Lanaka ngước đầu lên nhìn cô nhưng nhận ra mình không được để ý. Ả cắn răng, khó chịu.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán:
– Nè nè, nghe nói môn bóng rổ này sắp có 1 cuộc thi lớn đấy. – Học sinh 1.
– Không. Cái này thì mày không biết rồi. Năm nay có tổ chức cuộc thi về tất các môn học. Nghe nói đó là đại hội lớn nhất thế giới đó. – Học sinh 2.
– Ây dà. Thế thì trường mình thắng chắc rồi. Bóng rổ có Lanaka. Còn môn học có Linh. – Học sinh 3.
Ả ta nghe xong thì suy ngẫm một hồi rồi nảy ra một sáng kiến.
Vào lớp…
Rầm…
– Linh! Tôi thách đấu với cô một trận. Kì kiểm tra này, điểm trung bình là mấu chốt phân thắng bại.
Cô lắc đầu:
– Xin lỗi! Tôi không có hứng thú.
– Cái gì? Sợ rồi sao?
– Không. Tôi biết người thắng nên không đấu.
– Ái chà. Cô cũng tự biết bản thân yếu kém ấy nhỉ?
– Không. Là tôi.
– Hừ. Đừng tự cao quá.
– Không hề. Đó là sự thật.
Ả mím chặt môi: “Hử? Mình không thể dùng chiêu kích tướng với nó sao?”
Cô lạnh lùng nhìn ả bằng đôi mắt đóng băng:
– Cút về chỗ đi.
– Cô dám nói thế sao?
– Không.
– Cô được lắm!
Thầy giáo vào lớp:
– Lanaka! Về chỗ.
– Vâng.
Reng… reng… reng…
Tan học. Cô tranh thủ đi làm thêm thì ả đi đến, kéo theo vài đứa học sinh khác:
– Mày dám đấu lại tao? Không có cửa đâu. Bọn học sinh sẽ chết dưới tay tao đó.
– Liên quan gì đến tôi?
Cô thờ ơ, vô tâm, đi qua. Ả túm lấy vai cô:
– Này! Mày có còn nhân tính không hả?
– Cái đấy tôi phải hỏi cô.
– Hừ.
– Tôi về.
– Nào. Đừng về sớm thế. Nếu cô thắng, tôi sẽ biến khỏi mắt cô và ngược lại. Thế nào? Đồng ý không?
– Không.
– Hả? Lạ thế?
– Tôi có thế giết cô khi muốn.
– Đừng nhảm nhí như vậy.
Ả giận dữ bóp chặt vai Linh. Cô không nói gì, hất tay ả ra, đi về phía khu làm việc, trà trộn vào nơi nhiều người, khó tìm thấy.