Translator: Nguyetmai
Thời Cẩn xoay người lại, dựa lưng vào chiếc bàn phía sau, ánh mắt trong veo nhìn cô chăm chú: “Váy của em, có cần anh giúp không?”
Khương Cửu Sênh không nhịn được mà nhếch môi cười: “Giúp đỡ thế nào?”
Anh cất giọng nghiêm túc: “Khâu vết mổ là sở trường của anh đấy.”
Khiêm tốn làm sao, sách giáo khoa của Đại học Yale thậm chí còn ghi phương pháp khâu vết mổ của Thời Cẩn đấy! Từ Thanh Bách dựa vào cạnh cửa, lắc lư hòm thuốc cầm tay: “Không có kim thêu, dùng kim khâu vết mổ được không?”
Thời Cẩn nhìn váy Khương Cửu Sênh: “Cũng được.”
Thế này là phẫu thuật cho váy của cô à?
Khương Cửu Sênh có phần không nói nên lời.
Thời Cẩn nhận hòm thuốc, dịu giọng nói với Từ Thanh Bách: “Anh có thể ra ngoài không?”
Đúng là ăn cháo đá bát mà!
Từ Thanh Bách đóng cửa “rầm” một tiếng.
Khương Cửu Sênh cười khẽ, cảm thấy bác sĩ Từ quả nhiên là người thú vị.
Thời Cẩn xách hòm thuốc, đặt ghế trước mặt cô. Cô yên lặng nhìn anh, vẻ mặt tùy anh định đoạt.
Thời Cẩn giơ tay lên, vừa chạm tới cổ áo cô đã khựng lại.
Anh nói: “Mạo phạm.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Lúc này anh mới cởi áo khoác giúp cô, để lộ chiếc váy rách eo dưới lớp áo dạ.
Cô đứng, anh ngồi, ánh mắt rơi lên vòng eo thon thỏ trắng mịn của cô. Hơi đi lên một chút, anh nhìn thấy hình xăm đóa hoa màu đen trông rất quyến rũ.
Anh nhìn chằm chằm vào hình xăm đó.
Khương Cửu Sênh giải thích: “Là vết sẹo phẫu thuật.” Dừng một chút, cô nói, “Còn hình xăm có lẽ là kết quả của tuổi trẻ lông bông.”
Tại sao lại là có lẽ?
Bởi năm mười sáu tuổi cô gặp tai nạn rồi mất trí nhớ, để lại một vết sẹo và hình xăm đến mình còn không rõ ý nghĩa ra sao.
Thời Cẩn gật đầu, hơi cúi người, ngón tay thon dài chạm lên chiếc váy bị rách của cô, cất giọng trầm thấp: “Là hoa Đồ Mi.”
Anh cúi đầu.
Khương Cửu Sênh buông mắt nhìn xuống mái tóc đen nhánh và mềm mại được cắt tỉa hơi ngắn của anh. Trông kiểu tóc này rất bình thường, chẳng có điểm gì nổi bật, vậy mà lại hợp với khuôn mặt sắc sảo của anh, tăng thêm vẻ đẹp cho nó.
Đúng là người đẹp từ cốt tủy, dù không phải lần đầu gặp gỡ nhưng vẫn hút trọn mọi ánh nhìn.
Ánh mắt này càn rỡ quá, Khương Cửu Sênh dằn lại, dời mắt đi, cố gắng mềm giọng: “Bác sĩ Thời cũng biết ư?”
Lúc trêu ghẹo, cô thích gọi anh là bác sĩ Thời.
Thời Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vẻ đẹp của bước đường cùng.” Anh nói, nhìn vào mắt cô, “Ý nghĩa của loài hoa đó là vẻ đẹp của bước đường cùng.”
Khương Cửu Sênh kinh ngạc: “Bác sĩ Thời biết về hoa à?”
Trong ấn tượng của cô, Thời Cẩn là con người thiên về học thuật, mấy thứ phong nhã mà vô bổ như hoa lá thích hợp với dân văn vẻ hơn. Thời Cẩn thích hợp với dao phẫu thuật – món đồ lạnh tanh mà gọn ghẽ, là vật cứu giúp, cũng mang sức sát thương trí mạng.
Thời Cẩn lắc đầu: “Không biết nhiều, vừa hay biết loài hoa này thôi.”
Ồ, thì ra anh thích hoa Đồ Mi, cô nhớ rồi.
Đúng là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, Khương Cửu Sênh nghĩ, khóe miệng không thể kìm được mà cong lên.
Thời Cẩn nhìn vết rách bên eo cô, đặt hòm thuốc lên đùi, tìm chiếc kim phẫu thuật nhỏ mảnh, chỉ khâu cũng là chỉ y tế, và một chiếc kéo y tế đầu nhọn.
Khương Cửu Sênh thầm nghĩ, có lẽ mỗi bác sĩ khoa Ngoại nào cũng dự trữ sẵn bộ dụng cụ thế này trong nhà.
Xử lý kim chỉ xong xuôi, Thời Cẩn ngẩng đầu, thông báo hết sức thỏa đáng mà lịch sự: “Anh sẽ cố hết sức không đâm vào em.”
Khương Cửu Sênh muốn nói, đâm vào cũng không sao, cô bằng lòng mà. Nhưng cô làm sao nói mấy câu phòng túng này thành lời được, kết quả chỉ có thể gật đầu thôi!
Anh rũ hàng mi, chăm chú khâu váy cho cô. Chiếc kim thong thả lướt qua lướt lại theo ngón tay anh, trông động tác thật lịch sự, tao nhã.
Khương Cửu Sênh không am hiểu về khâu y tế, chỉ cảm thấy từng động tác của anh đẹp đẽ tuyệt vời, thích mắt vô cùng.
Cô cúi đầu, nhìn đến ngẩn ngơ, buột miệng nói: “Lúc anh phẫu thuật cũng thế này à?”
Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn cô: “Thế nào?”
Tròng mắt anh đen thẳm, là sắc màu không hề có tạp chất. Khi anh nhìn chăm chú vào ai đó, con ngươi sâu hun hút đầy huyền bí, như màu trời sao giữa mùa hạ không thấy điểm tận cùng, điểm tô luồng sáng đẹp đẽ nhất.
Mang vẻ đẹp cấm dục mà cuốn hút.