Thân thể hơi lạnh rơi vào ôm ấp ấm áp, giọng nói mang theo buồn ngủ chấn động bên tai.
“Mỗi một đóa mẫu đơn ở nơi này, đều là của ngươi.”
Tạ Lan Tinh cúi đầu nhìn tay hắn đáp bên hông mình, nước mắt xoạch xoạch rớt.
Văn Dữ sợ tới mức tỉnh táo, xoay người nhìn.
“Ngươi, ngươi làm gì làm ta đau lòng như vậy a!”
Tạ Lan Tinh nắm tay hắn, nhìn kỹ quả nhiên có thể thấy mười ngón có vết thương thật nhỏ.
Y cúi đầu hôn dấu vết đó, cuối cùng chôn trong ngực Văn Dữ, khóc không thành tiếng.
Tiểu mẫu đơn tinh từ sau cây ngóc đầu nhìn lén.
“Ai nha, có phải chúng ta nói sai gì không?”
“Vị công tử kia khóc cũng thật đẹp.”
“Nước mắt công tử thoạt nhìn ngọt hơn hoa lộ đâu.”
“Ý ý! Khi nào Vương có biểu tình sủng nịch như vậy đâu?”
Văn Dữ nghĩ tới Tạ Lan Tinh sẽ cao hứng cười cong mắt tới ôm hắn, nghĩ tới y sẽ chạy trên sườn núi nở khắp mẫu đơn lăn lộn… Nhưng không nghĩ tới y sẽ khóc.
“Được rồi, vết thương này không là gì, ngươi khóc sưng mắt, làm Kinh… Bánh Thảo thấy rất mất mặt.”
“Ngươi gạt ta! Rõ ràng nó có tên rất uy phong.”
Tạ Lan Tinh ngừng khóc, đầu ở trước ngực hắn, bẹp miệng chọc chọc chặt hoa văn mây trên áo hắn.
Rất nhanh, y đột nhiên ngẩng đầu, sốt ruột nói:
“Không xong! Thỏ con của ta!”
Tiểu thỏ y vẫn luôn đặt bên gối trước khi ngủ luôn muốn xem một cái!
“Ô ô…… Thỏ con ngươi cho ta đã không còn!”
Văn Dữ cười kéo qua tay y, ở trong lòng bàn tay y trống rỗng thả cái gì.
“Con thỏ, bồn hoa lan cùng mẫu đơn của ngươi ta đều mang về. Ngươi theo Phật Tổ trở lại Tây Thiên, dấu vết ở nhân gian đương nhiên cũng đều biến mất.”
Tạ Lan Tinh nhéo con thỏ trắng trắng tròn tròn, muộn thanh nói:
“Bọn nó nhất định đều đã quên ta.”
“Ngươi còn có ta.”
Văn Dữ hôn tóc y, Tạ Lan Tinh gật đầu. Đột nhiên dư quang nhìn thấy cái gì, vì thế đứng thẳng ngơ ngác nhìn cục cầu trắng lớn một bước thành mười dặm chạy tới.
“Bánh Thảo!”
Nguyên hình của Kinh Trập quá lớn, chỉ có thể nằm xuống ở bậc thang. Hai tay Tạ Lan Tinh ôm không xong chân trước của nó, lông dài che khuất y.
“Ô ô ô, lúc ta thấy ngươi ngươi chỉ là một con nho nhỏ, hiện tại lớn như vậy.”
“……”
Kinh Trập lắc lắc đầu, Văn Dữ mang y ngồi lên lưng thú, cự thú mang hai người chạy lên đỉnh núi.
“Chúng ta đi nơi nào?”
“Đi xem Bách Điểu Triều Phụng.” Văn Dữ dần dần siết chặt tay vòng bên hông y.
Cho dù là Ma Vương bễ nghễ tam giới từ trước đến nay khinh thường lời chúc, chuyện liên quan tới Tạ Lan Tinh, cũng muốn thử tin phượng hoàng chúc phúc.
——————————–
Trăm chim hướng về Phượng (Phụng) Hoàng: Theo truyền thuyết xưa, khi phượng hoàng trở thành vua bách điểu thì hàng năm, các loài chim phải bay đến chầu vua và mỗi loài sẽ dâng lên phượng hoàng một chiếc lông đẹp nhất. Dựa vào cảnh đó, các họa sĩ dân gian đã tạo nên bức tranh Bách Điểu Triều Phượng (Phụng).