Cào phím: Dứa
“Anh Phong, ai lại để anh nhặt ống thép thế?” Mục Cường vừa chơi ống thép vừa hỏi.
Ngoại trừ kẻ thù không đội trời chung của Tạ Phong ở trường trung học ra được đãi ngộ này, tất nhiên cái danh kẻ thù không đội trời chung là do kẻ đó tự đặt cho mình, còn Tạ Phong thậm chí đến phản ứng còn không thèm cho.
Kẻ tự cho là kẻ thù có một không hai kia ném đồ đạc của Tạ Phong xuống cống, vậy nên ngay trong đêm Tạ Phong đã mua ống thép, đợi đến khi trăng thanh gió mát thì kiếm kẻ kia đập cho tay chân không còn lành lặn, khi người khác tìm thấy thì đã thoi thóp đến nơi.
Mấu chốt là không ai ngoại trừ Mục Cường biết chuyện này do Tạ Phong làm, bản thân kẻ kia cũng đụng chạm nhiều người đến mức chính hắn cũng không đoán được là ai đã đánh mình.
Về sau Mục Cường cũng không thấy anh Phong sử dụng ống thép này bao giờ nữa. Không ngờ bây giờ anh Phong lại mang đến trường.
Tạ Phong xốc nước lạnh rửa mặt, nhìn mình trong gương, giọt nước trượt xuống, con ngươi đen nhánh không đáy.
“Một đứa đang tìm chết.”
“Đi.”
“Được!”
Họ bắt taxi đến động tiêu tiền không đáy – Câu lạc bộ Kim Phong.
Lúc này, trong một căn phòng trong câu lạc bộ nào đó, sắc mặt Nam Ân âm trầm, buồn bực uống hết rượu đỏ trong ly rồi ném thẳng ra ngoài.
“Loảng xoảng!”
Các mảnh vỡ nằm rải rác.
Nam Ân ngồi trên ghế sofa, người đang gục mặt vào thân dưới gã lập tức đỏ bừng.
Nhìn MB đang chăm chỉ phục vụ mình, Nam Ân vuốt tóc hắn rồi ấn đầu thật sâu.
MB: Money boy
MB đã có kinh nghiệm phong phú, không hề bị doạ trước hành động đột ngột đó mà há miệng hút mạnh qua chiếc ống hút lớn để uống sữa.
Nam Ân vén tóc hắn rồi nâng mặt đối phương lên, trên môi nở nụ cười, tát hắn một cái.
“Khuôn mặt nhỏ này đẹp quá, đánh vào tim tôi đau lắm.” Nam Ân nhẹ nhàng vuốt ve, dùng ngón tay nhuộm đỏ, bôi lên mặt MB.
Đôi mắt lạnh lùng như rắn độc quấn chặt lấy MB, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi phun về phía MB.
Nam Ân giơ tay lên, MB lập tức rót thêm một ly rượu vang đỏ nữa với vẻ sợ hãi rồi quỳ xuống trước mặt gã. Dù đầu gối bị mảnh thủy trên mặt đất cọ xước nhưng hắn vẫn không hề cau mày, cung kính đưa rượu đỏ cho gã.
Rượu đỏ trong ly rượu trong suốt lắc lư nhẹ nhàng, giây tiếp theo được rót vào bụng MB, mặt MB ngẩng cao, chiếc cổ mảnh khảnh bị một bàn tay siết lấy.
“Khụ khụ khụ!!!”
“Đây là loại rượu vang đỏ yêu thích của tôi, dù là kết cấu, hương vị cũng đều mang lại sự thưởng thức tuyệt vời.”
Nam Ân nhắm mắt lại và hít một hơi. Ly rượu thứ hai trở thành một đống mảnh vỡ trên mặt đất.
MB bị ném mạnh xuống giường, giọt máu đỏ rơi xuống tấm chăn trắng, môi hắn mím chặt không dám phát ra âm thanh.
——
Khi Khương Nguyễn trở lại ký túc xá thì phát hiện ký túc xá hoàn toàn tối om.
Cậu bật đèn lên thì thấy đôi giày của Lam Diễm được đặt trước giường.
“Diễm Diễm?” Khương Nguyễn cảm thấy có chút áy náy. Chẳng lẽ tức giận đến mức không muốn nhìn cậu luôn rồi?
“Diễm Diễm?” Thực sự ngủ rồi? Nhưng bây giờ còn sớm lắm mà, Diễm Diễm sẽ không ngủ sớm vậy đâu.
Khương Nguyễn đi tới vén rèm lên, nhìn thấy Lam Diễm quấn chăn nằm trên giường, hai má đỏ bừng, dưới mắt thâm quầng, bờ môi bệt bạt, còn có một vết cắt.
Khương Nguyễn vội vàng sờ trán, nóng như lửa đốt!
“Diễm Diễm, tỉnh tỉnh! Cậu bị sốt rồi, tớ đưa cậu đến bệnh viện!”
Khương Nguyễn leo lên giường Lam Diễm, đỡ nửa thân trên của y dậy, cúi đầu xem xét thì chợt thấy những dấu hôn dày đặc đến rợn người, thậm chí không có chỗ nào lành lặn.
Khương Nguyễn trợn tròn mắt, chuyện gì xảy ra vậy?
Diễm Diễm cậu ấy…
Khương Nguyễn đưa người bị sốt hôn mê bất tỉnh đến bệnh viện ngay lập tức, chăm sóc y suốt đêm, mãi đến rạng sáng cậu mới thiếp đi bên cạnh giường bệnh.
Khương Nguyễn ngủ không sâu, Lam Diễm vừa động đậy đã tỉnh ngay.