Tạ Phong bị sự thẳng thắn của Khương Nguyễn làm choáng váng, nhất thời hắn không biết nên phản ứng thế nào, mãi đến khi tiếng cười của bác sĩ vang lên mới khiến hai người tỉnh táo lại.
Mặt Khương Nguyễn đỏ lên, suýt chút nữa muốn lấy tay che mặt, sao lại quên bác sĩ còn bên cạnh cơ chứ, nói ra lời táo bạo thế kia xấu hổ chết mất.
Bác sĩ bị Tạ Phong trừng mắt nên vội vàng ngừng cười. Nhưng mà không ngờ ranh con này vậy mà có bạn trai, đã vậy còn vừa moe vừa mềm thế này.
Chỉ nhìn giá trị nhan sắc kia thôi thì cũng khá xứng đôi đó chứ.
Khương Nguyễn bị Tạ Phong kéo ra khỏi phòng y tế, không nói không rằng cho cậu lên xe, chở người về trường học.
Khương Nguyễn đứng ở cổng trường, bĩu môi nhìn hắn: “Không ở qua đêm được vậy thì đi với em về ký túc xá được đúng không?”
Tạ Phong tâm địa sắt đá, “Không được.”
Khương Nguyễn tròn mắt nhìn hắn, nghiêng đầu gọi anh ơi, cố gắng dùng sự đáng yêu để thuyết phục hắn. Nhưng Tạ Phong vẫn không hề lung lay, còn giục cậu đi vào nhanh lên.
“Anh, anh không yêu em nữa hả?”
Tạ Phong đâm đầu vào chỗ chết gật đầu một cái: “Ừm, không yêu.”
Khương Nguyễn trừng mắt: “Anh rút lại lời vừa rồi đi.”
“Không rút.”
“Có rút không?”
“Không rút.”
Tạ Phong nín cười nhìn dáng vẻ vừa vừa ấm ức vừa không làm gì được hắn của cậu, đến khi cậu sắp biến thành con thỏ giận dữ mới vội vàng dỗ dành người ta.
Xoa xoa đầu đứa nhỏ, “Được rồi, về đi.”
Khương Nguyễn ôm hắn không buông tay, nhất quyết không chịu đổi đề tài, “Anh có yêu em không?”
Tạ Phong đành phải dỗ cậu nói: “Yêu, yêu, tôi yêu cậu nhất được chưa?”
Đôi mắt Khương Nguyễn sáng trưng nhìn hắn nói: “Em cũng yêu anh nhất đó.”
Tạ Phong nhìn đi chỗ khác, “Vui chưa? Về đi. “
Bây giờ mới chín giờ, Khương Nguyễn không muốn về sớm như vậy, kéo Tạ Phong đi tham quan phố ăn vặt ở cổng trường.
Mặt mày Tạ Phong lạnh băng đứng giữa một nhóm bạn nữ xếp hàng mua trà sữa, nhìn thẳng vào cô gái đang muốn lén chụp bọn họ, đến khi người ta cất điện thoại đi mới nhận trà sữa trong tay người phục vụ rồi đưa cho bạn nhỏ bên cạnh.
Khương Nguyễn cầm một đống thịt trên tay được Tạ Phong vừa mua cho cậu nói: “Em có nói muốn ăn thịt này đâu, thịt này em ăn đủ rồi.”
Khương Nguyễn giận dỗi nhét thịt đầy miệng, cậu chỉ muốn ăn “thịt” không được sao, nếu không ăn “thịt” thì làm sao có thể có “thịt” chứ.
Tạ Phong nhận đồ từ tay cậu, Khương Nguyễn cầm ly trà sữa xong lại giơ lên miệng hắn.
Tạ Phong chặn lại, “Tự uống đi.”
“Anh không thích uống hả?”
“Nếu thích thì tôi mua hai ly rồi.”
“Vậy anh uống một ngụm thôi được không?” Khương Nguyễn tiếp tục đưa trà sữa tới.
Tạ Phong không hiểu tâm tình yêu đương của bạn nhỏ, nhưng vẫn hợp tác nhấp một hớp.
Khương Nguyễn cười tủm tỉm nhìn bạn trai cau mày trước vị ngọt, cảm thấy trà sữa trong miệng còn ngọt ngào hơn.
“Em thích đồ ngọt, anh không thích đồ ngọt, chúng ta bù trừ cho nhau đó.”
Tạ Phong: “…… ” Lý luận khỉ gió gì đây?
Cái này gọi là bù trừ cho nhau? Chứ không phải một trong những nguyên nhân dẫn đến xung đột gia đình?
Được rồi được rồi.
Hắn vẫn cứ ngậm miệng lại thì hơn.
Tâm trí của bạn nhỏ đang yêu đương, có hơi ngớ ngẩn khờ khờ cũng bình thường.
“Đi dạo phố rồi, uống trà sữa rồi, có thể đi được chưa?”
“Không được.” Khương Nguyễn bật thốt.
“Vậy cậu muốn làm gì nữa?”
Cái đầu nhỏ của Khương Nguyễn chạy rất nhanh, “Em nghĩ ra rồi! Chúng ta còn chưa chụp ảnh!”
Tạ Phong muốn nói không chụp nhưng nhìn bạn nhỏ đã nhấc chân đi, hắn đành ngoan ngoãn đi theo.
“Anh ơi, anh cúi đầu xuống đi.”
Tạ Phong ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sắc mặt dịu lại, một tiếng “tách” vang lên.
Hai người trong hình kề sát bên nhau, ý cười rạng rỡ trong mắt, chàng trai cao hơn đặt tay sau lưng bạn trai phòng hờ, sợ cậu bạn trai nhỏ đang nhón chân lên bị ngã.
“Anh ơi, đến lượt anh hôn em.”
“…… ” Tôi không hôn được không?
Đáp án là gì còn cần phải hỏi?
——
Ngay khi Tạ Phong về tới ký túc xá đã thấy Khương Nguyễn đăng tin lên vòng bạn bè (Wechat moments), ảnh chụp hai người với dòng chữ: Ánh trăng rất sáng, còn anh rất tốt.
Hắn: “……” Không biết cái này có chặn ba mẹ không đấy?
Ngay sau đó, Khương Nguyễn gửi tin nhắn thoại qua.
Thỏ con: 【Anh ơi, sao anh không đăng lên vòng bạn bè?】