Mộc Cảnh Tự biết mình có bệnh.
Ngày cụ thể nhận ra thì không nhớ rõ, nhưng đa phần có liên quan đến Kha Hồng Tuyết.
Người đang bước đi trong hố băng tối tăm không ngày tháng không ánh mặt trời, máu toàn thân đều lạnh buốt, chỉ khi đã trải qua ánh nắng ấm áp, được bao bọc trong sự ấm áp, mới có thể thấy những mụn nước không biết đã mọc lên từ khi nào trên tứ chi. Khi tiếp xúc với ánh mặt trời, chúng chảy máu và mủ, trông ghê tởm đến mức khiến người ta buồn nôn.
Mộc Cảnh Tự hiểu rõ, cả đời y cũng không phải là người chính nhân quân tử, càng không thể làm một người công tử gió trong trăng sáng
Thời niên thiếu đội danh tam hoàng tử, bất kể là thật hay giả, luôn có một vẻ ngoài và tính cách mà thế gian ngưỡng mộ; sau này đội tên “Mộc Cảnh Tự”, một mặt giữ vững ranh giới cuối cùng không muốn kéo người vô tội vào vũng bùn này, muốn A Tuyết sống bình an suốt đời, nhưng mặt khác…
Mộc Cảnh Tự ở trong phòng giam âm u, trong triều đình lục đục với nhau, trên con phố dài vắng người, thỉnh thoảng có một hai giây kinh ngạc, y cũng từng… Nghĩ tới việc kéo A Tuyết vào trong ngục.
Y sống vì người khác suốt đời, mang theo hận thù và trách nhiệm, nỗ lực không ngừng suốt bao năm, trong dòng sông thời gian trôi chảy như cát, cũng từng có một hai lần, gió thổi lệch hạt cát, cho phép y nảy sinh vô số ý nghĩ đen tối đến cực độ, gần như muốn chôn vùi cùng những con chuột chết trong nhà ngục của Đại Lý Tự.
Mộc Cảnh Tự nhắm mắt lại, đợi đến khi lấy lại tinh thần, đã ngồi lên xe ngựa đi Phong Nguyệt lâu.
Người đánh xe là một ám vệ đã theo y nhiều năm, thấy y mang theo một khay đao khắc nhọn cũng không nói lời nào.
Nhưng Mộc Cảnh Tự ngồi trong xe, dưới ánh nến mờ mịt nhìn những dụng cụ tra tấn được lau sạch bên cạnh, đột nhiên lại thấy chán ghét.
Những thứ mà người khác đã sử dụng.
Đao cũng được, dây thừng cũng được……
Dù có rửa sạch đến đâu, cũng luôn có mùi hôi.
Mộc Cảnh Tự nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt dán vào khay dụng cụ tra tấn, cuối cùng khi xe ngựa đi qua sông Kim Phấn thì lên tiếng: “Dừng xe.”
“Vứt chúng đi.”
Bẩn thỉu chết được, nếu thực sự muốn trói A Tuyết lại, muốn khắc tên lên người hắn, thì cũng nên dùng dao khắc bằng vàng ngọc duy nhất trên thế gian, trói bằng dây xích duy nhất.
Ngay cả làm một cái lồng cũng nên là cái lồng đẹp nhất dưới thiên hạ này.
Mộc Cảnh Tự nhắm mắt lại, dựa vào gối mềm sau lưng ngủ một giấc, sự tức giận khi ra khỏi nhà tù và nghe thấy Kha Hồng Tuyết cùng Dung Đường đến Phong Nguyệt Lâu đã được xoa dịu một cách kỳ lạ.
Về phần nguyên nhân……
Ban đầu sự tức giận đã đến một cách kỳ lạ, tan đi cũng không có gì lạ.
Hai năm nay triều đình luôn bất ổn, y và Túc Hoài Cảnh ngấm ngầm làm nhiều việc chống lại lão hoàng đế, nay gần đến tiết Vạn Thọ, sứ thần các nước vào kinh, họ sớm đã nhận được tin tức nói rằng có người muốn làm loạn ở Phong Nguyệt Lâu đêm nay.
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, đã có dự đoán trước, sự việc luôn có thể kiểm soát được, nếu khéo léo dẫn dắt, chuyển thành lợi ích của họ cũng không phải là không thể.
Nhưng một khi Dung Đường và Kha Hồng Tuyết bị cuốn vào, dù có tự tin thế nào, y vẫn sẽ lo lắng.
Không chỉ vì người trong lòng của Tiểu Thất, mà còn vì tên vô liêm sỉ Kha Hàn Anh.
Mộc Cảnh Tự xoa xoa chân mày, xe ngựa dừng trước cửa Phong Nguyệt Lâu, y thở ra hai hơi, mới nén cơn giận xuống xe, trước khi vào cửa còn có ý định nói chuyện tử tế với Kha Hồng Tuyết.
Nhưng khi bước vào trong lầu, ngửi thấy mùi phấn son ngọt ngào, nhìn thấy những người đàn ông và phụ nữ đang trêu đùa nhau, cơn giận và ác ý khó khăn lắm mới nén xuống lại không kiểm soát được mà trào lên.
Mộc Cảnh Tự đột nhiên nghĩ đến, nhiều năm trước, đêm xuân ấy, khi công tử Kha gia trong sáng bước vào tòa nhà này để tìm y, trong lòng rốt cuộc đã nghĩ gì.
Y gọi Kha Hồng Tuyết đến sương phòng, đợi một lúc lâu, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ đen tối đến không thể lộ ra, mà chờ người nọ vào cửa, y lại chỉ chọn một ý không đau không ngứa nhất trong đó.
Y bắt hắn quỳ xuống.
Nhưng kỳ thật… Câu mệnh lệnh này tới không có đạo lý.
Danh không chính, ngôn không thuận, Mộc Cảnh Tự là một thiếu khanh của Đại Lý Tự, lấy gì ra lệnh cho Kha thiếu phó quỳ trước mặt mình.
Không phải công đường, cũng không phải thượng cấp. Yêu cầu quá mức vô lý, không trách Kha Hồng Tuyết cười hỏi: “Học huynh lấy thân phận gì để bảo ta quỳ đây?”
“Là Thiếu Khanh Đại Lý Tự, hay là Tam điện hạ tiền triều?”
Trong nháy mắt đó, Mộc Cảnh Tự sinh ra tâm lý hối hận.
Phong Nguyệt Lâu có làm ra sự cố lớn đến đâu, đối với Kha Hồng Tuyết cũng chỉ là một trò cười, không thể làm tổn thương hắn chút nào, cũng không thể khiến Dung Đường bị hại.
Y quả thực không nên tới chuyến này.
Mấy năm nay Kha Hồng Tuyết đã thăm dò rất nhiều lần, dù Mộc Cảnh Tự chưa bao giờ thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận việc hắn đã biết được thân phận của mình. Có lẽ do chút lương tri cuối cùng còn sót lại, cũng bởi những ý nghĩ không kiểm soát được, một khi bộc phát ra chắc chắn sẽ làm tổn thương người trước mặt, Mộc Cảnh Tự chưa bao giờ thừa nhận.
Y nhớ lại bộ dụng cụ tra tấn đã mang ra nhưng sau đó lại cho ám vệ mang về Đại Lý Tự, ánh mắt mờ mịt dưới ánh trăng ngoài Phong Nguyệt Lâu.
Đây là lần đầu tiên Kha Hồng Tuyết ép hỏi y một cách công khai như vậy, dù là trong một tòa lâu hoa, cách một cánh cửa, là nơi phóng túng hưởng lạc.
Những người vốn dĩ phải chan chứa tình cảm, lại trở nên căng thẳng, không ngừng tranh luận về đúng sai.
Kha Hồng Tuyết từng bước ép sát, còn nói rất nhiều mê sảng, Mộc Cảnh Tự nghe cũng không rõ lắm.
Y muốn rời đi, ngón tay siết chặt thành nắm đấm bên cạnh, lòng dạ vốn lạnh lùng giờ lại dâng trào như dòng sông dưới ánh trăng ngoài lầu.
Nhưng Kha Hồng Tuyết không cho y rời đi, từ sự cố sẽ xảy ra ở Phong Nguyệt Lâu hôm nay đến mục đích của y khi vào Lâm Uyên Học Phủ, từ việc y lợi dụng mình đến lý do năm đó không cho phép hắn xuống phía Nam.
Liên tục nói, không ngừng gây sức ép.
Nếu Kha thiếu phó nổi danh khắp thiên hạ mà thật lòng muốn làm khó dễ, thiên hạ ít ai là đối thủ của hắn.