“… Không.”
“…”
Những tiếng rên rỉ ngắt quãng đột nhiên vang lên trong tầng hầm cách ly yên tĩnh, Thời Tấc Cẩn nằm trên giường, mơ màng chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tiếng anh khản đặc, lúc thì rên rỉ đau đớn, lúc thì thở hắt ra nặng nề, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài từ rời rạc.
“… Sai…”
“Sách…”
“Đừng… ngừng…”
“Phát… hành…”
Hệ thống lập tức gạt bỏ mọi thứ liên quan đến Starnet ra sau đầu, tập trung toàn bộ chú ý vào Thời sensei, cất tiếng hỏi dò: “Thời sensei? Thời sensei anh đã tỉnh chưa?”
Thời Tấc Cẩn không có phản ứng gì cả.
Hệ thống ẩn náu một góc nhỏ trong não bộ của ký chủ, tư duy của hai bên không kết nối. Hệ thống dựa vào huyết áp, phản ứng thần kinh và biến đổi nhịp thở để theo dõi tình trạng tinh thần và sinh lý của Thời Tấc Cẩn.
Thời Tấc Cẩn lẩm bẩm những lời lấp lửng, hệ thống cố gắng sắp xếp thành câu, nhưng không thể tạo ra bất cứ mệnh lệnh nào có nghĩa, nhưng giờ Thời Tấc Cẩn đang trong giai đoạn phát triển biến thái, mọi phản ứng sinh học đều rối loạn, tốc độ lưu thông máu vượt quá mức bình thường. Một khi hời Tấc Cẩn im lặng, hệ thống không thể xác định được trạng thái của ký chủ.
Suy nghĩ một lúc, nó lại tiêm thêm hai viên dinh dưỡng tăng trưởng cho Thời sensei. Nó có hơi lo lắng việc giảm tốc độ phát triển để tỉ mỉ mài giũa xương có làm tăng cảm giác đau đớn hay không, khiến Thời sensei đang hôm mê rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê kỳ lạ.
“Sách… sách…”
“… Không đúng… sai…”
Hệ thống nghe tiếng lẩm bẩm đứt quãng của Thời sensei, dù biết anh không thể tiếp nhận phản hồi từ bên ngoài, nó vẫn trấn an: “Thời sensei đừng lo! Yêm đang thực hiện mệnh lệnh của anh! Lần này yêm không làm bất cứ hành động dư thừa nào! Mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch của anh! Xin hãy yên tâm ngủ!”
Tiếng thở của Thời Tấc Cẩn ngày càng nặng nhọc, mí mắt run rẩy không ngừng, không tài nào mở ra. Hệ thống đã tiêm đủ viên dinh dưỡng để tăng trưởng, cơ thể anh tiếp tục phát triển. Dần dần, Thời Tấc Cẩn lại chìm vào giấc ngủ sâu, tách biệt khỏi thực tại, những cơn co giật cũng dần bớt đi.
Hệ thống theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của Thời sensei cho đến khi trở lại bình thường. Nó an tâm chuyển về Starnet, lần này cẩn thận không mở quét toàn bộ. Hộp tin nhắn A567 vẫn liên tục nhảy chấm đỏ, tốc độ nhanh như súng máy bắn, chỉ trong vòng năm phút đã lên đến 99+.
Hệ thống không quan tâm đến chuyện này nữa, nó quay lại phòng livestream, bắt đầu gieo chữ.
@Fate Stay Night:
[…
…
Joshua có thể chất rất tốt, thuốc mê nhanh chóng bị đào thải, sau 30 phút nằm trên bàn mổ, cậu đã tỉnh lại.
Khi ý thức dần hồi phục, Joshua ngạc nhiên khi trông thấy tôi.
Cho đến nay tôi vẫn chưa thể quên được nét mặt của cậu lúc ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Joshua biểu lộ cảm xúc đúng với lứa tuổi 19 của mình.
Mắt mở to, miệng hé mở, môi mấp máy liên tục như muốn nói ngàn điều, cuối cùng hỏi một câu không chắc chắn:
Milan?
Tôi không nói gì.
Không phải vì cố tình làm bộ làm tịch hay muốn kiểm soát cảm xúc, mà là vì tôi không tìm ra được cụm từ chính xác để đáp lại ngay.
Quyết đoán và nhanh gọn là những gì tạo nên nửa đầu cuộc đời tôi. “Do dự” là một từ xa lạ với tôi, cũng đã quá lâu rồi tôi chưa bao giờ do dự vì bất cứ ai hay điều gì, nên phản ứng duy nhất của tôi lúc ấy chỉ là một tiếng “ừ” nhẹ nhàng.
Ban đầu Joshua muốn ngồi dậy, với trình độ của một quân y như tôi, vết thương của cậu không nghiêm trọng, cậu là đặc quyền còn trẻ và có khả năng phục hồi phi thường. Loại thuốc gây mê có thể khiến trùng cấp cao hôn mê 2 tiếng chỉ mất 30 phút đã chuyển hoá hoàn toàn trong cơ thể cậu.
Cậu đã bình phục, đủ sức rời khỏi phòng mổ, chỉnh trang lại quân phục rồi lập tức chấp hành nhiệm vụ.
Vừa nghe tiếng tôi, cậu lại nằm im.
Hành động của cậu khiến tôi bối rối, nhưng tôi không biểu hiện ra.
Cậu nằm xuống, nghiêng đầu nhìn tôi, không còn né tránh ánh mắt như những lần gặp trước, để lộ cả gương mặt, đôi mắt nhìn tôi đăm đăm không chớp mắt.
Bỗng dưng cậu nói, lâu rồi anh chưa ghé thăm.
Tôi không hề ngốc, chỉ hai giây sau tôi đã nhận ra tình trạng của cậu.
Joshua xem tất cả những điều này như một giấc mơ tỉnh táo thứ hai do tác dụng của thuốc mê.
Thuốc mê đặc biệt dành cho trùng cấp cao đôi khi sẽ xuất hiện tác dụng phụ này. Do khả năng hồi phục và trao đổi chất của trùng cấp cao quá mạnh, đôi khi bộ phận y tế cần bổ sung các loại thuốc gây ảo giác y tế an toàn vào thuốc mê cho một số chủng tộc nhất định. Nếu những chủng tộc cấp A bậc cao có khả năng phục hồi khủng khiếp này đột nhiên tỉnh dậy khi phẫu thuật đang diễn ra, vậy thì trong lúc không tỉnh táo sẽ tấn công bác sĩ vì họ đang rạch da cắt thịt mình.
Tác dụng của ảo giác là khiến họ không thể phân biệt được thực tế và ảo giác, giúp các bác sĩ có tốc độ chậm hơn có thêm thời gian, nhưng tôi không giống họ, không cần dùng ảo giác để kéo dài thời gian phẫu thuật của mình.
Tôi không tiêm thuốc gây ảo giác cho Joshua, nhưng cậu vẫn tưởng mình đang mơ tỉnh. Cậu nhìn tôi chằm chằm rồi bắt đầu nói.
Cái thái độ nương tựa và lải nhải khiến tôi nổi da gà.
Hệt như trùng non đi du học, cậu không ngừng kể cho tôi nghe về những sự kiện lớn đã xảy ra trong gần một năm.
Qua lời kể của cậu, tôi biết đến Liên minh Thủ đô, Tòa án Bảo vệ và hệ thống quân đoàn đang tan rã.
Nhưng lời kể của Joshua khá lộn xộn và liên tục nhảy sang chủ đề khác, mãi đến sau khi tôi cẩn thận sắp xếp lại ghi chép mới hình dung được tương lai rời rạc từ lời của cậu.
Bản thân cậu chẳng nhận thức những gì mình đang nói không hề có logic.
Tôi vẫn im lặng lắng nghe.
Joshua kết thúc bằng việc thăng lên thiếu tướng vào năm nay.
Cậu nói: “Milan, cuối năm nay em đã trở thành thiếu tướng, em thăng tiến nhanh hơn bất cứ lần nào trước đây, họ đều e dè và phục tùng em, nhưng em hay quên chi tiết thời gian, có lúc dẫn quân ra trận sẽ bị lỡ hẹn hoặc trễ nải. Em không thể nghỉ ngơi, vì một khi nghỉ ngơi, họ sẽ nghi ngờ em.”
“Nhưng không sao, dạo này em vẫn đều đặn uống viên dinh dưỡng nên em phát triển rất nhanh, xương và cánh vẩy của em cũng đã hoàn thiện. Kẻ nào không tuân lệnh, chống đối em, em đều đuổi đi. Sau đó, em sẽ dẫn dắt đội quân và các phân đoàn còn lại chinh chiến ở những chiến trường khốc liệt hơn. Em chiến thắng, thu về nguồn năng lượng dầu thô thượng hạng, khiến cho trùng ganh ghét em giờ hối hận đến xanh cả mắt.”
“Giờ em đã mua lại một khu hành tinh cỡ nhỏ, nó hoàn toàn thuộc quyền tự chủ của em. Hành tinh ấy đã bắt đầu hoạt động bình thường, môi trường an toàn, em cũng đã ẩn tọa độ rồi!”
Cậu đang khoe khoang cách xử lý vấn đề của mình.
Cách này rất ấu trĩ, nhưng chỉ cần Joshua đủ mạnh thì đó là cách hiệu quả nhất.
Khi cậu nói những lời này, ánh mắt luôn hướng về phía tôi.
Cuối cùng, dường như cậu muốn hỏi ý kiến của tôi, hay như đang cầu nguyện với tôi.
Joshua nói: “Sau khi nhận quân hàm thiếu tướng, em sẽ đến Quân đoàn 2 tìm anh.”
Cậu nhìn tôi nói: “Milan, lần này em sẽ đến kịp.”
Tôi nhìn cậu chợt hỏi: “Còn gia đình bạn bè của cậu thì sao? Cậu không quan tâm đến họ sao?”
Joshua ngẩn ra, chớp mắt rồi lẩm bẩm: Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với em.
Tiếp theo cậu đáp rất thành thật đến mức khiến tôi bứt rứt không yên.
Joshua nói: “Em quan tâm họ nhưng em không thể nhận ra họ là ai.”
Cậu nói: “Milan, sau lần biến thái đầu tiên, em không thể phân biệt được dung mạo của thân sinh hay anh em. Gương mặt của họ như tan biến trong ký ức của em.”
Cậu thành thật, dịu ngoan lại hoang mang: “Milan, em sợ hãi khi ở bên họ, em cảm thấy mình không được bình thường.”
Ngay lúc đó, lòng tôi bỗng chốc xao động.
Không thể nào tưởng tượng nổi cậu đã vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng ấy bằng cách nào.
Lúc đó, tôi chỉ muốn hỏi ngay: Tại sao cậu lại kiên quyết đến tìm tôi như vậy?
Giữa chúng ta không có ràng buộc nào cả, chẳng phải thân thuộc sẽ giúp đỡ cậu nhiều hơn sao?
Lúc đó tôi thực sự hoang mang, đúng là lòng chân thành và nồng nhiệt của cậu khiến tôi rung động nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.