Lý Ngọc Vi miệng thỏa mãn, nhìn bộ dạng của Ứng Tư Tư lại không nhịn được cười.
Cố sống chết để giữ mặt mũi.
Xem cô chịu đựng được bao lâu.
Tống Hàn Mai nói:
– Tư Tư à, mặc dù con bị thương, nhưng vẫn phải chiên bánh rán.
Chúng ta đều đi làm, không có thời gian làm, nhà chỉ có con rảnh, đành nhờ con thôi.
Muốn dùng việc này để tránh làm việc, không thể nào.
– Trước khi Tư Tư về, bà không phải vẫn làm đó sao? Sao giờ con bé về, bà lại không làm được gì?
Lý Quân Lộc cứng rắn nói:
– Hôm nay tôi không để Tư Tư làm.
Tống Hàn Mai tức muốn chết, bình thường sai bảo Ứng Tư Tư, ông ta không có ý kiến.
Từ khi Tần Yến Từ về, hai người không ít lần cãi nhau vì chuyện này.
Không trách ai khác.
Trách Ngọc Vi.
Nếu Ngọc Vi chịu lấy Tần Yến Từ, đâu ra lắm chuyện như thế này.
Bà ta nhìn Ngọc Vi.
Đang mím môi cười.
Bà càng tức hơn.
– Vậy thì đừng ai ăn nữa.
Bà đi rồi.
Lý Ngọc Vi nói:
– Chị, để em giúp chị bôi thuốc.
Ứng Tư Tư ngại Lý Quân Lộc đang ở đây, nói nhỏ:
– Em nói A Từ có vấn đề tâm lý, em mới là có vấn đề, lúc thì mặt này lúc thì mặt kia, bệnh!
Cô vào phòng khóa cửa lại.
Lý Ngọc Vi:
– …
Ứng Tư Tư nhìn vào gương bôi thuốc.
Lại xoa bóp mắt cá chân một lúc, rồi lấy vải mới mua ra cắt may áo bông, nửa đêm mới nghỉ.
Hôm sau ngủ dậy tự nhiên, mở cửa thấy Tần Yến Từ đang ở phòng khách, niềm vui tràn ra mặt:
– A Từ, anh đến từ lúc nào vậy?
– Mặt em, ai đánh?
Tần Yến Từ nhíu mày, ánh mắt yên tĩnh trở nên giận dữ.
– Từ xe của ba ngã xuống.
Ứng Tư Tư che mặt:
– Đừng nhìn, xấu lắm.
Tần Yến Từ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve:
– Không xấu, có đau không?
Sớm biết cha cô không đáng tin, không ngờ lại không đáng tin thế này.
Ứng Tư Tư:
– Không đau.
Hắn chạm vào mới đau, nhưng cô không ngăn lại.
Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chàng trai, không tự chủ nín thở, tim lại không kiểm soát được mà đập nhanh, cô không thích cảm giác này, khiến người ta sợ hãi.
Cố gắng bình tĩnh lại, đẩy tay hắn ra, dùng giọng điệu bình thường nói: