Sau khi Mã Hi đá đổ bát cơm chưa nấu chín, cô giậm chân thật mạnh, chọn căn phòng đầu tiên rồi đóng sầm cửa lại.
Âm thanh lớn đến mức làm rung chuyển rơi xuống dưới không ít tro bụi.
Không ai lựa chọn dọn dẹp mắt đất, dường như không có việc gì mà lựa chọn dẫm qua cơm chưa chín.
Ca tư ca tư——
Âm thanh được tạo ra khi dùng lòng bàn chân chà xát với cơm chưa nấu chín, thật giống như bọn họ dẫm không phải là cơm mà là thân thể của một đám cô hồn dã quỷ, mỗi lần dẫm phải họ sẽ phát ra âm thanh rên rỉ.
Nhưng không có ai chú ý tới âm thanh dưới chân mình.
Lần lượt mọi người chọn căn phòng mình yêu thích để ở.
Chỉ có Thẩm Hoặc lại vô hình bị mọi người xa lánh, trở thành người cuối cùng chọn phòng.
Thẩm Hoặc nhìn hai gian phòng trái phải, trong một gian phòng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy một bức họa chói lọi.
Lại là đôi giày thêu màu đỏ đó.
Cặp giày thêu này giống như đang ăn vạ Thẩm Hoặc, từ giấc mộng quái quỷ cho tới bức chân dung trong khách sạn, cậu đi tới nơi nào, nó liền theo tới nơi đó? Giống như một du côn vô lại.
Nhưng cũng không đối với cậu tạo thành bất kì thương tổn gì, mà giống như một u linh như hình với bóng bám theo cậu.
Thẩm Hoặc lần này sẽ không nhượng bộ, cậu lựa chọn chủ động tấn công.
Vạn nhất xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì 18 năm sau lại trở thành một hảo Hán tốt.
Cậu vỗ đùi, chỉ tay vào gian phòng bên tay trái nói:”quyết định rồi ta chọn mi”
“Là phòng này sao?”
Giọng nói sâu kín yếu ớt của hướng dẫn viên vang lên sau lưng Thẩm Hoặc.
Càng giống như dán vào lỗ tai chính mình, gần trong gang tấc.
Thẩm Hoặc liếc mắt nhìn xung quanh một chút, hàng lang không có một bóng người, ở đây chỉ có hai người là cậu và hướng dẫn viên du lịch.
Trên người hướng dẫn viên lúc này vẫn chưa cởi mưa nên cậu có thể ngửi thấy mùi bùn và nước mưa đặc biệt xông vào mũi.
Một mùi hương thật kinh ngạc giống như thể bạn đã lăn lộn trong bùn 2 lần vậy, đào một cái hố trên núi trong cơn mưa lớn rồi vùi mình vào đó.Sau khi ngâm mình trong mưa nhiệt độ tăng cao, từ từ phân hủy và tỏa ra mùi xác chết.
Nó tạo cảm giác gây mũi vô cùng mãnh liệt, kinh tởm đến mức khiến bạn muốn nôn mửa.
Nghe có vẻ không thể tưởng tượng cái mùi mà Thẩm Hoặc ngửi được lại ở trên người hướng dẫn viên du lịch.
Có lẽ bởi vì khoảng cách rất gần nên Thẩm Hoặc có thể nhìn thấy tròng mắt của hướng dẫn viên, trừ con mắt giống như bị đục thể thủy tinh,một bên khác tròng mắt lại rất đục, ánh mắt khuếch tán.
Hữu hình lại vô thần.
Hay có thể nói rõ hơn đó chính là đôi mắt của người chết.
Thẩm Hoặc không dám nghĩ tiếp.
Hắn phát hiện cậu có vẻ vẫn chưa khôi phục lại trạng thái, hướng dẫn viên vẫn luôn mang mặt mỉm cười mà nhìn cậu hỏi.
“Là gian này.”
“Cậu chắc chứ?’
Hướng dẫn viên ánh mắt vẫn như cũ mang theo ý cười.
Tim Thẩm Hoặc đập thình thịch.
Kỹ năng diễn xuất dù có tốt đến đâu thì diễn viên cũng không thể kiểm soát được, cùng một nụ cười có thể đảm bảo lần thứ hai hoàn hảo như vậy.
Rốt cuộc anh ta đã làm điều đó như thế nào?
Thẩm Hoặc sau đó liếc nhìn về hướng dẫn viên du lịch, phát hiện ánh mắt của anh ta cũng đang nheo lại đầy ý cười nhìn cậu, tựa như vẻ mặt nhăn nhỏ của con quỷ ở xe buýt, nằm ở trên giường kính, vươn cả cổ dựa vào thành giường cạnh cửa sổ.
Trong lòng lúc này khẽ hiện ra một ý nghĩa.
Thẩm Hoặc siết chặt hai tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nuốt ruồi đỏ thẫm trên đầu ngón tay trở nên càng thêm đỏ rực.
Một màu đỏ mỹ lệ xinh đẹp, làm cho người nhịn không được nhẹ nhàng ngậm vào miệng chà đạp một phen.
” Chính là gian này! “
Thẩm Hoặc nói dứt khoát, lao vào phòng, dùng sức đẩy cửa phòng ra, đóng sầm cửa lại.
Hướng dẫn viên vừa định đi theo Thẩm Hoặc vào trong suýt chút nữa đụng mặt vào cửa.