@Fate:
[…
Joshua Warsaw rời đi.
Khi rời đi như bóng bạc vụt đi, chỉ để lại căn lều y tế ngổn ngang như minh chứng cho sự hiện diện của ai đó từng tới.
Joshua Warsaw để lại một câu nói khó hiểu, sau khi biến mất, cảm giác tồn tại vẫn còn hiển hiện ở khắp mọi nơi.
Ánh mắt ấy, khiến tôi không thể nào quên trong thời gian ngắn.
Năm ấy, tôi chẳng có ấn tượng tốt đẹp mấy về tên trùng cấp cao này, cũng chẳng cố nhớ diện mạo hay đặc điểm của cậu ta, nhưng không thể phủ nhận rằng Joshua Warsaw có gương mặt rất đẹp, đường nét rõ ràng, làn da trắng ngần. Dù xuất hiện ở bất cứ đâu, nhan sắc của cậu ta cũng xứng đáng được tỏa sáng dưới ánh đèn flash.
Mái tóc bạc óng ánh như tuyết, làn da trắng ngần không giống với quân thư, khiến cho đôi mắt xanh thẳm của cậu ta càng thêm thu hút.
Cặp mắt xanh thẳm ấy đăm đăm nhìn tôi, tròng mắt rung động nhè nhẹ không kiểm soát, con ngươi mất tiêu cự. Chi tiết này khiến Joshua Warsaw lộ ra vẻ kích động bất thường, đôi mắt còn lằn chằn tia máu, chứng tỏ cậu ta đang chịu tổn thương não nghiêm trọng, dẫn đến áp lực lên thần kinh và các cơ quan bị sưng phù.
Ấy vậy vào cái đêm trong lều, tôi và Theodore mới giống bị bệnh hơn tên bận quân phục mới tinh.
Trải qua bao nhiêu bệnh nhân, tôi đã chứng kiến những quân thư bị nhiễm vi khuẩn dị thú quá nặng, dùng thuốc giảm đâu một cách vô độ, việc lạm dụng thuốc giảm đau sẽ phá hủy hệ miễn dịch của cơ thể, dẫn đến trạng thái hưng phấn do ngộ độc.
Đêm đó Joshua Warsaw tựa như con nghiện thuốc, mất kiểm soát, bất ổn. Cả người toát ra khí thế đáng sợ nhìn chằm chằm tôi, giống như tôi mới là tồn tại khủng bố nhất trong lều, xứng đáng cậu ta dốc hết toàn lực chống cự, chuẩn bị phản kích.
Trước ánh mắt rùng rợn ấy, toàn thân tôi nhức nhối, da gà nổi lên, tim đập liên hồi, quả thật cậu ta làm tôi khiếp sợ.
Ngón tay tôi run rẩy, có lẽ ánh mắt đã vô tình bại lộ tâm tư, cậu ta đột ngột ngậm miệng, lùi lại một bước rồi biến mất trong đêm Giáng sinh.
Ba tháng sau đó, cậu ta như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi, không còn phiền nhiễu, không còn dò hỏi và điều quan trọng nhất là không còn vụ kiểm tra sức khỏe đáng lo ngại nào nữa.
Dẫu vậy, đôi mắt xanh ấy thỉnh thoảng lại hiện lên trong giấc mơ của tôi.
Ấy là một đôi mắt tràn đầy cảm xúc, rưng rưng nước mắt, ẩn chưa bao nhiêu đau khổ và chờ mong.
Sau khi ba nuôi mất, thi thoảng ánh mắt ấy lại hiện lên trong gương.
Tôi từng trải qua.
Nỗi đau ấy là do mất đi thân trùng.
Chờ mong? Joshua Warsaw đang mong chờ điều chi?
Tôi cấm bản thân phải quên đi đôi mắt xanh thẳm ấy, cấm bản thân không được suy đoán trùng cấp cao, vì đây là tín hiệu nguy hiểm, tôi không thể để bản thân gặp nguy hiểm.
Trùng cái có thể trải qua nhiều lần lột xác, nhưng tôi thì không, tôi chỉ có một lần duy nhất, không thể sửa chữa.]
[Ngửi thấy mùi hăng hắc gì đây, vì sao ngài Milan lại nhấn mạnh từ cấm thế… là do ngài ấy có cảm giác đúng không?]
[Khó chịu ghê, lũ trùng cấp cao có ngoại hình đẹp đúng là có lợi thế!]
[Đừng có đánh rắm trước mặt tôi nữa! Ngài Milan bình tĩnh và sáng suốt, trải qua bao nhiêu thăng trầm mới trở thành trưởng bộ phận y tế của quân đoàn. Trên con đường ấy, ngài ấy phải chịu bao nhiêu đâm sau lưng, hãm hại, chèn ép! Nên ngài ấy có đa nghi và lo lắng là điều dễ hiểu!]
Trùng đi ngang qua cà khịa một câu: [Tụi trùng cấp cao kia, tụi bây biết điều chút đi được không? Tởm thế không biết! Chiếm hết quyền thế ưu thế còn đi ăn trộm đồ lót, đúng là chẳng phải trùng!]
[Tụi bây gọi Joshua là trùng cấp cao đặc quyền thượng đẳng? Đùa nhau hả? Tụi bây có hiểu gì về đặc quyền thượng đẳng không vậy?! Thứ nhất cậu ta không tiết lộ bí mật của ngài ấy, thứ hai không lợi dụng thân phận để trục lợi, thứ ba ẩn mình cả mấy tháng, so với những hành động nịnh nọt xin hẹn hò thì 400 năm nữa Joshua cũng chẳng thể chạm tay ngài Milan! Cậu ta là thằng đặc quyền cao cấp rởm, vừa hèn vừa yếu, chẳng làm một chuyện nào giống trùng cấp cao nên làm! Tước tư cách đặc quyền cấp cao của Joshua đi!!]
[?]
[Bọn trùng cấp cao có vấn đề về đầu óc đúng không.]
[Fate sensei của you: Yên tâm, để tôi ra tay.]
[…
Ba tháng sau, căn cứ chính của Quân đoàn thứ hai đã hoàn thiện 80%, chỉ còn chờ vận chuyển vũ khí hạng nặng và các đoàn khoa học kỹ thuật vào thành phố khoa học mới, thì căn cứ mới của Quân đoàn Tò vò sẽ chính thức đi vào hoạt động.
Chức vụ tạm thời của tôi tại Quân đoàn 1 chính thức kết thúc, tôi rất vui mừng khi được rời khỏi nơi này.
Nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang, tin xấu ập đến bất ngờ.
Do căn cứ của Quân đoàn 2 chưa được sửa chữa hoàn toàn, Quân đoàn 1 sẽ cử quân lính tạm thời đóng giữ để đề phòng bầy dị thú từ cổng lỗ đen tràn ra, làm căn cứ mới xây xong của Quân đoàn 2 tanh bành.
Dù trước đây quan hệ giữa hai quân đoàn có mâu thuẫn, nhưng trước hiểm họa dị thú, trùng tộc luôn đồng lòng chống lại kẻ thù.
Nếu không, Quân đoàn 1 rất sẵn lòng nhìn Quân đoàn 2 vung tiền sửa chữa căn cứ mới, để rồi chìm trong đống đổ nát một lần nữa.
…
Joshua Warsaw trở thành chỉ huy tạm thời của Quân đoàn 1 trong lần này.
Đúng là cơn ác mộng.]
[Hình như không phải ảo giác nhỉ? Hình ảnh Quân đoàn Tò vò trong câu chuyện của Fate sensei thế nào nhỉ, ờ, ờm… khó nói quá.]
[Nghe nói trước đây, lúc Liên minh Thủ đô và Tòa án Bảo vệ chưa thành lập, mười quân đoàn không hòa thuận như bây giờ. Lúc đó còn có chiến tranh thay vị, ngài Milan chính vì chiến tranh mà cả đời sống đầu đường xó chợ.]
[Chiến tranh thay thế khốc liệt vô cùng, chỉ cần bắt đầu là toàn bộ các hành tinh phụ thuộc đều bị ảnh hưởng, nếu có thể hòa thuận mới là chuyện khó tin.]
Streamer Fate hot lên, lượng bình luận trong livestream tăng vọt hơn một trăm nghìn mỗi giây, chẳng mấy chốc khán giả nhận ra đoạn miêu tả tốt đẹp về Quân đoàn 2 bèn bàn tán sôi nổi.
[Nói gì thì nói, tinh thần đoàn kết của Quân đoàn Tò vò đáng nể thật. Đoạn ngài Milan liên tục tiếp nhận binh lính bị thương là đủ thấy. Khi họ hung hãn lên, Quân đoàn Tò vò chỉ mất ba tháng là xây xong căn cứ mới! Mà còn là hành tinh căn cứ chủ lực đó! Bọn họ đúng là ngày đêm chiến đấu không ngừng nghỉ trong biển sao, trùng nào trùng nấy đều là chiến thần đanh thép!]
[Chiến thần đanh thép cơ à? Ý là cái thằng Theodore nói nhịu, gọi sai tên, hay khóc nhè kia hử? Hề quá ba ơi.]
Quân đoàn Tò vò âm thầm xem livestream: Haha, lần này quê độ thật rồi. Icon bi thương.
[…
Nhưng, cũng vì Joshua Warsaw trở thành chỉ huy tạm thời, mới có câu chuyện xảy ra sau đó.
Năm đó, Quân đoàn 1 không hề muốn phái binh đến đóng quân tại Quân đoàn 2. Việc họ dang tay giúp đỡ trùng sống sót của Quân đoàn 2 chỉ là vì tình nghĩa đồng bào.
Tôi đã nói, mối quan hệ giữa mười quân đoàn vào năm 1600 không hề hài hòa, giữa họ tựa như những vị vua độc lập, luôn tranh giành quyền lực.
Có thể nói, chính nhờ Joshua Warsaw thuyết phục nhiều bên, huy động thế lực của gia đình mới có thể phái binh tới giúp đỡ.
Khi ấy, tôi hoàn toàn không hay biết chuyện gì.
Tôi cũng chẳng quan tâm đến vị thiếu tướng lừng lẫy của Quân đoàn 1, dù cậu ta có bị thương, cũng không được đưa đến khu vực tôi phụ trách, vì Quân đoàn 1 có khu lều y tế riêng biệt.
Nếu không phải sau này, bầy dị thú thực sự quay trở lại, ồ ạt tiến qua lỗ đen, nhắm thẳng vào căn cứ mới của Quân đoàn 2.
Thì có lẽ tôi và Joshua Warsaw sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau nữa.]
[Quân đoàn Tò vò tan tành +2]
[Cười muốn nội thương! Tuy là truyện hư cấu nhưng căn cứ của Quân đoàn Tò vò bị phá hủy ba lần trong lịch sử là thật phải không? Hahahaha!]
[Quân đoàn Tò vò năm 2000: Fate sensei không cần quá gò bó, hãy cứ thoải mái sáng tạo thêm đi ạ!]
[Hùng vĩ cái gì mà chỉ được 5 giây vậy trời ơi, hahaha!]
[…
Cuối cùng tôi không biết cậu ta làm sao làm được.
Tôi đã từng nói, căn cứ Quân đoàn 2 vẫn chưa hoàn thiện, còn thiếu bộ phận khoa học vào lắp đặt hệ thống đường dây tinh vi, bao gồm cả hệ thống định vị GPS toàn cầu và thiết bị vô tuyến chống nhiễu.
Bầy dị thú hung hãn ào ạt tấn công, mục tiêu đầu tiên là thành phố khoa học đang trong quá trình xây dựng. Sau khi san bằng mọi thứ, chúng quay sang thành phố bệnh viện, hòng cắt đứt nguồn tiếp tế quan trọng nhất của hành tinh.
Đây là một lần tập kích không có điềm báo trước, tiếng còi báo động vang lên vang dội khắp thành phố, cắt ngang ca phẫu thuật thay nội tạng mà tôi đang thực hiện.
Tai họa ập đến như trận mưa lớn, đánh thức ký ức đau buồn ngày ba nuôi đã mất năm ấy.
Vầng dương đã lặn.
Thành phố khoa học tan tác, toàn hành tinh chìm trong màn đêm, hệ thống cung cấp điện của thành phố bệnh viện cố gắng duy trì trong chốc lát, rồi cũng tắt ngấm.
Gió rít dữ dội.
Chẳng trùng nào ngờ rằng mình sẽ bị tấn công ngay trên hành tinh căn cứ của mình. Vào ngày hôm đó, thành phố bệnh viện hoàn toàn không có phòng bị quân sự, bầy dị thú ùa vào, tha hồ xơi tái những quân thư bị thương, không thể cử động trong bệnh viện.
Hơi nóng bủa vây.
Tôi tháo chạy, còn trợ lý bảo vệ tôi, họ biết tôi có bệnh di truyền, thể lực không thể so bì với quân thư khỏe mạnh. Quy trình gia nhập quân đoàn của họ cũng chính quy hơn tôi nhiều, họ chỉ cần cầm súng là có thể ra chiến trường.
Nên mỗi trùng đều như quân thư thực thụ, hy sinh bản thân mở đường thoát cho tôi.
“Chạy đi thầy ơi, chạy về phía trước!”
“Bên trái, đừng sang bên trái! Cầu ở đó sập rồi! Thầy không có cánh, không thể bay qua được đâu!!”
“Lên đường ống thông gió, cố gắng lên, thầy ơi, nhanh lên, đi tiếp, đi tiếp! Thầy đưa tay ra…”
Tôi men theo đường ống thông gió, chui vào bên trong, chiếc áo blouse trắng kéo lê một vệt máu dài.
Vệt máu ấy không phải của tôi.
Cánh tay đắc lực của tôi, ba tháng trước còn muốn gánh tội thay tôi, chịu tù thay tôi.
Cậu ấy mang trong mình một tinh thần anh hùng kỳ lạ, giờ đây cậu ấy đã hoàn thành tâm tâm nguyện đó.
Cậu ấy chắn ngang miệng ống, dùng thân mình làm khiên chắn, bảo vệ tôi khỏi lưỡi hái tử thần đang gào thét ập đến.
…
Ngại quá, tôi có hơi mất kiểm soát, cảm ơn chiếc khăn tay của con.
Tôi không phải một trùng bẩm sinh đã bình tĩnh và lý trí.
Cuộc đời tôi không hề bằng phẳng.
Ngay từ khi sinh ra, tôi đã phải trốn chạy, mỗi ngày đều cận kề cái chết. Khi ấy, tôi còn nhỏ, không biết rằng những trùng tôi gặp gỡ hôm nay, ngày mai có thể không còn gặp lại nữa.
Dường như, mọi sự đáp lại tôi dành cho thế giới này, dù là thiện chí, mong chờ, nương tựa hay van xin đều có giới hạn. Tôi không xứng có một cuộc sống an yên và một đối tượng để gửi gắm tình cảm.
Sau này, tôi mới hiểu rằng đó chỉ là do lúc nhỏ tôi còn non nớt, chưa trải nghiệm nhiều, thế giới trong mắt tôi cũng nhỏ bé, nhưng cũng có một khoảng thời gian tôi cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh.
Tôi là trùng đực, từ khi bắt đầu học chữ, tôi đã nhận thức được.
Ba nuôi rất yêu thương tôi, nhưng tình thương ấy lại xen lẫn hoang mang, e dè và day dứt. Ông thường kể cho tôi nghe về ba ruột, về gia thế hiển hách, về cuộc sống nhung lụa mà tôi đáng lẽ phải có, về việc tôi sinh ra đã được muôn trùng yêu thương.
Ba nuôi nói: Nên, Milan à, con đừng bao giờ sợ thế giới này, khi thế giới nhìn nhận con, nó sẽ dành cho con tình yêu thương ấm áp.
Con phải sống thật lâu, đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Khổ thay, dòng đời trớ trêu lại đưa đẩy mọi thứ đi theo hướng khác.
Càng nỗ lực thăng tiến, tôi càng có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn và nhận ra rằng trùng đực quả thực là trung tâm của tình yêu thương trong thế giới này.
Nhưng, trùng tôi yêu thương thì sao?
Nếu thân phận của tôi bị phát hiện, rồi tôi bị bắt về gia đình, trùng đầu tiên bị xử tử sẽ là thầy của tôi.
Không phải những trùng thuộc tầng lớp thượng lưu, quyền thế trên Mắt Mèo.
Mà là thầy A đầu tiên hướng dẫn tôi cách băng bó vết thương, nắm tay tôi và sửa tư thế cầm dao mổ.
Mà là thầy B đầu tiên đã dạy tôi biết về súng, đạn, bom và cách chế tạo nhanh chóng các loại thuốc độc hóa học.
Mà là những vị ân sư đã dìu dắt tôi trên đường đời, dạy cho tôi cách sinh tồn, dạy cho tôi biết cách tồn tại và giúp tôi nhận thức thế giới rộng lớn này.
Che giấu tung tích của ngài trùng đực, giấu ngài trùng đực là trọng tội đáng chém đầu, rồi họ sẽ vì lòng nhân ái, vì tình yêu mà chấp nhận hy sinh tính mạng.
Kể từ đó, tôi bắt đầu cẩn trọng từ lời nói đến hành động, không tiếp xúc thân thể với trùng lạ, không có bạn thân, không để cảm xúc chi phối lý trí, không dựa dẫm vào bất cứ trùng nào.
Tôi không mắc bệnh sạch sẽ, chiếc nôi đầu tiên của tôi là vòng tay của ba nuôi. Suốt ngày tháng trốn chạy, mồ hôi và máu là những ký ức đầu tiên về ba nuôi.
Ba năm đầu đời, tôi luôn cảm thấy ba nuôi là một tổng hợp của mồ hôi, máu và mùi hôi.
Tôi hình thành thói quen dùng đồ dùng một lần là do những đồ này sẽ dính pheromone.
Tôi đã thực hiện phẫu thuật thay đổi hormone, nhưng không thể cắt bỏ hoàn toàn tuyến thể, nếu không tôi sẽ tinh khí thần, dần dần suy kiệt mà chết.
(*) Dân gian Trung Quốc có câu “天有三宝日月星, 人有三宝精气神” – “Thiên hữu tam bảo nhật nguyệt tinh, nhân hữu tam bảo tinh khí thần” (Tự nhiên có ba thứ quý là mặt trời, mặt trăng và các vì sao; con người có thứ quý là tinh, khí và thần).
Ngày mất đi ba nuôi, thế giới bỗng chốc trở nên rộng lớn và hoang vu, biến thành một khu rừng đen thăm thẳm. Tôi chỉ biết rón rén bước đi trong đó, luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
…
Nào ngờ, giữa bầy dị thú, tôi lại được các trợ thủ thay nhau bảo vệ, che chở như ngọn lửa hy vọng đưa đến nơi an toàn. Vậy mà giờ đây, từng trùng một ngã xuống sau lưng tôi, không còn tiếng cười giòn giã, không còn tiếng cụng ly chúc mừng, không còn tiếng reo hò nhảy nhót chạy đi khi tôi bảo họ nghỉ ngơi, rồi la to cuối cùng cũng sống lại rồi!
…
Bên trong đường ống thông gió.
Nỗi sợ hãi, hối hận và nỗi căm ghét bản thân lại lần nữa dâng trào trong lòng tôi.
Giá như, giá như ngay từ đầu tôi không xuất hiện, số phận của họ sẽ có bước ngoặt. Họ có thể nắm bắt thời cơ tốt nhất, trốn thoát, bay vút qua khung cửa sổ, sải cánh bay cao.
Bên trong đường ống thông gió đen kịt, luồng khí cuộn xoáy như tiếng rền rĩ của vong hồn lẩn khuất.
Ngay lúc đó, tôi đã hoàn toàn suy sụp tâm lý.
Khi ấy, tôi chỉ biết bò về phía trước như một cỗ máy. Tôi chết lặng, tôi gục ngã giữa tiếng gió rít ghê rợn, văng vẳng tiếng kêu van nài thống thiết của trợ thủ: Thầy ơi, bò về phía trước, cố gắng thêm chút nữa, hãy trốn thoát, hãy đi về phía trước!
Hệ thống thông gió dài hun hút, bóng tối mênh mông như không có điểm kết thúc. Bên ngoài đường ống, tiếng gầm rú xa xa của dị thú sắp tới, lúc ấy đầu óc tôi hỗn loạn, thực ra tôi chẳng thể thoát ra được.
Đường ống thông gió trong thành phố bệnh viện chằng chịt như mạng nhện, lối thoát lại vô cùng xa xôi. Dù không bị dị thú vồ lấy, tôi vẫn sẽ chết dần chết mòn vì đói khát trong đường ống ngột ngạt này.
Sau đó khi Quân đoàn Tò vò xuyên qua cổng lỗ đen, quay trở lại rồi dọn dẹp hiện trường thảm họa, họ sẽ tiến hành điều động đội cứu hộ, tìm kiếm trên toàn cầu.
Kỹ thuật sonar tiên tiến sẽ lần ra thi thể của tất cả những binh sĩ đồng tộc trên hành tinh này.
(*) Sonar là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh để tìm đường di chuyển, liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt, trong lòng nước hoặc dưới đáy nước, như các cá, tàu bè, vật thể trôi nổi hoặc chìm trong bùn cát đáy, v.v. Trong một số tác phẩm văn học tiếng Việt còn dịch là sóng âm phản xạ.
Bao gồm cả tôi.
Thử nghĩ xem.
Quân đoàn Tò vò đã chịu hai lần tai ương, liệu có thể gánh thêm tội danh hại chết quý ngài trùng đực hay không?
Trước khi Liên minh Thủ đô và Tòa án Bảo vệ thành lập, tiền thân của luật bảo vệ trùng đực là hành tinh tù nhân.
Hành tinh tù binh sẽ cử trùng đến điều tra, truy ngược nguồn gốc, lục tung tất cả hồ sơ của tôi.
Nếu học trò của tôi còn sống, chúng cũng sẽ chết. Nếu cấp trên và tổng tư lệnh của tôi còn sống, họ sẽ bị buộc tội, giáng chức và chịu tiền phạt khổng lồ.
Vẫn còn nhớ chứ? Cấp độ gen của tôi là B, gen của trùng đực năm 1600 càng thuần hơn bây giờ nhiều.
Trải qua bao thăng trầm, tôi đã trưởng thành đến độ tuổi nhập ngũ, có nhiều cao 1m89 vượt trội hơn những á thư bình thường.
Thư phụ và hùng phụ ruột rà của tôi đều sở hữu gen di truyền xuất sắc, còn gen của tôi cấp B là do lần đầu tiên tôi âm thầm kiểm tra gen, thiết bị xét nghiệm chỉ là một cỗ máy lỗi thời.
Khi đội tìm kiếm cứu nạn tìm thấy thi thể tôi, họ sẽ đưa tôi về nhà xác, chỉnh trang lại dung mạo rồi lau rửa cơ thể cho tôi.
Sau khi khám nghiệm, họ sẽ lấy mẫu máu và dịch hormone của tôi để xét nghiệm.
Vậy Quân đoàn Tò vò liền xong rồi.
Nơi đây là mái nhà thứ hai của tôi, tôi không thể để kết cục này xảy ra.
…
Nào nào, nhìn tôi này, thả lỏng nào, hít thở sâu, đúng vậy, hít thở đi.
Con nhìn xem, tôi vẫn ở đây, kể chuyện cho con nghe, tôi không sao cả.
Bé con đừng khóc.
Nếu con không kiềm được nước mắt, Joshua sẽ đến rồi đưa con đi mất.
…
Lịch sử lặp lại, Sau khi thanh thép đập gãy hông tôi tưởng mình đã đi vào cõi chết, thì Joshua xuất hiện.
Lúc đó, tôi gần như không thể thở, không khí trong đường ống thông gió ngày càng ít, chắc chắn là đám dị thú đã giẫm nát các đường ống khác, khiến cả phần trước và sau đều bị chặn kín. Khi ấy tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa.
Tôi gỡ bỏ huy hiệu trên áo, thả nó trôi theo đường ống dốc. Tôi là một bác sĩ, luôn mang theo những hóa chất kỳ lạ, may thay tôi chưa bao giờ sơ suất, bởi vậy trong chiếc áo khoác dài và quân phục, cất giấu không ít loại thuốc thử mạnh có thể tiêu hủy mọi dấu vết.
Tôi đã quyết định tự… Joshua, đi ra ngoài ngay, đây là phỏng vấn của anh, đừng để anh cảnh cáo lần thứ hai.
…
Tôi đã quyết định tự thiêu, thiêu hủy thân thể, đây là viễn cảnh tương lai mà tôi đã từng vẽ ra cho chính mình.
Cơ thể mang giới tính đặc biệt biến mất mới là điều tốt đẹp cho tất cả, tốt cho thầy, bạn bè, cấp trên, học trò, tổng tư lệnh và nhiều trùng khác vẫn còn sống, những trùng quan trọng trong cuộc đời tôi.
Tôi chưa kịp làm xong hết thảy, tiếng phá dỡ vang lên từ đường ống tối tăm. Tôi mệt mỏi rã rời, chẳng còn sức để ngẩng đầu, phân biệt đâu là dị thú, đâu là đội cứu hộ.
Tay tôi run rẩy cố gắng mở nắp chai, tiếng xé rách kim loại hỗn loạn và chói tai vang lên ngày càng gần, có ai đó cuồng loạn bò đến bên cạnh tôi, hất mạnh thuốc thử trong tay tôi, kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Lúc ấy, tôi không biết đó là ai.
Trùng ấy bế tôi ra ngoài, cởi quân phục đắp lên đầu tôi, đối phương thở dồn dập, trong tiếng thở lẫn tiếng nấc nghẹn ngào.
Tôi nghĩ tới Theodore, anh ta là quân thư duy nhất ưa khóc tôi từng thấy, nhưng Theodore không có khả năng này.
Mắt tôi nhắm nghiền, quân phục phủ kín thân mình, bóng tối vẫn bao trùm lấy tôi.
Sau này, tôi mới biết lúc ấy tôi đã bò trong đường ống suốt hai ngày, khi ra ngoài không thể lập tức thấy ánh sáng, vì mắt sẽ chịu không nổi.
Bầy dị thú tấn công hành tinh căn cứ tò vò suốt bốn ngày, khi trùng này cứu tôi ra, tai họa vẫn chưa kết thúc.
Bên trong là màn đêm mềm mại ôm ấp lấy tôi, nhưng bên ngoài là tiếng chiến giáp va nhau vang dội như sấm sét, tiếng ong ong chói tai vang lên không dứt, tiếng gào thét dữ dội của vô số quân thư và tiếng đạn ầm ầm như sóng biển không bao giờ ngừng nghỉ.
Bóng tối êm ái che phủ mọi thứ, tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc và thân thương, nhớ lại quãng thời gian trước khi liên tục phẫu thuật hormone, tôi đã từng ngửi thấy mùi Pheromone của mình, ấy là hương bạc hà thoang thoảng rất thanh mát, chỉ cần xịt một ít dung dịch khử trùng là có thể lấn át hoàn toàn.
Dù có quân thư đi ngang qua bất chợt ngửi thấy, tôi cũng có thể bình tĩnh giải thích rằng đây là dung dịch khử trùng, mà tôi cần dùng trước khi tiến hành phẫu thuật.
Tôi không ngờ, nước hoa thoang thoảng trong quân phục lại là hương bạc hà thanh mát.
Khác với bạc hà trồng theo cách truyền thống, tôi nhận ra đây là hương bạc hà quyện cùng hương chanh dịu nhẹ, y hệt pheromone của tôi đến mức chính bản thân tôi cũng bị đánh lừa.
Ngay lúc đó tôi kinh hãi tột độ.
Đầu óc tôi rối bời, vốn đang trong trạng thái hoảng sợ, mùi hương này không những không thể xoa dịu tôi mà còn khiến tôi phát rồ.
Tôi vùng vẫy dữ dội, suýt nữa trùng kia đã không ôm được tôi, song đối phương cũng lên tiếng ngay.
Cậu ta ôm chặt tôi, không vén quân phục lên, cứ thế liên tục hứa hẹn với tôi qua một lớp áo.
“Đừng sợ, mọi chuyện vẫn bình thường, không ai phát hiện anh cả.”
“Em đảm bảo, em dùng mọi thứ đảm bảo, anh vẫn an toàn, mọi chuyện vẫn chưa bị lộ.”
“Milan, em không lừa anh, em không bao giờ lừa anh, anh bình tĩnh lại đi, chúng ta sắp qua khu vực chiến tranh rồi, Milan, xin anh.”
Giữa lúc hỗn loạn, tôi nhận ra Joshua Warsaw qua giọng nói.
Cậu ta nài nỉ tôi mãi, lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng lại vỗ về an ủi, cái ôm ấm áp và bóng tối êm dịu khiến tôi dần bình tĩnh lại.
Miệng lưỡi rã rời, không thể cất lời, hai ngày ròng lê lết như máy móc, thiếu nước làm tôi kiệt sức.
Chỉ còn tiếng thở thoi thóp và tiếng khao khao không thành lời.
Joshua nghe tiếng khao khao của tôi càng khóc dữ hơn.
Tiếng khóc nghèn nghẹn tuyệt vọng khiến tôi nghe càng thêm khó chịu, đầu đau như búa bổ.
Tôi gắng hết sức lực, trước khi ngất đi, nói với cậu ta: Đừng khóc.
Thực ra còn một câu nữa tôi chưa kịp nói: Cậu khóc ồn quá.
Lời chưa kịp nói, ý thức đã mơ hồ, trong cơn mê man tôi chỉ nghe thấy tiếng nức nở vang dội hơn của Joshua.
Trời ạ, sao tiếng khóc của cậu ta còn kinh khủng hơn cả Theodore vậy?
…
Tỉnh dậy lần nữa, tôi lại thấy mình trong một căn phòng bệnh cao cấp.
Đúng là có hơi rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Vì Joshua đang ngồi đấy.
Nào ngờ lần này Joshua thấy tôi tỉnh liền đứng dậy, cầm áo khoác quân phục bên cạnh. Biểu cảm của cậu ta vừa căng thẳng vừa bình tĩnh. Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu tôi, chỉ cần tôi nhíu mày, cậu ta lập tức rời đi không hề dây dưa.
Tôi không cau mày mà quan sát cậu ta.
Cậu ta chưa kịp thay đồ, vẫn mặc bộ quân phục nhàu nhĩ, chiếc áo sơ mi trắng lấm lem mồ hôi và bụi bẩn, cùng dấu vân tay in hằn trên đó.
Không phải ảo tưởng của tôi, nhưng dấu vân tay ấy có vẻ là của tôi. Sau này xác nhận lại thì đúng là vậy.
Mỗi lần Joshua Warsaw xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta đều ăn vận sang trọng, ngăn nắp.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dáng lôi thôi lếch thếch của cậu ta.
Mái tóc bạc vẫn óng ánh, nhưng rũ rượi xõa xuống. Bất chợt nhận ra, khi không vuốt keo, mái tóc cậu ta lại mềm mại đến vậy, đến cả cặp râu cũng không thể giấu được.
Trùng này lạ thật.
Cậu ta đứng đó, cao dong dỏng, khỏe mạnh, tứ chi lành lặn, nhưng tôi lại trông thấy một quân thư mang thương tích đầy mình.
Từ khi nhập ngũ đến nay, tôi đã tiếp nhận và luân chuyển ít nhất mười ngàn quân thư bị thương, có khi lên đến một trăm ngàn.
Chết chóc, đau đớn, sợ hãi… những cảm xúc ấy thường gặp ở bệnh nhân của tôi, tôi đã quá quen thuộc với những đặc điểm và sinh khí ấy.
Chỉ cần tôi nhìn Joshua Warsaw một cách nghiêm túc, tôi lập tức nhận ra sinh khí của cậu ta và các trùng khác có sự khác biệt kỳ lạ.
Đây là lần thứ hai tôi cận kề cái chết, và cũng là lần thứ hai được cậu ta cứu.
Tôi không thể làm ngơ được nữa.
Tôi hỏi cậu ta: “Sao cậu lại có thể tìm thấy tôi một cách chính xác như vậy?”
Tôi nhận ra cậu ta rất quan tâm tôi, nên tôi cố ý gọi tên cậu ta.
“Joshua.”
Không phải ai tôi cũng tốt bụng, nên tôi lợi dụng sự bất thường của cậu ta, suy yếu lại dịu giọng nói: “Đừng lừa tôi, Joshua.”
Mọi cố gắng giữ gìn hình ảnh của trùng cấp cao này bỗng chốc tan biến.
Chân cậu ta bủn rủn, suýt nữa khuỵu xuống trước mặt tôi, nhưng không thể phủ nhận cậu ta là một quân thư xuất sắc, khi hai đầu gối đã khuỵu xuống một nửa, cậu ta vẫn có thể cố gắng kiểm soát, ngã người ra sau, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Hai kế hoạch giải cứu được dự đoán trước, suy xét kỹ càng, hiển nhiên sẽ là một bí mật quân sự vô cùng quan trọng.
Dự đoán và thực thi chính xác đến mức độ này, nếu áp dụng vào chiến dịch quân sự, sẽ tạo nên những thành công vang dội đến mức khó tin.
Dù vậy Joshua Warsaw chẳng hề lưỡng lự, chỉ cần tôi hỏi, cậu ta liền kể vanh vách mọi chuyện.
…
Đáp án làm trùng thấy bất ngờ và khó tin, tôi chỉ có thể tóm tắt ngắn gọn cho bạn,
Mở đầu lời kể của Joshua đã khiến tôi hoảng sợ.
Cậu ta nói cậu ta hồi quy.
Thoát khỏi bóng tối của tử thần, trở về với ánh dương rực rỡ, quay lại thời điểm tiếc nuối nhất trong cuộc đời, sửa chữa lỗi lầm, cứu vãn tương lai.
Tôi nghe không hiểu.
Ngay từ câu đầu tiên, tôi đã chẳng hiểu gì.
Làm sao có chuyện trùng có thể quay về quá khứ được chứ?
Chắc hẳn lúc đó biểu cảm của tôi buồn cười lắm, Joshua lại nghẹn ngào.
Theo lời kể của Joshua, nét mặt tôi dần trở nên nghiêm túc.
Cậu ta thuật lại nửa đầu cuộc đời tôi.
Chuyện này tôi chưa từng chia sẻ với ai, chỉ mình tôi, ba nuôi và Joshua biết.
Không chỉ vậy, Joshua còn nói rằng một tháng sau, Quân đoàn Tò vò lại chịu tổn thất từ cổng lỗ đen, buộc phải di dời căn cứ khỏi hành tinh quê hương, đến chòm sao Bear xây dựng lại.
Lời tiên tri rùng rợn ấy như sét đánh ngang tai, khiến tôi bàng hoàng kinh hãi.
Quân đoàn Tò vò không thể gượng dậy sau đợt tấn công tàn khốc của bầy dị thú nữa!
Dù tôi đã thử nghi ngờ, nhưng mọi thông tin cậu ta nói về tôi đều không sai!
Chính xác đến mức khiến tôi nảy sinh ý nghĩ hoang đường rằng liệu cả thế giới có phải là một âm mưu to lớn hay không.
Nhưng cậu ta là một trùng cái cấp cao được nhiều đặc quyền, vậy lý do gì khiến cậu ta lập ra âm mưu này?
Chẳng lẽ đầu óc của cậu ta có vấn đề?
Nếu đầu óc cậu ta bình thường, chỉ cần đợi đến tuổi, tích đủ điểm cống hiến, gia đình sẽ xứng đôi cho cậu ta một quý ngài cao quý.
Tốn tâm tư cho một trùng đực lai lịch bất minh như tôi ư?
Nếu lời cậu ta nói là thật, năng lực dự tri đáng được bảo vệ này, sao chỉ có thể dùng với tôi?
Tất nhiên tôi phải hỏi như vậy.
Ai ngờ Joshua lại bảo không nhớ.
Cậu ta nói: Ngoài anh ra, em chẳng nhớ gì cả.
Tôi hiểu, cậu ta còn nhiều điều giấu diếm.
Lúc này chưa phải lúc dò hỏi, quan hệ của chúng tôi chưa đủ thân thiết đến nỗi cậu ta bộc bạch hết thảy.
Tôi khó có thể tin nổi.
Mọi chuyện đều phi khoa học đến mức khó tin.
Thế nhưng nó đã xảy ra.
Thông tin kích thích khiến nhịp tim tôi tăng nhanh, tiếng cảnh báo chói tai vang lên từ thiết bị, cậu ta vội tiến đến bên tôi, tay chân luống cuống.
Tôi liếc nhìn bảng điều khiển, rồi tự điều chỉnh, ngay lập tức chúng trở nên yên tĩnh.
Cậu ta đứng bên giường tôi, căng thẳng như…
Tôi bỗng cảnh giác, một ý nghĩ kinh khủng lóe lên trong đầu tôi.
Chẳng lẽ trong tương lai của Joshua, thân phận của tôi bị bại lộ, bị bắt trở về gia đình.
Bằng không, làm sao cậu ta có thể quen biết tôi!
Tôi ở Quân đoàn 2, cậu ta ở Quân đoàn 1, hai quân đoàn này chẳng ưa gì nhau!
Bỗng mọi thứ về dự đoán tương lai, chiến tranh, cánh cổng lỗ đen đều bị tôi vứt ra sau đầu. Trong mắt tôi chỉ còn lại ý nghĩ đáng sợ, thân phận của mình bị bại lộ.
Giọng tôi run run hỏi cậu ta: “Mối quan hệ của chúng ta trong tương lai là gì?”
Joshua sững người, vẻ lo lắng và căng thẳng vẫn còn hiện rõ trên mặt cậu ta, nhưng tôi cũng thấy rõ cơ mặt cậu ta đang run rẩy.
Cậu ta cũng đang sợ hãi, mà hơn thế nữa cậu ta đang tìm cách lừa dối tôi.
Cậu ta không muốn nói ra, tôi không biết là do mối quan hệ giữa tôi và cậu ta hay là về tương lai của tôi.
Tôi lại vờ yếu ớt dịu giọng nói: “Joshua, đừng gạt tôi.”
Nhưng, vẻ mặt của cậu ta lại khiến tôi hoảng sợ hơn.
Hệt như cậu ta đã hạ quyết tâm, cắn chặt răng không chịu hé lời.
Lòng tôi nặng trĩu, chút thiện cảm nho nhỏ nảy sinh sau hai lần được cậu ta cứu bắt đầu phai nhạt, lý trí quay trở lại.
Tôi đanh giọng mỉa mai: “Joshua Warsaw, cậu yêu tôi rồi.”
“Nếu cậu không muốn tôi mãi mãi căm ghét cậu, tốt nhất cậu nên nói thật.”
Joshua cứng đờ người, cái đầu kiêu hãnh từ từ cúi xuống, yết hầu co thắt, cơ mặt căng cứng, không dám nhìn vào mắt tôi.
“Anh… anh là.”
Đôi tay tôi phát run dưới chăn, thầm cầu mong mình không phải hùng chủ của cậu ta.
“… Là, là hùng chủ của anh trai.”
Bỗng dưng tôi thả lỏng, đến khi tỉnh táo lại mới cảm thấy hoang đường!
Cái… gì?
Tôi ngẩn ra, vô số luật lệ từng đọc qua ùa về trong đầu.
“… Lần thứ nhất cậu cứu tôi, cậu còn hôn tôi.”
“Trong đầu cậu không có chút ràng buộc pháp luật nào hay sao?”
Anh trai? Anh trai!? Tôi thực sự choáng váng trước hành động ngang ngược vô pháp của trùng cái trước mặt này!
Luật pháp ghi rõ ràng một điều, anh em không thể chung chủ, đây là hành vi trái với luật lệ dòng dõi, làm rối loạn quyền thừa kế! Nhất là trong những dòng họ có con trưởng, con thứ, con út mà dám có ý đồ thì đều bị thiến trước khi đày ải!
Rốt cuộc Joshua Warsaw là kiểu điên tình gì thế!