Sự hoảng hốt bởi ký ức từ kiếp trước nối liền đến kiếp này tản đi, Bạc Giáng cúi đầu, nhận ra rằng có người đã phát hiện ra mình.
Hiện tại đã không phải là năm trăm năm trước. Trong đình không có cửa sổ giấy, trước mặt cậu ta cũng không phải cung điện đang bốc cháy ngùn ngụt. Cảm giác chán ghét thế giới và chính mình, muốn chấm dứt tất cả cũng đã biến mất.
Cuộc nói chuyện trong đình còn tiếp diễn, Bạc Giáng phủi bụi trên tay áo, khi quay đầu lại thì thấy Dịch Vãn đang nhìn mình.
Dịch Vãn đứng dưới mái hiên. Cậu vẫn là người đồng đội bình thường như trong ký ức của Bạc Giáng, nhưng lại lặng lẽ xuất hiện ở đây, còn là sau lưng cậu ta.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi cũng muốn đi vệ sinh.” Dịch Vãn nói: “Chỗ này là nhà vệ sinh hả?”
Bạc Giáng:… Cậu ta nhớ lại cái cớ mình vừa viện ra.
Tiếng cười trong đình vẫn không ngớt. Trong đó có lẫn tiếng của Tần Tuyết Tâm, Bạc Tín và Chu Duẫn. Bạc Giáng lạnh nhạt nói: “Thật náo nhiệt.”
Cậu ta quay người, nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đến nhà vệ sinh.”
Bạc Giáng bỗng không còn hứng thú truy cứu đám người kia nữa. Dịch Vãn nói: “Hình như tôi nghe thấy giọng của Tần Tuyết Tâm.”
“Cô ta đang ở trong phòng, cùng với Bạc Tín và Chu Duẫn.” Bạc Giáng nói: “Nhưng tôi đoán, có lẽ cô ta không muốn về cùng các cậu. Có thể trèo lên hai gốc đại thụ Bạc Tín và Chu Duẫn, chắc hẳn cô ta rất vui vẻ.”
Dịch Vãn nhìn vào trong đình. Mấy người trong đình đang trò chuyện, thỉnh thoảng lại cười phá lên. Mặc dù chỉ đi theo làm nền, pha trò giải trí nhưng Tần Tuyết Tâm vẫn rất vui, nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí. Dù là xuất phát từ tình cảm thật hay giả tạo.
Dịch Vãn nói: “Vậy thôi, chúng ta đi, Bạc Giáng.”
Cậu không định lên tiếng, cũng không có ý định vào đó làm kỳ đà cản mũi, giống như một người qua đường tình cờ tạt ngang. Ồn ào và náo nhiệt trong đó chẳng liên quan gì đến cậu.
Hai người đi trên hành lang tối tăm, bỏ lại tất cả sự náo nhiệt phía sau. Khi đến một nơi, Dịch Vãn bỗng giơ tay ra, nói: “Bạc Giáng, gần đây tôi có xem một số chương trình phổ biến pháp luật. Ví dụ như này…”
Bạc Giáng nhìn cái máy trong góc tường:?
Dịch Vãn: “Đây là camera giám sát. Nó có thể quay lại rất nhiều video, khi cảnh sát điều tra sẽ trích xuất nội dung từ đó.”
Bạc Giáng:? Cậu ta biết camera giám sát… nhưng sao Dịch Vãn đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì?
Đi thêm mấy bước, Dịch Vãn lại nói: “Bạc Giáng, còn nữa.”
Dịch Vãn chỉ vào một cây cột, nghiêm túc nói: “Kiến trúc nhà cậu nhìn có vẻ là mô phỏng theo kiến trúc cổ, nhưng thật ra vật liệu sử dụng không phải là gỗ, bên còn được phủ một lớp sơn chống cháy, không thể nào bốc cháy hừng hực như đình đài lầu các cổ xưa được đâu.”
Bạc Giáng:?
Dịch Vãn: “Cái đình ban nãy cũng vậy. Bạc Giáng, trên đời thực sự có nhiều chuyện bất công, nhưng có rất nhiều camera, vậy nên…”
“Cậu có thể thả lỏng một chút, không cần phải lo lắng đến vậy. Thời đại thay đổi rồi.” Cậu nghiêm túc nói: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Camera giám sát và lưới trời đều đang nỗ lực vì cuộc sống bình yên của người dân.”
Bạc Giáng – nam chính từ cổ đại xuyên đến:?
Bạc Giáng không hiểu ý của cậu lắm. Khi đến cuối hành lang, cậu ta phóng mắt nhìn phòng khách náo nhiệt phía xa xa, bỗng nói: “Dịch Vãn, cho dù cậu muốn nói gì… tôi cảm thấy chúng ta đừng nên dính líu quá nhiều vào chuyện gia đình của nhau, cậu thấy sao?”
Cậu ta cười nhạt: “Nhà họ Bạc là một gia tộc rất phức tạp. Dòng chính, dòng thứ. Ngay cả trong dòng chính cũng chia ra con trai trưởng, con gái trưởng, con rể trưởng…”
Dịch Vãn đứng sau lưng cậu ta nói: “Nhà mấy cậu còn có ở rể nữa…”
“Dịch Vãn, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn tham gia vào tranh đấu của chúng tôi. Nghỉ ngơi sớm đi.” Bạc Giáng nói: “Tôi sẽ cho người chở cậu về. Sau này không cần lo cho tôi nữa.”
Cậu ta cười nhạt, nói: “Bạc Tín muốn chơi, tôi sẽ chơi với hắn. Hắn muốn lợi dụng người khác chơi trò gì, tôi đều biết.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Cậu nghỉ ngơi sớm đi, Dịch Vãn.” Bạc Giáng nói: “Tôi sẽ không thua một ai.”
Dịch Vãn nhìn chằm chằm cậu ta, cuối cùng đành thận trọng gật đầu: “Tôi tin cậu.”
Bạc Giáng liền mỉm cười.
Cậu ta sai người tìm xe đưa Dịch Vãn về ký túc xá. Bạc Giáng rời khỏi phòng khách, khi đi ngang qua đình lại nghe tiếng của một người.
“Cậu Bạc Giáng, cậu cả Bạc Tín sai tôi đến tìm cậu.” Người nọ cười với cậu ta: “Texas hold’em, cùng chơi một ván chứ?”
Bạc Giáng nhìn người đó, cuối cùng chậm rãi mỉm cười.
“Được thôi.” Cậu ta nói: “Vậy thì chơi một ván.”
Dịch Vãn được giúp việc dẫn đến nhà vệ sinh, cậu trông có vẻ nhẹ nhõm nhưng lại không mấy vui vẻ. Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu nghe thấy một cuộc điện thoại ngoài ban công.
“… Cảm ơn anh đã giúp đỡ, Bạc Tín. Miếng đất ở Giang Châu nhường cho anh, ván cờ này, phiền anh sắp xếp cho tốt.” Giọng sếp Cố cao ngạo, như người chơi cờ nhàn nhã điều khiển quân cờ trong tay.
Hồi sau, hắn cười khẽ: “Anh nói đúng, nếu phải chọn một quân cờ, vậy thì chọn cô ta cũng không có gì to tát cả… Chỉ trách cô ta xui xẻo, đâm đầu vào ván cờ của chúng ta. Cô ta chỉ là công cụ tôi tiện tay dùng để lấy lòng Lâm Mộng mà thôi, còn anh thì tiện tay dùng cô ta tấn công người khác. Tội không đến mức đó? Quá đáng? Cô ta làm Lâm Mộng không vui, đó là tội lớn nhất của cô ta. Hơn nữa…”
“Một người phụ nữ ham hư vinh, không có đầu óc, tự làm tự chịu, rơi vào kết cục thế này chẳng phải rất hả hê sao? Chắc hẳn Lâm Mộng và những người cô ta từng đắc tội sẽ rất vui… Ví dụ như những nghệ sĩ bị cô ta chèn ép trong đoàn phim, họ cũng sẽ vui lắm.”
Đây chính là tình tiết kinh điển.
Lúc sếp Cố gác máy, hắn cảm nhận có cơn gió lướt qua sau lưng, quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai cả.
Chắc là ảo giác thôi. Hắn nghĩ.
***
Nhân viên trong hội trường tìm tới tìm lui. Hồi lâu sau tìm được Dịch Vãn, mắt cô ta sáng lên.
“Ngài Dịch đã mua một bức thư pháp đúng không?” Cô ta nói: “Mời ngài theo tôi sang bên này để lấy.”
Bức tranh cả triệu bạc cũng không khiến chàng trai trẻ vui nổi. Dịch Vãn theo cô ta đến phòng 105. Đồ đấu giá hôm này nằm hết trong này, có mấy quý bà cũng đến nhận đồ mình đã mua. Bọn họ ăn mặc sang quý, tơ lụa thượng hạng và trang sức quý báu, vừa chờ nhân viên lấy đồ vừa nói chuyện phiếm.
“… Mấy năm nay, giá đấu giá các loại tác phẩm nghệ thuật, hàng xa xỉ, trang sức đều tăng mạnh. Hai bức thư pháp hôm nay, vậy mà đều bán được một triệu.”
“Một triệu cũng khá rồi, mấy năm trước giá còn khủng khiếp hơn. Không biết tại sao, mấy năm nay tôi thấy số tiền này chẳng là gì cả, bắt đầu từ khi nào nhỉ…”
“… Cũng Không biết từ khi nào. Trước đây đấu giá một bức tranh chỉ vài chục ngàn. Bây giờ thì, một lần tăng giá đã một trăm ngàn. Nếu trong đấu giá còn dính líu đến chuyện tình cảm, mấy sếp tổng toàn tăng giá cả triệu. Trời ạ, công ty bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua đồ tặng bạn trai, bạn gái thế…”
“Còn có mấy vị sếp tổng bao nuôi thôi mà mỗi tháng cho cả chục triệu, đừng có phá giá thị trường nữa!”
“Cũng không biết đâu ra lắm sếp tổng giàu sụ như vậy, giá cả thị trường leo thang liên tục. Ở thành phố S, một viên gạch rơi xuống cũng có thể trúng vài vị sếp tổng.”
“Nghe nói mấy năm nay lạm phát tăng cao… Thời buổi bây giờ tiền bạc chẳng còn giá trị gì nữa, mất giá rất nhanh.”
Mấy quý bà thì thầm trò chuyện. Dịch Vãn lấy bức thư pháp của Bạc Giáng mà Dụ Dung Thời tặng mình. Nhân viên đấu giá nhà họ Bạc cũng thấy ngại ngùng với cái giá này, bèn cười nói: “Cảm ơn ngài đã ủng hộ một số tiền lớn như vậy cho quỹ từ thiện…”
Dịch Vãn lắc đầu: “Tôi cũng rất tin tưởng khả năng tăng giá của nó.”
Trong thế giới lạm phát này, vật giá leo thang, chỉ có tác phẩm của nam chính là có thể theo đà phát triển của họ mà tăng giá trị mãi mãi.
Chỉ là một cuộc đầu tư nhỏ bé của người qua đường mà thôi.
Cậu cầm bức tranh, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Phía bên kia, Dụ Dung Thời cũng bước ra khỏi căn phòng khác. Anh đã tặng tác phẩm mình đấu giá được cho bảo tàng thành phố, đang bắt tay Phó Giám đốc viện bảo tàng. Thấy Dịch Vãn đi ra, Dụ Dung Thời tạm biệt Phó Giám đốc: “Rất cảm ơn sự trợ giúp của ngài…”
“Đâu có đâu có, so với việc này, sự quan tâm của ngài Dụ đối với thiếu niên họ Bạc mới là điều khiến tôi ngạc nhiên đấy..” Phó Giám đốc nháy mắt với anh.
Dụ Dung Thời:…
Có nên nói không hổ là thế giới này hay không? Bất kể thiết lập nhân vật thế nào, bất kể thân phận, ai cũng có thể bất chấp thời gian địa điểm mà ghép CP và trở thành công cụ thúc đẩy tình tiết.
“Không có không có.” Dụ Dung Thời liếc thấy Dịch Vãn, cười nói: “Bức thư pháp này tôi đấu giá để tặng cho cậu ấy…”
“Ai?”
“… Bạn nhỏ này.”
Dụ Dung Thời nhìn theo ánh mắt khó hiểu của Phó Giám đốc, phát hiện Dịch Vãn đang lặng lẽ ôm bức thư pháp như ôm sáo trúc, đứng sau… cây cột.
Dụ Dung Thời:… Nụ cười hiền lành biến mất.
Phó Giám đốc: “Anh không cần giải thích, tôi hiểu, tôi hiểu mà.”
Người qua đường trong thế giới này luôn biết cách ghép CP hơn chính chủ.
Sau khi Phó Giám đốc rời khỏi, Dịch Vãn mới bước ra từ sau cây cột. Dụ Dung Thời nhìn cậu, hơi nhức đầu, nói: “Bạn Dịch, tôi tặng cậu một bức thư pháp, có phải cậu cũng nên giúp cuộc đời tôi dễ thở hơn không…”
Ví dụ như không để CP của tôi và Bạc Giáng ra đời.
Dịch Vãn: “Anh Lưu nói rồi, xem xét sự phát triển của nhóm, tốt nhất tôi nên gắn kết với một đồng đội để tạo CP thay vì tạo CP với người ngoài nhóm trong khi đã có CP.”
Dụ Dung Thời:…
“Thật ra tôi cảm thấy cậu ‘hút máu’ tôi một chút cũng được.” Dụ Dung Thời bất đắc dĩ dùng phải sử dụng thuật ngữ mới mẻ với bản thân: “Nhưng mà…”
“Hả?”
“Cậu trông có vẻ không vui.” Dụ Dung Thời nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“…” Dịch Vãn lắc đầu: “Có hả?”
Dịch Vãn không muốn nói, Dụ Dung Thời cũng không ép. Hai người đến bãi đỗ xe nhà họ Bạc. Trong lúc Dụ Dung Thời định mở khóa xe, giọng của người giúp việc nhà họ Bạc vang lên ngay bên cạnh.
“Xin lỗi. Cậu Bạc Giáng đã dặn tôi phải đưa cậu Dịch Vãn về.”
“Có lý do gì không?” Mặc dù Dụ Dung Thời nghi ngờ nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi.
Người giúp việc: “Cậu Bạc Giáng nói là, nếu không, sự an toàn của cậu Dịch Vãn không được bảo đảm.”
Dụ Dung Thời:?
Dụ Dung Thời không hiểu ý người này lắm. Anh nhẹ nhàng hỏi thêm một câu, người nọ bèn đáp: “Cậu Bạc Giáng nói rằng, thế giới này có rất nhiều kẻ bám đuôi xấu xa.”
Dụ Dung Thời: “Tôi…”
Anh cảm thấy đau đầu, định giải thích thì chợt thoáng nhìn thấy… Một chiếc Audi màu đen trong góc bãi đỗ xe.
Dụ Dung Thời:…
Hai đôi mắt nhìn anh, một là đôi mắt chính trực của người giúp việc nhà họ Bạc, còn lại là đôi mắt đen láy của Dịch Vãn.
Dụ Dung Thời: “Tôi…”
Người giúp việc: “Vâng.”
Cuối cùng, Dụ Dung Thời nói: “… Thôi bỏ đi.”
“Cảm ơn sự chăm sóc của thầy Dụ.” Dịch Vãn cung kính cúi chào Dụ Dung Thời: “Tôi đi trước.”
Nói xong, cậu quay sang người giúp việc: “Tôi đi vệ sinh đã, được không?”
Dụ Dung Thời:…
Dịch Vãn rời đi, người giúp việc cũng đi theo. Trong bãi đỗ xe chỉ còn lại mình Dụ Dung Thời. Anh lấy một lon cháo mè đen từ cốp xe, lặng lẽ đi đến chỗ chiếc Audi màu đen.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Dụ Kỳ Thâm xuất hiện, sau lưng anh ta còn có một trợ lý tóc vàng.
Dụ Dung Thời nhìn anh ta, tâm trạng phức tạp.
Dụ Kỳ Thâm:…
“Lần này không có theo dõi thật, tránh xa quỷ lan là em đã bình thường lại rồi, như anh đã nói ấy. Lần này em theo lệnh Cục trưởng đến để giám sát tình hình buổi đấu giá.” Dụ Kỳ Thâm giải thích.
Dụ Dung Thời thấy khó hiểu: “Tại sao phải giám sát?”
Tóc vàng đi theo Dụ Kỳ Thâm đáp: “Sau chuyện nhà họ An, tiệc tùng của giới nhà giàu đều phải được chú ý… nhất là nơi ảnh đế, sếp tổng, thủ khoa tụ tập, nói không chừng sẽ tạo ra hỗn loạn. Ví dụ như trong buổi đấu giá, nếu có sếp tổng nào mua một bức tranh bình thường với giá hơn trăm triệu thì chúng ta phải ra mặt quản lý…”
Giải thích rất rõ ràng. Nhưng Dụ Dung Thời phát hiện tóc vàng không dám nhìn thẳng vào mặt mình.
Anh không nói gì.
“Tối nay có chuyện gì xảy ra không?” Dụ Kỳ Thâm quan tâm hỏi.