@Fate Stay Night:
[…
Sau đợt dị thú thứ hai, hành tinh căn cứ của Quân đoàn Tò vò là nơi đầu tiên nâng cấp mạng lưới toàn cầu và hệ thống pháo đài tự động hóa hoàn toàn.
Thành phố hội nghị bố trí hơn sáu trăm khẩu Gatling hoàn toàn tự động, cùng với mạng lưới camera giám sát chằng chịt, có khả năng quét và tiêu diệt mục tiêu trong vòng 10 giây.
Nhưng 10 giây đã đủ để Joshua bay xa.
Đôi cánh của cậu là cánh vẩy bướm rộng nhất dài nhất mà tôi từng thấy. Sắc xanh lam đậm tiệm cận đen và trắng bạc gần như phát sáng, với phần trắng bạc chiếm chủ đạo, điểm xuyết những đường vân xanh lam đậm lộng lẫy trên cánh.
Tôi đã từng mổ xẻ nhiều cánh vẩy, chỉ một cái liếc mắt, tôi liền nhận ra bên trong những đường vân màu xanh lam đậm trên cánh bướm của Joshua ẩn chứa những xương dao có thể thu vào.
Gai ngược xanh thẳm xếp thành hàng như vảy cá, dưới ánh trăng chúng ánh lên sắc lam ngọc bích dịu nhẹ.
Sải cánh dài đến bốn mét, từng đường vân ẩn chứa dao ngoài có thể thu vào được, nếu Joshua chiến đấu một mình, sức chiến đấu của cậu gần gấp 4 lần trùng tộc bình thường. Hai cánh vừa dang rộng, vậy cậu chính là xe tăng hình người.
Cấu trúc cánh vẩy của Joshua phát triển hoàn hảo đến mức làm tôi kinh ngạc.
Cặp cánh bướm này không chỉ đẹp mà còn có tính ứng dụng rộng rãi cho cả chiến tranh trên bộ và trên không. Hai cánh gần bốn mét mang lại lợi thế áp đảo trong chiến đơn lẻ hay hỗn chiến, tấn kích bất ngờ và ám sát.
Đối ngoại, tôi tự xưng là quân thư mắc bệnh di truyền bẩm sinh. Bệnh di truyền khiến tôi phát triển khôg hoàn thiện, không có cánh vảy và cặp râu. Trước mặt các quân thư cùng đoàn, thỉnh thoảng tôi có nhận thức sai lệch về sự phát triển của cánh vảy là điều bình thường.
Một trong những kỹ thuật phẫu thuật mà tôi thành thạo nhất là cắt bỏ cánh vẩy, nhưng vì thế tôi cũng không được lòng một số quân thư.
Bọn họ luôn cho rằng một “trùng cái” bẩm sinh khiếm khuyết như tôi ghen tị với vũ khí sinh học thứ hai mạnh mẽ và đẹp đẽ của họ.
Trước khi thấy cánh vẩy của Joshua, tôi không hề thấy cánh của quân thư có gì hấp dẫn.
Dù sao khi lần đầu tiên trông thấy cánh vẩy trong chiếc cốc formalin đầy rẫy những mảnh vụn gãy nát, chúng thực sự chẳng có chút hấp dẫn nào, chỉ toàn là máu me và phiền phức vì phải cắt bỏ phần mô bệnh.
Bất kể là trùng cấp cao, trung hay thấp, cánh của tất cả quân thư đều sinh ra để chiến đấu. Hầu hết đều có hình dạng dữ tợn với cấu tạo cánh vẩy phong phú đa dạng: Có loại là màng xương, có loại là vảy kết hợp lông vũ, có loại vảy kết hợp xương, muôn hình muôn vẻ, kỳ quặc vô cùng.
Song cánh vẩy của Joshua hoàn toàn khác biệt với bất cứ ai tôi từng thấy.
Nó hoàn hảo là sự kết hợp hài hòa giữa sức mạnh và vẻ đẹp.]
[Hóa ra ngài Milan đánh giá trùng có cánh vẩy màng xương là kỳ quặc, đêm nay tôi đã tan nát cõi lòng.]
[Cánh vẩy của Joshua sao có thể hoàn chỉnh như vậy? Còn lấp lánh nữa chứ? Không thể nào?? Hùng phụ của cậu ta đâu phải bậc cao!]
[Phải nói một câu khách quan, nếu như cánh vảy của Joshua đúng như ngài Milan nói, vậy bỗng dưng hiểu được vì sao các anh trai của Joshua chỉ cần gặp mấy ngài ấy là có thể nắm tay thành công. Cánh của trùng cái nhà Warsaw phát triển hoàn chỉnh + ánh ngọc trai + vừa mạnh vừa đẹp, quý ngài nào nhìn vào mà không mê…]
[Hóa ra cánh của đặc quyền còn có hiệu ứng ánh ngọc trai? Học được điều mới rồi, phải đi mua ngọc trai để chuẩn bị cho lễ hội sắp tới thôi!]
[Get mới mỗi ngày! Cảm ơn Fate sensei đã tiết lộ thêm chi tiết hẹn hò đầy mưu mẹo này!]
[Hiểu rồi, giờ đi bóc cánh chiến hữu bướm Morpho ngay đây! Học tập thực tế!]
[??? Đ* Fate đừng có viết bậy! Vảy của bướm Morpho không có hiệu ứng đá quý nhé!!!]
[Bên trên bị chiến hữu tập kích rồi hả?]
[Chào mừng bướm Morpho gia nhập liên minh bị hại của Fate!]
[…
…
[Phỏng vấn tạm dừng 15 phút.]
[Ghi chép của ký giả: Ngài Joshua 60 tuổi, dang rộng đôi cánh vảy dài rộng trong phòng khách, húc đổ đèn trang trí và bàn trà. Ký giả may mắn được trực tiếp quan sát hình dạng cụ thể đôi cánh của vị tướng quân này. Cánh vẩy của ngài Joshua có màu xanh lam đậm điểm xuyết những mảng bạc trắng, phần bạc trắng chủ đạo toả sáng rực rỡ như kim cương trắng. Miêu tả của ngài Milan đã được giản lược ít nhất sáu phần và ký giả hiểu tại sao lại như vậy.]
[Ghi chép quan sát của ký giả: Ngài Joshua đã đeo lên quân hàm ****, vẫn không thể kiềm chế trước lời khen ngợi ngắn gọn của ngài Milan, việc này thực sự làm tổn hại quyền uy của cấp bậc quân hàm **** ở nơi công cộng, **** vinh dự là thứ tỏa sáng nhất trên vai ngài Joshua và là một phần quan trọng trong niềm tự hào của ngài ấy, nhưng đôi khi việc mất kiểm soát của ngài Joshua có khiến uy quyền bị tổn hại khiến binh lính nghi ngờ khả năng lãnh đạo của ngài ấy.
Bình thường ngài Milan rất quan tâm đến vấn đề tinh thần và hình ảnh của ngài Joshua. Ngài Milan vừa là bác sĩ, vừa là “xương” giúp ngài Joshua đứng dậy lần nữa.
Theo quan điểm của ký giả, ngài Milan đã hoàn thành trách nhiệm “một nửa sinh mạng”, đúng như ý nghĩa của cụm từ này.]
…]
[Chuyển biến bất ngờ này, tôi thực sự nể phục.]
[Ngẫm kỹ thì nếu có quý ngài nào đó quan sát từng mảng cánh vẩy của tôi liên tục khen ngợi… Nếu không nhanh chóng ôm hôn thì thật phụ lòng lời khen của ngài ấy đúng không?]
[Chỉ có tôi tò mò **** là quân hàm nào à?]
[…
Vui lòng bỏ qua sự khiếm nhã của Joshua, tôi xin tiếp tục câu chuyện.
…
Bố cục của thành phố hội nghị thuộc về kiến trúc quân sự nên không tiện tiết lộ. Tóm lại khi Joshua ôm tôi dừng lại, chúng tôi đã cách rất xa toà nhà hội nghị, dừng lại trong bóng râm của một cầu thang dài.
Gì cơ?
Đúng vậy, đúng vậy, chính là kiểu bậc thang dài ở quảng trường như đồi quốc hội ấy, không chỉ rộng rãi mà còn có hệ thống tuần hoàn nước hoàn chỉnh, có cả đài phun nước, vườn cảnh quan và cây cảnh trang trí.
Joshua chọn vị trí rất chuẩn xác, xung quanh đầy thiết bị thanh lọc không khí, máu của tôi lập tức được cậu hút sạch, vết thương cũng được ấn chặt, mùi tanh nồng thoang thoảng trong bầu không khí được thanh lọc liên tục, chẳng để lại dấu vết gì.
Chúng tôi vừa đáp đất, Joshua lập tức rút từ trong túi ra một lọ thuốc xịt trị thương, thô bạo và vội vàng xé toạc chiếc găng tay đen rách nát của tôi, dùng thuốc xịt để trị vết thương ở lòng bàn tay.
Một loạt hành động của cậu khiến tôi kinh ngạc rồi chợt nhận ra một điều vi diệu hơn.
Tôi hỏi: “Kết quả xét nghiệm gen của cậu cao hơn cấp A à?”
Joshua ngẩn ra một giây, nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng vì câu hỏi quá bất ngờ, cậu có chút ngơ ngác: “Đúng vậy, cấp A+ bậc cao, xét nghiệm máu cho thấy độ tinh khiết hoàn toàn, không có gen bệnh di truyền, đặc điểm Morpho lấp lánh là gen trội, gen lặn…”
Tôi ngắt lời: “Ngừng.”
Làm một bác sĩ, tôi rất hài lòng sự thẳng thắn của quân thư khi chia sẻ mọi triệu chứng của bản thân, việc này giúp tôi nhanh chóng xác định được nguyên nhân khiến quân thư cảm thấy không thoải mái.
Thế nhưng trong giao tiếp hàng ngày, tôi không thích cách giao tiếp như vậy, nó luôn nhắc nhở tôi rằng tôi vẫn là “quân y”, không có thời gian riêng cho bản thân.]
[Hiểu rồi! Viết ghi chú ngay đây, hẹn hò với quý ngài trùng đực phải giữ phong cách riêng của mình!]
[Dao Răng Sói: Vậy… tôi phải trình bày phương pháp lột da dị thú trước mặt ngài ấy, hay là muốn tôi nộp đơn xin phép Toà án cho phép ngài ấy đến quan sát trực tiếp quá trình lột da dị thú của tôi? Hây! Nói đến lột da thì tôi lại hăng hái hẳn lên! Tôi có thể nói về kỹ thuật lột da cả ngày mà không bao giờ lặp lại!]
[Này anh bạn, tuy chúng ta là đối thủ cạnh tranh, nhưng vì “hình ảnh bình thường” của cộng đồng trùng cái và vì tình bạn cùng giới, tôi phải nhắc nhở anh, đệt tía mày là thằng thiểu năng à?? Mày muốn trở thành quân thư thứ hai bị Toà án phạt ba năm à?? Quân thư top 1 khoá 20 còn bị cấm ba năm, mày có tài cán gì mà dám dỗ quý ngài xem mày lột da???]
[Đại ca, van anh hãy tha cho cộng đồng quân thư! Chính vì những kẻ tâm thần như anh mà hình ảnh quân thư mới bị bôi nhọ!]
[Dao Răng Sói: Đệt tụi bây! Chẳng phải Fate viết vậy sao!]
[Ôi dào, Fate còn nói đi cơ sở thứ 3 của Ottowen là có thể gặp được quý ngài mà? Thôi xin nhé, trùng học khoa kỹ thuật dữ liệu sắp thành cái xác rồi.]
…
[
Tôi lại hỏi: “Khả năng phục hồi cấp A+ của cậu tính theo giây, vậy mang theo bình xịt trị liệu chỉ là sở thích cá nhân của cậu thôi sao?”
Joshua im lặng, cúi đầu, một tay nắm lấy tay tôi, ngón tay tôi dang rộng trong tay cậu, lòng bàn tay không hề có tổn thương gì.
Lúc đó tôi thầm nghĩ, đoán đúng rồi.
Tôi hỏi: “Trong ký ức kỳ diệu của cậu, tôi đã từng bị thương rồi lộ giới tính, đúng không?”
Joshua mím chặt môi đến trắng phớt rồi gật đầu.
Tôi không cảm thấy bị uy hiếp, hoảng sợ hay hàng loạt cảm xúc oán trách.
Sau khi tự biết giới tính của mình, tôi đã tưởng tượng ra vô số tình huống bị lộ, mà máu cũng là một trong số đó.
Mới đây tôi vừa phẫu thuật tuyến thể, lượng hormone trong máu rất thấp, phải chảy ra hơn 300cc mới có một chút hormone khuếch tán, nên tôi không lo sự cố đêm nay.
Song tôi phải dụ dỗ Joshua tiết lộ về tương lai của “Milan Clement”, vì điều này có thể tiết lộ ra nhiều yếu tố và hậu quả không lường trước được.
Vậy nên tôi hỏi tới cùng: “Chuyện gì xảy ra sau khi bại lộ? Chết rồi hay sao?”
Khi Joshua nghe đến từ “chết”, cậu siết đau tay tôi, không nói lời nào.
Khi đó Joshua luôn im lặng, im lặng là cách phòng thủ duy nhất của cậu, nhưng tôi luôn có cách khiến cậu mở miệng.
Từ lúc cậu bộc bạch mọi chuyện trước giường bệnh của tôi, cậu đã trao cho tôi chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa im lặng ấy.
Tôi lật bàn tay lại, nhẹ nhàng đan vào ngón tay cậu, cách gọi từ “Warsaw” thành “Joshua”.
Cậu không hề chống cự dù chỉ một giây, nhưng lần này, lời cậu chậm chạp và trúc trắc, không trôi chảy như khi cậu kể về tương lai của Quân đoàn Tò vò. Câu đầu tiên làm tôi kinh ngạc.
Cậu nghẹn ngào: “Mọi chuyện đều do em.”
Cậu kể, trong ký ức mơ hồ sắp bị lãng quên, 10 tiếng sau khi tôi gãy cột sống, cậu tìm thấy tôi tại bệnh viện dã chiến. Do thiếu thốn vật tư y tế, chân và cột sống của tôi không thể cứu chữa, nhưng cậu không dám để tôi lại bệnh viện mà ôm theo tôi khi tôi vẫn còn hôn mê.
Lúc ấy tôi ngắt lời cậu, khó hiểu hỏi: “… Giữa lúc tham gia cứu hộ, cậu chạy tới bệnh viện dã chiến của Quân đoàn 2 trộm tôi đi?”
Joshua khựng lại, cúi đầu, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tôi nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Cậu lập tức ngước lên nhìn tôi.
Lạ thay, tôi lại có chút bối rối.
Biểu cảm của cậu lúc đó thật khó tả. Khi tuyệt vọng, cậu có vô số biểu cảm nhỏ thoáng qua, tôi đành phải nói lại một lần nữa.
“Tôi đoán được kết cục, không cần nói nữa.”
Lúc ấy, biểu cảm của tôi rất bình tĩnh, không tỏ ra vui buồn, tôi thấy không có gì đáng ngạc nhiên, tính đi tính lại chỉ có vài khả năng xảy ra.
Trở về gia tộc, âm thầm nuôi dưỡng và trở thành món hàng trao đổi.
Lý do tôi không tức giận là vì tôi hoàn toàn tự tin rằng chỉ cần tôi có thể hồi phục ý thức, tôi có thể giải quyết bản thân.
Khả năng đầu tiên có thể hơi rắc rối, nhưng tôi không nghĩ hai trường hợp sau sẽ xảy ra.
Tôi không cho phép bản thân mình rơi vào tình cảnh đó.
Trong một ký ức nào đó của Joshua đã dẫn Milan Clement đi, nhưng chỉ cần Milan Clement tỉnh dậy cũng là lúc cậu đánh mất Milan Clement.
Nhưng chính thái độ bình tĩnh của tôi khiến tâm lý Joshua suy sụp. Bỗng cậu bắt đầu kể về “lần đó”.
Cậu nói, cậu không muốn nuôi dưỡng tôi, trái lại sau khi cậu lén đưa tôi đến một hành tinh nhỏ để dưỡng bệnh, che giấu thân phận và giới tính của tôi, nói dối bên ngoài rằng bác sĩ Milan Clement đã được bạn bè đưa đi điều trị.
Vẫn dưới sự cho phép của tôi, cậu lấy danh nghĩa “Milan Clement” để xin nghỉ phép dài hạn. Trong vài năm sau đó cậu dùng mọi cách để thúc đẩy tiến bộ khoa học kỹ thuật y tế và dân sinh tại Liên minh Thủ đô (lúc đó tôi không hiểu tổ chức này là gì). Khoảng 5 năm sau, nhờ sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật y tế Liên minh Thủ đô, tôi đã đứng dậy trở lại rồi trở thành trùng thử nghiệm đầu tiên của công nghệ cấy ghép xương.
Lúc ấy, tôi… ừm, nói ra hơi xấu hổ, phản ứng đầu tiên của tôi là: Liên minh Thủ đô là gì? Y khoa mới là gì? Y khoa nào mà chỉ trong vòng năm năm có thể phát triển đến mức có thể hồi sinh tế bào và thần kinh đã chết?
Tôi là một kẻ chỉ biết sống cho hiện tại bèn nắm lấy tay cậu, dồn dập hỏi: “Nói rõ hơn về công nghệ y tế của Liên minh Thủ đô.”
Joshua lập tức cứng họng.
Ba tiếng xin lỗi của cậu làm tôi chóng mặt.
Joshua lại nói bằng giọng điệu dịu ngoan, cẩn trọng: “… Em chỉ còn nhớ cách giúp anh đứng dậy.”
Cậu cố nhớ lại, mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn không nhớ nổi lịch sử phát triển của Liên minh Thủ đô, chỉ lúng túng giải thích rằng Liên minh Thủ đô là một thế lực mới do một số gia tộc kết hợp thành, sắp phát triển một tuyến đường công nghệ khoa học mới, sử dụng lỗ đen, thúc đẩy khoa học dân sinh, vòng tay trí não sắp ra đời.
Joshua nói mình không thích Liên minh Thủ đô, vì chính họ đã làm “anh” bị thương khi thử nghiệm cấy xương. Khi đó “anh” không thực hiện phẫu thuật tuyến thể hormone trong một thời gian dài, nên khi máu chảy ra, những nhân viên thử nghiệm vốn là trùng cấp trung có tư chất kém phát tình ngay tại chỗ.
Tôi hơi bất ngờ, im lặng nhìn cậu, không khỏi nghi ngờ lúc này Joshua Warsaw đang có ý đồ gì không.]
[Đừng nghi ngờ gì nữa, chính xác là vậy!!!]
[Trân trọng quý ngài Milan bây giờ vẫn còn cảnh giác với Warsaw, lật lại chương ngọt ngào của cả hai mà nghiến răng ken két!]
[…
Giờ chiến hữu đều có chung nhận định về tôi: Sát thủ mặt lạnh.
Xương mặt sắc, môi mỏng, mắt xếch khi tỏ ra thờ ơ hoặc nghi ngờ thì những đứa có định lực kém sẽ lập tức toát mồ hôi hột.
Đôi khi điều này mang lại cho tôi lợi thế nhất định.
Ví dụ, khi đi đàm phán với cấp trên, trong 20 phòng ban của thành phố y tế, chỉ phòng ban của tôi chưa bao giờ thiếu hụt ngân sách.
Có lẽ lúc đó, tôi bày ra vẻ mặt ngờ vực lạnh tanh.
Joshua không chỉ kích động về mặt lý trí mà còn run rẩy, liên tục tự thanh minh cho mình.
Cậu bắt đầu nói về tính cách của tôi, về những sở thích cá nhân, cả những bí mật riêng mà chỉ bản thân tôi mới biết.
Tuy tôi không phải người hay giận vô cớ, nhưng những lời cậu nói khiến tôi thấy khó chịu.
Joshua chỉ cần tồn tại đã là một mối nguy hại với tôi.
Nên tôi bèn cắt ngang lời thanh minh của cậu: “Miễn bàn chuyện biện minh, cậu càng nói tôi càng thấy chướng tai gai mắt.”
Joshua đang nói bỗng ngưng bặt.
Nhưng chẳng mấy chốc, chuyện bất ngờ lại xảy ra.
Joshua luôn gắn liền với những điều bất ngờ, khiến tôi không biết nói gì hơn.
Cậu im lặng một lúc, buông tay tôi ra, rồi bắt đầu kể về chuyện của mình.
Cậu nói sau khi biến thái sinh học lần thứ hai thành công lúc 16 tuổi, cậu đã lập tức nhập ngũ, chỉ mất 3 năm trở thành nhân vật nổi bật nhất gia tộc.
Ký ức rời rạc đầu tiên về “Milan Clement” là khi cậu 6 tuổi, chỉ một tuần sau khi trải qua quá trình biến thái sinh học lần đầu tiên, nhưng cậu chưa từng hé lộ tương lai với ai, chỉ biết âm thầm chờ đợi, chờ ngày trưởng thành, chờ ngày vượt qua ngưỡng biến thái sinh học thứ hai, lập tức dấn thân vào biển sao, rèn luyện bản thân, từng bước nắm lấy quyền lực thực sự.
Joshua cúi gằm mặt, giọng run run pha lẫn nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cậu nói: Em đã chờ đợi rất lâu mới đến tìm anh, không hề nói dối nửa lời.
Cậu lặp đi lặp lại, tất cả những điều này đều là sự thật.
Nói đi nói lại, như thể chỉ cần nói một trăm lần, mọi thứ sẽ trở thành hiện thực.
Ngay lập tức, tôi nhận ra sự khác thường của cậu, vội vươn tay đỡ lấy cằm cậu.
Joshua vẫn cúi đầu khiến tôi không thể nhận ra gương mặt và tai cậu đỏ bừng không phải vì ký ức, mà là do đã liếm một ngụm máu của tôi, dục vọng đang từ từ bùng cháy trong cơ thể cậu.
Tôi kinh hãi, nhớ lại một chi tiết trong cuộc trò chuyện trước đó.
Tôi bóp cằm cậu, gặng hỏi rốt cuộc cậu mấy tuổi.
Tại sao ngay cả máu trùng đực có hàm lượng hormone thấp cũng không thể cưỡng lại?
Cũng không phải thanh thiếu niên mới trưởng thành, chỉ cần đi phòng tâm lý của quân đoàn một lần, quân thư sẽ có khả năng kháng cự với máu trùng đực một chút.
Sao cậu lại không chịu được?
Mắt Joshua đẫm lệ, xanh biếc như biển cả, lấp lánh dưới ánh trăng.
Cậu há miệng, hơi thở ấm nóng phả vào gan bàn tay của tôi, đầu lưỡi hồng mềm lại dinh dính như rắn non bị cắt đuôi, hơi co giật cũng giống như run rẩy.
Tôi có thể thấy miệng cậu tiết ra lượng lớn nước bọt, đầu lưỡi tẩm ướt, tiếng thở của Joshua khàn khàn, ướt át.
Một trong những dấu hiệu của thời kỳ động dục là dịch thể tăng cao.
Cậu mất tiếng, không thể nói nên lời chỉ đành dùng khẩu hình để nói với tôi, hai tháng nữa cậu sẽ tròn hai mươi tuổi. Tay cậu run run, lấy thẻ sĩ quan từ trong túi ra, cố giữ cho tay vững để đưa cho tôi xem.
Khi ấy tôi có hơi choáng váng.
Lúc đó tôi luôn nghĩ Joshua Warsaw ít nhất cũng 25 tuổi.
Dù là chiều cao, ngoại hình hay khí chất, quân hàm của cậu còn là cấp tướng!
Sao cậu mới 19 tuổi? Sao cậu mới 19 tuổi??
Tôi không thể nói nên lời.
Ký ức “hồi quy” khó tin và độ tuổi không thể nào làm thiếu tướng.
… Cậu ấy thực sự quá trẻ tuổi. Nếu không có “hồi quy” thì Joshua Warsaw sẽ là đứa con trời tài năng nhất trong lịch sử trùng tộc.
Nếu là hồi quy, vậy những nỗ lực và bí mật mà Joshua kể lại đều là sự thật.
Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã biết về “hàng triệu lần hồi quy”. Ba năm trong quân ngũ, cậu lên chức thiếu tướng, muốn thế vậy buộc phải chiến thắng trong mọi trận chiến, không được phép mắc sai lầm, không được phép thất bại dù chỉ một lần. Cậu buộc phải liên tục tiến bước, vượt qua mọi hiểm nguy và kinh hoàng, vượt qua thời gian, mới có thể đến được ngày tôi gặp nạn.
…
Lúc ấy tôi thực sự bị sốc.
Tôi ở Quân đoàn 2, cậu ở Quân đoàn 1, hồ sơ của tất cả quân thư cấp tướng đều được bảo mật, nhưng chỉ cần tôi quyết tâm tìm, tôi vẫn có thể tìm được thông tin về quá trình trưởng thành của Joshua Warsaw.
Gần đây tôi không tra cứu vì Quân đoàn Tò vò gặp thảm hoạ lần hai, thiếu hụt lực lượng y tế nghiêm trọng, bận rộn đến mức không có thời gian.
Cậu không cần thiết phải nói dối dễ dàng bị vạch trần như vậy.
Sao có trùng làm được chuyện này?
Lúc đó tôi im lặng quá lâu, Joshua thận trọng gỡ tay tôi ra, khom người một cách không tự nhiên, nhỏ giọng nói xin lỗi, nói mình sẽ rời đi ngay rồi giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Tôi với tay túm lấy chiếc cà vạt lễ nghi của cậu.
…
…
…
Chuyện này không cần nói chi tiết.
Cái gì?
Đương nhiên không, khi đó tôi quá bất ngờ với độ tuổi của cậu. Tôi hơn cậu 8 tuổi, khi tôi dùng dao đâm chết trùng cướp bóc, cậu mới vừa leo ra khỏi vỏ trứng.
Sao có thể đánh dấu được chứ, thật là… mà thôi, dù không còn trong độ tuổi phạm tội, nhưng khi tôi nhận ra nguồn gốc cho sự ngây thơ kỳ quặc trong cậu, thì suốt một thời gian dài tôi không thể coi cậu là quân thư cùng lứa.
Trong mắt tôi lúc bấy giờ, Joshua bỗng dưng nhỏ hơn một giáp.
Nên tôi bắt cậu uống thêm máu.
Sau khi uống đủ lượng máu để ổn định, tôi mới thả cậu đi.
Dù tôi nhận ra lời dặn dò của cậu lấp lửng, rõ ràng là có ý che giấu và đánh lạc hướng, nhưng tôi vẫn khó lòng xếp cậu vào danh sách kẻ thù cần đề phòng.
Chàng trai trẻ phải gánh chịu ký ức của hàng triệu kiếp sống. Lần đầu tiên cảm nhận những cảm xúc vốn là điểm tựa tinh thần khiến trùng mạnh mẽ, nhưng lại nhận lấy tổn thương, phủ nhận, tuyệt vọng, giằng xé và cả cái chết. Dẫu vậy cậu vẫn đứng trước mặt tôi, cố gắng bảo vệ tôi khỏi tương lai nghiệt ngã.
Vậy làm sao tôi có thể hờ hững với cậu đây?
… ]
[Fate, anh đùa tôi à? Fate Wynne nhấn mạnh thành thật, nhưng lời tự chứng của Joshua Warsaw đầy gian dối mà vẫn có thể chiếm được cảm tình của ngài Milan? Vậy học xong phần Fate Wynne, đến phần học mới lại phải xóa file save, bắt đầu lại từ đầu? Hả?]
[Uống máu? Bắt đầu từ chỗ nào?]
[Khóc thét, ngài Milan chẳng thể kiên trì đến chương sau. Quá tuyệt vọng, hiện thực vốn dĩ không có thiên tài nào có thể sánh được với lý lịch của Joshua.]
[Ai cũng miệt mài chạy đua, nhưng không phải ai cũng có đích đến là ngài Milan.]
[Chỉ muốn hỏi bao giờ mới viết xong, fan ruột không phải tộc bướm khổ quá, muốn mua bản viết riêng của chủng tộc mình, quý ngài dịu dàng hay khen ngợi chỉ xuất hiện trong sách, bao giờ tui mới có được ngài Milan đây? Streamer nói gì đi!]
[…
Uống máu xong, tình trạng sinh lý của Joshua đã cải thiện, nhưng tinh thần thì không.
Cậu dùng hết chai xịt trị liệu làm ướt đẫm cổ áo tôi bởi nước mắt, nước bọt và dung dịch.
Lúc ấy Joshua muốn cài nút áo cho tôi, tôi gạt tay cậu ra rồi tự cài.
Có lẽ đó là một quyết định sai lầm.
Khi tôi cài xong cổ áo rồi ngẩng đầu lên, biểu cảm của cậu khiến tôi đau đầu.
Joshua cảm thấy lời của mình đã mê hoặc tôi, máu chính là chiến lợi phẩm cậu thu được.
Cậu kinh hoảng một cách câm lặng.
Bỗng nhiên tôi nghĩ, nếu cậu chỉ nhớ ký ức về “Milan Clement”, vậy tại sao mỗi khi biểu cảm của tôi thay đổi đôi chút, cậu lại luôn lo lắng bồn chồn?
… Chẳng lẽ trong cả triệu lần, cậu chưa từng nhận được một lời hồi đáp tốt đẹp nào từ “Milan Clement”?
… Đúng là một suy đoán khiến trùng cảm thấy nặng nề.
Khi tôi đang suy nghĩ cách trả lời.
Joshua đã vội vã nói một chuỗi câu dài.
Cậu cam đoan với tôi rằng đây là việc ngoài ý muốn, sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai, sẽ không bao giờ dùng lời lẽ dụ dỗ tôi nữa, sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến tôi phản cảm.
Cậu liên tục nhấn mạnh, máu của anh sẽ không uổng phí.
Kinh nghiệm mách bảo tôi rằng lúc này tốt nhất nên gật đầu.