi tệ là Anouchka có thể cảm nhận được, có những lời khiến Fate im lặng, cũng có những lời khiến Fate bật cười, nhưng hắn lại không biết những lời khiến Fate bật cười có điểm chung gì.
Việc này khiến tinh thần hắn sa sút.
Hắn im lặng nghe Fate nói.
Fate dịu giọng nói: “… Sau này, có thể anh sẽ thấy đăng hộ thường xuyên. Dạo này tôi rất bận, tài khoản đã đi vào quỹ đạo nên tôi sẽ tranh thủ thời gian để làm những việc khác. Đăng hộ là bạn thân mà tôi tin tưởng sẽ không làm hại lợi ích của tôi. Còn việc tin nhắn đã xem lần trước là do vô tình chạm phải, sau khi tôi thức dậy, cậu ấy đã lập tức báo cho tôi biết rồi xin lỗi.”
Anouchka nhập vài dòng chữ, sửa đi sửa lại, cuối cùng vẫn nói vào mic: “… Được.”
Một lúc sau, không ai nói thêm lời nào.
Black Shield bên này, Thời Tấc Cẩn liếc nhìn đồng hồ, vừa qua 6 giờ 10 phút. Anh cần chỉnh trang lại bản thân để chuẩn bị cho lúc 7 giờ 30.
Khi Thời Tấc Cẩn định lên tiếng kết thúc, Anouchka bất ngờ lên tiếng, lần này hắn thẳng thắn đến mức Thời Tấc Cẩn không thể phớt lờ.
“Đăng hộ là bạn đời hay anh em của anh?”
Thời Tấc Cẩn đáp lại: “Anouchka, anh nên biết điểm dừng.”
Anouchka im lặng một lúc, rồi thẳng thắn nói: “Tôi không thể dừng được.”
…
Căn cứ Biệt động.
Ký túc xá của sĩ quan.
Anouchka quyết định không cam chịu. Lần gọi thoại này vô cùng quý giá, hắn không biết mình còn cơ hội được trò chuyện gần gũi như thế này nữa hay không.
Hắn hỏi Fate: “Anh có thể cho tôi một mục tiêu được không?”
Fate bên kia vòng trí não không trả lời ngay.
Anouchka ngay lập tức hiểu ra, Fate thực ra vẫn luôn hiểu! Vậy mà Fate vẫn luôn biết tâm tư của hắn! Nhưng Fate lại chẳng nói gì! Chẳng cần hắn làm điều gì?!
Cơn tức giận và khó chịu cùng nhau xáo trộn tâm trạng của Anouchka.
Hắn lại phát cáu, lời lẽ như lưỡi dao sắc bén: “Từ khi nào anh đã biết? Tại sao không nói? Thích nhìn tôi thấp thỏm lo âu à? Sao anh có thể phớt lờ tôi lâu đến thế? Anh viết ra những câu chuyện đó, còn kiên nhẫn giải thích cho tôi, nhưng lại luôn né tránh tình cảm của tôi! Tình cảm của tôi tuy không dám nói là độc nhất vô nhị nhưng cũng thuộc top đầu, sao anh có thể thờ ơ? Anh…”
“Anouchka.” Chất giọng dịu dàng đó lại gọi hắn.
Anouchka mím môi.
Giọng Fate vang lên từ loa thông báo của vòng tay trí não: “Chính vì tôi hiểu.”
Tim Anushka đập thình thịch, nhịp tim tăng vọt đến mức vòng trí não lại hiện lên hộp thoại cảnh báo im lặng: Bạn có cần cấp cứu y tế không?
Fate nói: “Anh rất ưu tú, chân thành và hào phóng, tôi tin rằng sẽ rất khó gặp được một tri kỷ như anh trên mạng, ngay cả ở ngoài đời thực, anh cũng sẽ là một trong những trùng xuất sắc nhất mà tôi từng biết.”